Bàn tay đang trấn an cậu của Đàm Vấn dừng lại, nâng eo Hàn Tử Phong trực tiếp ôm lấy người, Hàn Tử Phong thuận thế ôm lưng hắn, mặt chôn ở bả vai Đàm Vấn, không thấy rõ biểu tình.
Mãi đến khi vào trong phòng, Đàm Vấn mới buông cậu ra, sờ sờ sau gáy cậu, "Đây là chuyện cha nuôi phải làm."
Hai người ngồi trên giường, Hàn Tử Phong vẫn không chịu buông tay như trước, trán đặt trên bả vai dày rộng của hắn, "Khi ấy con thiếu cảnh giác bị người khác trói lại, lấy ra uy hiếp cha nuôi, là cha nuôi cứu con."
Hàn Tử Phong từng chút từng chút kể chuyện lúc trước.
"Ước nguyện của con lúc thành niên, có một nguyện vọng là sau này phải hiểu chuyện, không thể gặp rắc rối, không để phải cha nuôi lo lắng cho con nữa, nhưng..."
Sau khi nói đến đây, Hàn Tử Phong bỗng cững người.
Đàm Vấn để cậu ngồi trong vòng tay mình, "Tử Phong vẫn luôn rất hiểu chuyện, ngược lại là cha nuôi làm liên lụy tới con."
Hàn Tử Phong lắc đầu, "Là cha nuôi đã cứu con, không thì con đã sớm chết rồi."
Đàm Vấn nhíu mày, bản thân hắn khi nói đến sinh tử vẫn luôn hờ hững, lại phát hiện mình căn bản không thể nghe Hàn Tử Phong nói ra từ này.
Bàn tay dời xuống mông Hàn Tử Phong, lực đạo không nhỏ, "Nói bậy bạ gì thế? Cha là cha nuôi, cho dù con làm gì đi nữa, cha giúp con khắc phục hậu quả là lẽ đương nhiên."
Hàn Tử Phong lắc đầu loạn lên, giọng nói nhỏ yếu như ấu thú phát ra tiếng nỉ non, Đàm Vấn không tiếp tục để ý sự ương bướng của cậu, nắm lấy cằm của cậu, tầm mắt rơi xuống môi dưới bị cậu cắn đến sắp tứa máu, giọng nói trầm xuống, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là làm sao?"
"Không... Không có gì." Hàn Tử Phong miễn cưỡng cười cười, "Cha nuôi, con đi rửa mặt trước."
Đàm Vấn nhíu mày, đè eo cậu xuống, không để cậu bò dậy, trực tiếp đặt trên đùi mình, "Con không chịu nói thật với cha nuôi?" Dáng vẻ này của Hàn Tử Phong, hắn không tin nguyên nhân chỉ là chuyện Vương Húc.
Hàn Tử Phong hoảng hồn trong giây lát, "Cha nuôi... Con..."
Bàn tay Đàm Vấn rơi xuống mông cậu, Hàn Tử Phong toàn thân run rẩy, "Cha nuôi..."
"Con là con trai của cha, cũng là người yêu của cha, cha làm gì cho con cũng là lẽ đương nhiên." Cho dù là che chở, khắc phục hậu quả hay là răn dạy.
Viền mắt của Hàn Tử Phong cuối cùng cũng đỏ lên, Đàm Vấn thở dài một hơi, dùng ngón tay cái gạt đi nước mắt của cậu, "Vẫn không chịu nói sao?"
Hàn Tử Phong không muốn nói, nhưng cậu càng không muốn để cha nuôi cảm thấy mình đang lừa gạt hắn, hai người đợi nhiều năm như vậy vất vả lắm mới tâm ý tương thông rồi ở bên nhau, nhớ đến đây, đáy lòng cậu lại đầy chua xót.
"Cha nuôi." Hàn Tử Phong cọ cọ bàn tay Đàm Vấn, "Khi con quay "Hồ sâu", cha..." Cậu hít một hơi thật sâu, "Đêm trước ngày tự thú, đạo diễn Hà cũng nói trong kịch bản không được nhắc tới."
Đàm Vấn sững người, cúi đầu nhìn cậu, thở dài một hơi.
Hàn Tử Phong ngồi xổm trước người hắn, "Cha nuôi, đó không phải là giấc mơ của con phải không?"
"Hồi ấy khi con nhận được tin căn bản không hề lên máy bay, mà trở lại tìm cha có đúng không?" Cậu vừa tới sân bay, vô tình biết được tin Đàm Vấn bị truy nã, liều mạng chạy về, chuyện sau đó tựa như trong mộng cảnh, nhưng khi tỉnh lại, cậu đã ngồi ở trên máy bay, theo như chú cậu nói, sau khi cậu nghe thấy tin tức thì hôn mê bất tỉnh.
Nhưng ai có thể bỗng dưng bị trộm mất một ngày, hơn nữa bên ngoài đều nói là Đàm Vấn giết chết cha ruột của cậu, rồi Đàm Vấn còn đi tự thú. Hàn Tử Phong muốn tìm Đàm Vấn để hỏi cho rõ, Đàm Vấn lại vẫn luôn không chịu gặp cậu. Mãi đến tận khi cậu tốt nghiệp đại học, Đàm Vấn mới hơi thả lỏng, nhưng Hàn Tử Phong hận chính mình, cũng hận Đàm Vấn, có phải nếu không giúp cậu gánh tội thay, Đàm Vấn cũng sẽ không đi đến nước này? Nếu Đàm Vấn không giúp cậu đền tội, nói không chừng chắc cậu cũng sẽ vào ở bên cha nuôi, tội gì phải chịu đựng nhiều năm như vậy.
Đây cũng là lí do vì sao, khi Hà Trọng Ân dẫn bọn họ tới tìm Đàm Vấn, khi hai người gặp lại lại có cảm giác xa cách như thế.
Giờ đây Hàn Tử Phong sẽ không suy nghĩ như thế nữa, Đàm Vấn vẫn luôn vì muốn tốt cho cậu.
"Tử Phong..."
"Cha ruột con, là con... giết phải không?"
Hàn Tử Phong mím môi, câu hỏi cậu vẫn luôn giấu dưới đáy lòng cuối cùng cũng bị cậu lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của Đàm Vấn trần xuống, "Tên súc vật kia là cha giết."
"Cha nuôi." Nước mắt của Hàn Tử Phong trào ra, rơi trên lòng bàn tay Đàm Vấn, phảng phất như một giọt dầu sôi nhỏ xuống lòng hắn, "Có phải là con trở lại tìm cha, cha đang cùng người của ông ta giao thiệp, con không dám để cha phát hiện chỉ dám len lén theo dõi cha, sau đó cha đi, con lại bị ông ta phát hiện, ông ta bảo con cho ông ta tiền, con không chịu, sau đó bị ông ta đánh ngất đi."
Hàn Tử Phong khóc không thành tiếng nói: "Ông ta muốn tiêm ma túy cho con, sau đó trong lúc tranh chấp con trở tay tiêm vào trong người ông ta phải không?" Đầu cậu đau như sắp nứt ra, những băn khoăn luôn quấy nhiễu suốt bao năm cuối cùng cũng được nói hết ra, "Không phải chỉ là giấc mơ của con, cha nuôi vì con mà gánh tội thay."
Sau một hồi lâu, Đàm Vấn thở dài một tiếng, ôm Hàn Tử Phong vào lòng, "Tên kia còn không bằng loài cầm thú, chết cũng đáng đời. Trước đó cũng đã sử dụng một lượng ma tuý lớn, hơn nữa ông ta còn muốn tiêm vào con, cuối cùng dẫn đến chơi ma túy quá liều mà chết, là ông ta gieo gió gặt bão, không thể trách con."
Hàn Tử Phong đâu cảm thấy có lỗi vì đã giết ông ta, khi ông ta hại chết mẹ rồi còn đánh cậu đến suýt chết, tình thân giữa bọn họ đã sớm tan thành tro bụi, cậu hận kẻ kia, nhưng lại càng hận bản thân mình hơn, vì sao hành sự lỗ mãng rồi lại để cha nuôi gánh tội thay cho mình?
Đàm Vấn hôn một cái lên đỉnh đầu của cậu, "Con là phòng vệ chính đáng."
"Nếu con phòng vệ chính đáng, sao cha nuôi lại phải gánh tội thay cho con?" Hai mắt Hàn Tử Phong đỏ hết lên, oán hận, oan ức, tự trách cùng đan xen, dễ dàng kích thích tiếng lòng của Đàm Vấn.
Lời đều đã nói đến nước này, Đàm Vấn cũng quyết định kể lại mọi chuyện, không thể để Hàn Tử Phong tự trách mình nữa, "Tình huống lúc đó rất phức tạp, ma tuý là từ ông ta mà ra, ông ta còn có rất nhiều giấy ghi nợ cũng như bằng chứng về những cuộc tranh chấp trước đây giữa chúng ta, cuối cùng khi cân nhắc mức hình phạt cha cũng có nói là phòng vệ chính đáng, hơn nữa còn là tự thú, mấy tội cùng phạt, thực ra còn có lợi."
"Cha biết, con cảm thấy con có thể kháng án, thậm chí còn được phóng thích vì vô tội, nhưng, ông ta là tên súc sinh, cha cũng không muốn để tiểu hàn tử của cha gánh lấy tiếng xấu giết cha ruột."
Cho nên Đàm Vấn căn bản không hề do dự, đưa Hàn Tử Phong hôn mê bất tỉnh cho mấy đàn em đưa cậu đến sân bay lúc trước, ra lệnh cho bọn họ nhất định phảo đưa cậu tới trường học. Đợi đến hừng đông, bản thân mình đến cục cảnh sát tự thú, mấy tội danh cùng gánh một lúc.
Nếu Hàn Tử Phong đã biết từ trước, nhìn thấy kịch bản của "Hồ sâu" sẽ hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, trái tim vẫn như thể bị vò nát.
Đàm Vấn vỗ nhẹ lưng Hàn Tử Phong, giọng nói còn lộ ra mấy phần ôn nhu, dỗ dành nói: "Đều đã qua rồi, muốn khóc thì khóc đi, cha nuôi ở đây."
Nghe tiếng khóc của Hàn Tử Phong, Đàm Vấn lại bất ngờ cảm thấy dường như xiềng xích trói buộc trong lòng đã không còn nữa, giữa bọn họ cuối cùng cũng không còn bí mật.
Mà thời niên thiếu bơ vơ lẻ loi, những năm tháng chênh vênh, song sắt cô quạnh dường như đều đã trôi qua cùng với nước mắt của Hàn Tử Phong.
"Tiểu hàn tử, cha nuôi ở đây, ngủ đi."
Hàn Tử Phong thực sự đã trút ra hết những áp lực, oan ức và cả tự trách suốt bao năm qua, mãi đến tận khi ngủ thiếp đi, ngón tay vẫn bám lấy góc áo của Đàm Vấn.
Đàm Vấn định đứng dậy lấy khăn nóng, liền nghe thấy Hàn Tử Phong khẽ lẩm bẩm: "... Cha nuôi... Xin lỗi... Xin lỗi..."
Mắt Đàm Vấn hơi nheo lại, suy tư nhìn Hàn Tử Phong, chỉ thấy Hàn Tử Phong vì hắn giật ra mà càng bất an ôm chặt eo hắn, "... Muốn... ở... ở bên cha nuôi..."
***
"Nghiêm Ngũ."
Đêm đã khuya, nhưng Nghiêm Ngũ vẫn chưa ngủ, thấy người tới đột nhiên đứng dậy, nhưng vì bị phong thấp, gây nên đau đớn xót ruột, ông lại vẫn cứ cứng đầu không ngồi lại, "Đàm... Đàm gia."
Đàm Vấn nhíu mày, đỡ ông một chút, mặc dù là ông từng là thuộc hạ, nhưng cũng có thể coi là trưởng bối của hắn, "Không chữa trị?"
Sắc mặt của Nghiêm Ngũ vẫn hơi kích động, cố gắng khống chế tâm tình của mình, "Cứ dưỡng từ từ đi, lần trước Hàn thiếu đưa tôi bình dầu thuốc, quả thực là là đồ tốt."
Đàm Vấn gật đầu, "Tôi biết một bác sĩ, khi ấy đó anh đi khám thử xem."
Nghiêm Ngũ hiểu rõ Đàm Vấn, Đàm Vấn là người chỉ làm mà không nói, nếu là giới thiệu thì đương nhiên bác sĩ kia rất lợi hại.
Đàm Vấn nhìn phần tóc hoa râm bên thái dương Nghiêm Ngũ, cũng không nói thêm gì nữa, "Tôi định mượn một chỗ của anh."
Cho dù muốn mượn cái mạng này của ông, ông cũng chịu, nói chi là một chỗ nào đó. Lúc trước Đàm Vấn gánh chịu không chỉ có chuyện của Hàn Tử Phong, mà còn có cả tội danh của rất nhiều anh em bọn họ, vì không tìm được đầy đủ chứng cứ, đều bị Đàm Vấn ôm hết vào người.
Nghiêm Ngũ nhìn bóng lưng Đàm Vấn cầm chìa khóa rời đi, viền mắt đột nhiên đỏ lên, cuối cùng ông cũng ý thức được ngày đó Đàm Vấn sau khi ra tù dẫn theo Hàn Tử Phong đơn giản ăn một bữa cơm với bọn họ, đó thực sự chỉ là một bữa cơm.
Nói cho bọn họ biết, không cần nhớ nhung, hắn vẫn rất tốt.
Nhưng hắn không còn là Đàm gia của bọn họ nữa, càng không phải là Đại đương gia của Thành Bắc, người có uy quyền nhất giới giang hồ thành phố A.
Tuy bọn họ vẫn kính trọng nể sợ hắn như trước, nếu Đàm gia thật sự muốn tái xuất giang hồ, uy quyền vẫn còn đó. Nhưng hắn đã không còn quan tâm tới giới giang hồ nữa.
Vì Đàm gia xưa nay chưa từng cầu ai cái gì, mà vừa rồi Đàm Vấn đã nói một câu mượn.
Nó đã trở thành một đoạn lịch sử huy hoàng nhất nhưng cũng là chuyện tuyệt đối không thể nói ra nhất.
***
Hàn Tử Phong ngủ rất say, nhưng ngủ mãi rồi lại cảm thấy không đúng chỗ nào, chiếc giường dưới thân thực sự hơi cứng quá rồi.
"Ơ... Cha nuôi!"
"Tỉnh rồi?" Đàm Vấn ngồi ở đầu giường cậu.
"Đây là đâu?" Hàn Tử Phong mờ mịt nhìn quanh.
Đàm Vấn đưa tay lau lau trán cậu, "Con ngủ đến choáng váng rồi?"
"Hôm qua khi đang làm việc con bị trời nắng gắt quá làm ngất đi thôi."
Làm việc? Hàn Tử Phong hoàn toàn trợn tròn mắt, tối hôm qua không phải bọn họ đuổi Vương Húc đi, sau đó hắn ta bị cha nuôi đánh... Khụ... Răn dạy một chút, hắn ta còn khóc một hồi, làm việc lúc nào?
"Con bỏ bữa trưa, trước tiên ăn chút gì đã, thức ăn buổi tối luôn chẳng ra gì."
Hàn Tử Phong ngây người nhìn Đàm Vấn dùng giấy bao lấy một cái bánh bao.
"Chúng ta..."
Đàm Vấn nhếch khóe miệng, "Thực sự là nóng quá nên váng đầu rồi? Nhanh ăn đi, cha nuôi giữ lại cho con đấy."
Hàn Tử Phong lầm bầm bò dậy, đầu liền bị đập một phát vào ván giường giường trên.
Nhìn cửa sắt và lan can, nhất thời ngây dại, "Cha nuôi..."
"Sao vậy?" Đàm Vấn ôm lấy cậu, "Luôn bảo con nghe lời, con lại không nghe, giờ mới biết khổ."
Hàn Tử Phong chẳng hiểu mô tê gì ngẩn ra, vậy cậu nằm mơ sao?
Phục hồi tinh thần lại, đột nhiên ôm cổ cha nuôi, "Không sợ, con cùng chịu khổ với cha."
Sắc mặt Đàm Vấn sững sờ, thở dài một hơi, bắt đầu từ khi gặp được thằng nhóc này hơn mười năm trước, hắn cũng đã không còn là kẻ tâm địa sắt đá, lúc này đây đáy lòng lại càng mềm mại, "Con đó..."
Hàn Tử Phong nhận bánh bao, cắn một cái, mũi hơi run run, cũng may có cậu ở bên cha nuôi, không thì bao gian khổ cha nuôi đều phải gánh chịu một mình.
Khi cậu ăn bánh bao xong, Đàm Vấn ôm cậu, vốn là một cảnh ấm áp, nhưng mặt Hàn Tử Phong lại đỏ ửng.
Áo tù rộng thùng thình, nhưng mặc lên người Đàm Vấn, lại làm cho hắn toát lên tư vị không thể diễn tả. Có một số người phải dựa vào ăn mặc, nhưng Đàm Vấn lại là người càng mặc những thứ tầm thường lại càng lộ rõ khí chất.
Lúc này phần râu mới mọc của Đàm Vấn chà xát vành tai Hàn Tử Phong, Hàn Tử Phong đột nhiên nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
"Cha nuôi..."
Đàm Vấn nhìn cúi đầu nhìn đôi mắt đẫm nước của Hàn Tử Phong, đáy mắt cũng trầm xuống mấy phần. Gần đây quá trình quay phim của Hàn Tử Phong đang đến phần kết, bọn họ cũng không thể làm gì, lần trước còn bị Vương Húc chen ngang, lúc này cũng chỉ có hai người, Đàm Vấn cũng không hề ngạc nhiên.
"Muốn?"
Hàn Tử Phong cúi đầu không nhìn hắn, mãi đến tận khi dường như bị tầm mắt của Đàm Vấn xuyên thấu, mới lung tung gật đầu, "Muốn cha nuôi."
※※※ ※※※ ※※※
Xung động sau cao trào khiến cho Hàn Tử Phong hiện giờ chẳng thể nhìn thấy thứ gì khác, chỉ có thể nhìn thấy cha nuôi cậu.
Không nhịn được mà đưa tay sờ tai trái của mình, đó là một vết thương cũ năm xưa, lúc trước cha ruột cậu đánh cậu suýt chết, cậu trốn ra được, tai lại bị toạc ra, Đàm Vấn chữa trị, nhưng vẫn để lại sẹo. Đợi đến khi cậu mười sáu tuổi, liền xin Đàm Vấn bấm lỗ tai cho mình, ban đầu Đàm Vấn không đồng ý, là lời nói của Hàn Tử Phong lay động hắn ——
"Cha nuôi, con không muốn nhớ tới ông ta, nỗi đau của con chỉ có thể do cha nuôi mang tới."
Vì vậy, mãi đến tận sinh nhật mười tám tuổi, vết sẹo trên tai trái của Hàn Tử Phong mới bị lỗ tai đè lên.
Vì thế, trong những thời khắc trọng đại, Hàn Tử Phong vẫn có thói quen đeo khuyên tai, như thể cha nuôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu vậy.
Chiếc khuyên tai đính đá đang đeo hiện giờ là món quà mà năm nay cha nuôi tặng cậu, cũng không biết lúc đó ở trong tù cha nuôi thần thông quảng đại thế nào, thế mà còn có thể đưa quà đến tay cậu...
Từ từ... Hàn Tử Phong sờ sờ khuyên tai, cuối cùng cũng phản ứng lại, hoặc là nói cuối cùng cậu cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
"Cha nuôi, cha lại lừa con." Khóe miệng Hàn Tử Phong cong lên, dáng vẻ tựa như muốn khóc.
Đàm Vấn cười nhẹ, "Không phải con nói muốn ngồi tù cùng cha nuôi sao?"
Hàn Tử Phong kinh ngạc mở to hai mắt.
"Thích không?"
Đàm Vấn mở cửa ngục giam, sửa sang lại quần áo ôm cậu ra ngoài, Hàn Tử Phong mới phát hiện tiếng huyên náo kia phát ra từ chiếc điện thoại di động mà Đàm Vấn đặt ở bên ngoài. Mà nơi này có vẻ như là một cái kho.
Đàm Vấn không giải thích gì, đẩy cửa kho hàng ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, Đàm Vấn chỉ biết, tiểu hàn tử của hắn sẽ không nhắc tới chuyện ngục giam này nữa.
Mà ngục giam cũng sẽ không còn là điều cấm kỵ giữa hai người.
"Cha nuôi, cha xấu quá đấy." Hàn Tử Phong chôn đầu trong lòng hắn, cha nuôi luôn biết nên dùng phương thức gì để chữa lành cho cậu, ngẩng đầu liền mỉm cười xán lạn, "Có phải cả đời này con sẽ luôn bị cha quản không?"
Đàm Vấn hừ cười, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống tai cậu, "Nếu không, vậy con còn muốn đi đâu?"
"Cha nuôi đi đâu thì con theo đó." Hàn Tử Phong quyến luyến vùi trong lồng ngực hắn, đầu cọ cọ: "Không có cha quản, con sẽ lại gây họa mất."
***
Ngủ được một giấc, vừa mở mắt mặt trời đã xuống núi, Hàn Tử Phong bụng đói cồn cào kéo Đàm Vấn dạo phố, Đàm Vấn cũng tùy theo cậu.
Chỉ là bọn họ không may, lúc ra khỏi cửa trùng hợp gặp mấy người đang dạy dỗ đàn em trong bè phái của bọn chúng trước cửa một nhà nọ.
Mấy người đang nói không hẹn mà cùng dừng cuộc trò chuyện, tầm mắt vô thức rơi xuống người Đàm Vấn.
Hàn Tử Phong rất bất lực, sở dĩ vẫn chọn ở tại Thành Bắc, vì đây là nhà của bọn họ, khắc ghi ký ức của bọn họ, nhưng nói gì đi nữa cũng không muốn để Đàm Vấn lại dây vào, nhưng có vẻ cậu đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của cha nuôi mình.
Đàm Vấn lãnh đạm liếc nhìn bọn họ một cái, như thể chỉ là một người đi đường bình thường, người biết Đàm Vấn đều vô thức hơi rũ mi mắt hướng về phía hắn khẽ gật đầu, nhưng không có ai mạo muội đến chào hỏi.
Hàn Tử Phong thấy cảnh này trong lòng xuất hiện ý nghĩ, cuối cùng cũng bình thường trở lại, đây là quá khứ của hắn, cũng là quá khứ của bọn họ.
Đàm Vấn nghe tiếng nói cười ríu rít của Hàn Tử Phong, khóe môi khẽ nhếch lên, mặc kệ đánh giá thấp hay đánh giá cao, thời đại của hắn đã qua rôi.
Mà sau này, cả thế giới của hắn chỉ có một người là tiểu hàn tử thôi, trước đây hắn có quá nhiều trách nhiệm, mà về sau, người nhà của hắn cũng chỉ có một mình Hàn Tử Phong.
"Cha nuôi, lúc trước con gặp một đồng nghiệp, vì đảm bảo an toàn mà hắn mời một công ty an ninh từ thành phố S, thực ra cha nuôi cũng có thể làm nghề này." Hàn Tử Phong suy nghĩ một chút, lúc cha nuôi mới ra tù đã thương lượng chuyện này với cậu, chỉ là gần đây cậu mới có hứng, "Con nghe nói, công ty an ninh kia ở thành phố S làm ăn rất lớn, tên gì nhỉ..."
"Công ty bảo an Thượng Hòa."
"Đúng đúng, ế, cha nuôi biết à?"
Đàm Vấn cười cười, "Cha không có ý định tự làm một mình, mà ông chủ cũng có tìm cha hợp tác, cha còn đang suy nghĩ."
Hàn Tử Phong chớp mắt, "Cường long không áp rắn độc mà, chúng ta cũng có thể làm ở thành phố A nha. Sao lại muốn hợp tác với bọn họ?" Cậu không muốn để cha cúi đầu trước người khác.
Đàm Vấn sao lại không biết tâm tư của cậu, vỗ vỗ gáy cậu, "Bối cảnh của Công ty bảo an Thượng Hòa không tầm thường..." Hắn viết xuống lòng bàn tay của Hàn Tử Phong một chữ "Quân*".
*Quân trong quân đội
"Cha nghe nói trước đây bọn họ còn từng bồi dưỡng vệ sĩ tư nhân, nhưng đó là trước kia, hiện giờ bọn họ cần đưa nó theo hướng chính quy." Nói vệ sĩ tư nhân cho êm tai, chứ thực ra là tương tự như nuôi tư binh.
"Cho nên tìm tới cha nuôi sao?" Hàn Tử Phong vẫn không rõ lắm, có bối cảnh như vậy sao phải hợp tác với người khác?
Đàm Vấn gật đầu, "Bởi vì thân phận nhạy cảm, thành phố A bọn họ không tiện ra mặt."
"Nhắc đến ông chủ, thật lâu trước kia khi hắn làm nhiệm vụ, cha từng gặp mặt hắn một lần, cha còn từng tạo thuận lợi cho hắn... Nói chung nếu đồng ý việc này xem như là dôi bên cùng có lợi."
Hàn Tử Phong nửa tỉnh nửa mê, nhưng nếu cha nuôi cảm thấy có thể được, thì đương nhiên cậu cũng không có ý kiến.
Đàm Vấn nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Tử Phong, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
Ban đầu hắn cũng cảm thấy hơi phiền phức, bây giờ suy nghĩ một chút vẫn nên đồng ý đi, có thêm tầng quan hệ này, có người muốn tìm hắn đòi nợ cũ đương nhiên sẽ không được dễ dàng.
"Nếu con muốn đòng ý với Giang Nguyện thì cứ đồng ý đi."
"Cha nuôi..."
"Muốn đi thì cứ đi, trong lòng cha nuôi nắm chắc."
"Cảm ơn cha nuôi."
"Cha thấy có vẻ con lại muốn bị phạt."
Tà dương buông xuống vầng sáng mơ hồ trên người họ, trong vầng sáng, hai bóng lưng cùng song hành, phía sau là hồi ức cả một đời người cùng với lịch sử được chôn sâu.
"Cha nuôi, sau này chúng ta một nhà hai người cùng sinh sống an ổn."
"Ừm."
Lần giảm nhẹ hình phạt cuối cùng của hắn hồi ấy cũng không được thông qua, nếu không hắn đã có thể ra sớm một năm, mà năm cuối cùng ấy, hắn phát hiện có người cố tính khiêu khích hắn, nhưng hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, đại khái là có người không hy vọng hắn có thể ra tù.
Nhưng vậy thì đã làm sao, giang hồ rất loạn, nhưng là hắn có gia đình, có người quan tâm nên tiếc mạng, nhưng cho dù có bao nhiêu rắc rối hỗn loạn, sẽ luôn có một giọng nói trong trẻo nói với hắn ——
Cha nuôi, cha chờ con một chút, con sẽ ở bên cha.