"Được." Không biết qua bao lâu, Khương Kỳ mới nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng Giang Nguyện lại không có phản ứng, thay vào đó là tiếng hít thở dài dài.
Khương Kỳ thấp thỏm lo lắng xoay người, dở khóc dở cười phát hiện Giang Nguyện gần như đè toàn bộ trọng lượng lên người anh, lúc này đây đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi rồi.
Dùng khăn tắm bọc người lại ôm đến giường, có lẽ là thực sự mệt mỏi quá rồi, lăn qua lăn lại một hồi như thế mà Giang Nguyện cũng không tỉnh lại, hô hấp lại trầm hơn.
Khương Kỳ hơi lo lắng, lau khô tóc cậu, cúi người vén tóc mái hai người lên, trán đặt xuống xác nhận Giang Nguyện không phát sốt mới tạm yên lòng. Vừa muốn đứng dậy thì ngửi được mùi rượu thấp thoáng, Giang Nguyện không biết là mơ thấy cái gì, chép chép miệng nhỏ, mùi rượu đậm hơn.
Khương Kỳ ngạc nhiên tiến đến bên khóe miệng cậu ngửi một cái, mùi rượu trắng, tiểu hỗn đản, thế mà dám uống rượu.
Cũng không biết là vào lúc nào thừa dịp anh không chú ý rồi chạy đến tủ rượu mà uống, Giang Nguyện uống rượu không đổi sắc mặt, nhưng tửu lượng thực sự không thể nói là tốt, đặc biệt là rượu trắng, quả thực chính là một chén mơ hồ hai chén liêu xiêu ba chén gục.
Nhưng nghĩ lại, vừa nghĩ tới Giang Nguyện vì sao mà uống rượu, nghĩ tới nghĩ lui đơn giản là bốn chữ "hát tửu tráng đảm"*, Khương Kỳ mềm lòng hơn phân nửa, đứng dậy cầm một chiếc khăn lông khô giúp Giang Nguyện lau khô nước trên người.
*Mượn rượu để lấy thêm dũng khí, thêm can đảm
Đôi tay nhanh nhẹn muốn để Giang Nguyện ngủ thoải mái, chỉ là lúc lau đến bụng dưới, sợ mình mạnh tay, liền lấy ngón tay thay thế khăn mặt, ngón tay chạm tới đứa trẻ ấm áp, cổ họng Khương Kỳ cũng hơi phát khô, ngọn lửa dưới đáy lòng nhảy nhót, tầm mắt chỉ dám đặt trên mặt Giang Nguyện, nhưng lại không biết, khuôn mặt khắc sâu nơi đáy lòng càng có thể khiến cho con người ta động tình.
Khương Kỳ thở dài một hơi, liếc mắt nhìn chiếc quần đã bắt đầu thể hiện sự tồn tại của mình, cúi người hôn một cái lên khóe miệng Giang Nguyện, "Tiểu bại hoại."
Nhưng đây có lẽ là lần tắm nước lạnh vui sướng nhất mà anh từng tắm qua trong suốt bấy lâu nay, lệ khí tích tụ trên mặt cũng tiêu tan, dục vọng của mình cũng được giải tỏa mấy phần.
Vừa mới nằm lên giường, Giang Nguyện cứ như có gắn ra đa mà lăn lại đây, Khương Kỳ tắt đèn, ôm cậu nhóc đang trần như nhộng vào trong lòng mình.
Cậu nhóc châm lửa còn chưa nói, lại còn vô ý thức mà cọ xát nghiến răng trên bả vai anh.
Khương Kỳ nương theo ánh trăng nghiêng người hôn trán cậu, mí mắt, chóp mũi cho đến khi dừng lại ở trên miệng, "Anh không trốn nữa, có được không?" Cuối cùng nụ hôn này rơi trên khóe môi cậu, "Bảo bối, ngủ ngon."
Giang Nguyện bỗng nhiên như có cảm giác, được voi đòi tiên mà vùi mình vào trong lòng Khương Kỳ.
Khương Kỳ mơ hồ nghĩ, đêm nay nước lạnh quả nhiên vẫn còn chưa đủ lạnh, nhưng cánh tay ôm bên hông cậu lại không buông ra nữa.
***
Đêm nay ngoại trừ Giang Nguyện, gần như tất cả mọi người đều ngủ không ngon.
Trái tim Khương Kỳ lăn qua lộn lại, trong lòng ôm bảo bối tâm tâm niệm niệm, không ngủ được lại càng không muốn ngủ, trong đầu chậm rãi nghĩ lại mỗi một tín hiệu mà Giang Nguyện ám chỉ cho mình bắt đầu từ lúc xuống máy bay, tuy nói lớp giấy ngăn cách giữa hai người vẫn chưa bị chọc thủng, nhưng Khương Kỳ ẩn nhẫn cùng khổ luyến trong lòng nhiều năm, sao lại để ý mấy từ còn chưa nói ra khỏi miệng kia.
Hàn Tử Phong trằn trọc trở mình, một lòng nhớ tới cha nuôi, nghĩ đến mà đau hết cả lòng.
Chu Thành hơi phiền muộn, lại vô tình* tán gẫu đủ chuyện với Lý Tiếu Nhiên đang trực đêm, trò chuyện hàn huyên suốt một đêm.
*Nhỡ 1 số bạn hiểu lầm, vô tình ở đây là vô ý, ngoài ý muốn, ngoài dự định, không phải vô tình lạnh nhạt nha
Hà Trọng Ân có cung phản xạ siêu dài phát hiện, trước đây hắn tác hợp Hàn Tử Phong với Chu Thành, việc này nếu như Đàm Vấn biết liệu hắn có còn mạng mà sống nữa không?
Hàn Tử Phong ngáp một cái, vừa vào đoàn phim đã nhìn thấy Hà Trọng Ân một mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy mình, biểu tình quả thực có thể dùng hai chữ "nghiêm trọng" để hình dung, liền nở nụ cười.
Cậu không biết Hà Trọng Ân, nhưng cậu hiểu Đàm Vấn, người khác nguyện ý gọi cậu một câu thiếu gia, nguyện ý dành cho cậu sự tôn trọng, đều vì Đàm Vấn.
"Đạo diễn Hà." Hàn Tử Phong cười, "Trước đây không nói rõ với anh, thực xin lỗi."
Hà Trọng Ân nhanh chóng xua tay, "Tiểu..." Một tiếng này liền kẹt lại.
"Gọi tôi là Tiểu Hàn là được, bản thân anh cũng là trưởng bối của tôi mà, nếu không ghét thì gọi tôi là Tử Phong cũng được."
Hà Trọng Ân há miệng, hàm hồ nói: "Tử Phong... Tôi hiểu cậu, là tôi tìm cậu, có lẽ đây chính là minh minh chi trung tự hữu chủ tể*."
*Minh minh chi trung tự hữu chủ tể: không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đời đều do ông trời sắp đặt, rồi sẽ xảy ra, vận mệnh đã được định trước.
"Ý tôi là, lúc trước tôi còn tưởng rằng... Có mấy lời cậu đừng để trong lòng."
Hàn Tử Phong bình thường không thích nói chuyện, nhưng cậu có một người bạn thân thích trò chuyện, huống chi cậu cũng không phải là kẻ ngu ngốc, không phải cứ không diễn thì sẽ tránh Chu Thành đi.
"Không sao, anh cũng không biết sự thật." Nhìn Hà Trọng Ân vẫn một mặt u sầu, không nhịn được cười, "Tôi nghĩ cha nuôi cũng sẽ không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này đâu."
Hà Trọng Ân im lặng, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Hàn Tử Phong, cậu không cần bắt nạt tôi trước đây không ở Thành Bắc thì có thể gạt tôi chuyện này! Là! Chuyện! Nhỏ?!!!
Tuy rằng trước đây hắn chưa từng gặp mặt Hàn Tử Phong, thế nhưng cũng biết một số chuyện, ví dụ như năm đó Hàn Tử Phong tuổi còn nhỏ bị người ta dụ dỗ đi quán bar ngầm, chẳng qua là muốn xem phân lượng của Hàn Tử Phong trong lòng Đàm Vấn, người khác đoán không nổi Đàm Vấn cũng có thể đoán được, nhưng vẫn như trước gióng trống khua chiêng lật toàn bộ thành phổ A lên tra từng người. Sau này Đàm Vấn nói, chỉ khi hắn thể hiện ra rằng mình để ý tới Hàn Tử Phong, Hàn Tử Phong mới có thể được an toàn hơn. Dù sao thì Hàn Tử Phong hoàn hảo không chút tổn hại mới là đáng giá nhất.
Chỉ là hắn nghe Nghiêm Ngũ từng nói, đó đều là tin đồn của người ngoài, tuy rằng lời nói kia là nguyên văn từ Đàm Vấn, nhưng đó cũng là lời giải thích của hắn trước mặt tiền bối trong bang phái sau khi Hàn Tử Phong đã được an toàn, lúc biết tin, Đàm Vấn lo lắng đỏ cả mắt, lúc tìm đến Hàn Tử Phong bị chuốc đến mức bị ngộ độc rượu, bọn họ chỉ lo Đàm Vấn lần thứ hai dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ, sau đó vẫn là Hàn Tử Phong khuyên nhủ hắn. Chỉ có điều, cuối cùng người sau màn cũng không có kết quả tốt, người bán Hàn Tử Phong cũng chính là Tô Băng trong bộ phim, bị Đàm Vấn dùng quy tắc của bang phái xử lý.
"Đạo diễn Hà, trên đường phố từ lâu đã không còn Đàm gia, sáu năm trước không có, sau này cũng sẽ không có." Hàn Tử Phong đoán được tâm tư của Đàm Vấn, ý của cậu cũng không phải là một cái xưng hô, "Cho dù có đi chăng nữa, đó cũng chỉ là Đàm Vấn." Một Đàm Vấn không còn phải gánh vác cả một bang phái và các anh em, chỉ là chính bản thân hắn Đàm Vấn thôi.
Hà Trọng Ân sững người, không nhịn được cười khổ, là ma chướng của hắn. Kịch bản hầu như là do Đàm Vấn tự tay viết, cái kết thúc kia không phải là Đàm Vấn dành cho chính mình sao? Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, sau khi chuộc tội, cuộc sống sau này hắn chỉ muốn cùng tiểu phong tử của hắn hai người cùng sống an ổn.
***
Với một đám người không ai có tinh thần tốt nhìn thấy Giang Nguyện bước đi cũng không nhịn được mà ngâm nga đều thấy ghen tỵ.
"Giang Tiểu Nguyện cậu thế này vừa là từ chỗ của mỹ nhân nào bò ra đấy?" Có người trêu ghẹo nói.
Giang Nguyện cười híp mắt gật đầu, "Đại mỹ nhân."
Hàn Tử Phong: "..." Này, cậu muốn đi đếm xem mình nổi bao nhiêu da gà.
Tuy rằng Giang Nguyện không biết sau đó có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy sáng sớm hôm nay cậu thức dậy trong lòng Khương Kỳ đã đủ làm cậu thấy vui, càng khỏi phải nói trước khi xuống xe anh còn đáp lại cậu một nụ hôn chào tạm biệt.
"Không phải trán, không phải hai má, anh ấy hôn khóe miệng tôi nha!" Sau khi diễn xong, Giang Nguyện lượn lờ dính lấy Hàn Tử Phong đến hỏi chuyện mà khoe khoang.
Hàn Tử Phong: "..." Chuyện này rốt cuộc có gì hay ho đáng để khoe khoang?
Hàn Tử Phong, thanh niên từ hôm sinh nhật mười tám tuổi đã trao mình cho Đàm Vấn, không khỏi cảm thấy hơi kiêu ngạo.
"Hai người các cậu... Trước đây cũng chưa từng hôn à?" Hàn Tử Phong bỗng dưng nghĩ đến một khả năng, kim chủ bao dưỡng tình nhân nhỏ, chỉ vì phát tiết dục vọng, cũng không đồng ý tiến một bước trao đổi tình cảm. Từ khía cạnh này mà nói, hôn môi ở một số thời điểm quả thực đúng là càng có ý nghĩa thân mật hơn so với quan hệ thể xác.
Giang Nguyện lắc đầu, "Không có hôn môi."
"Tôi vẫn cảm thấy Giám đốc Khương rất thích cậu." Có lẽ cậu và Khương Kỳ không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, thế nhưng ánh mắt của hai người vẫn chẳng thể lừa được ai. Chưa kể, có kim chủ nhà ai một ngày gửi cho tình nhân nhỏ của mình nhiều tin nhắn thế không? Chỉ lo người ta lạnh, đói bụng, không thấy đâu.
Giang Nguyện cười khúc khích, có lẽ trước đây cậu còn đoán, nhưng một ngày kia Khương Kỳ từ chối không tiếp nhận lại khiến cho cậu không chút trở ngại nào mà thấy được trái tim anh.
Khương Kỳ không thể nhìn thấy chính mình nhưng Giang Nguyện thì thấy, tuyệt vọng cùng tình yêu nồng đậm đến thế hòa tan trong mắt anh, Giang Nguyện cũng không phải người ngu ngốc, sẽ không vào thời điểm đó vẫn đơn thuần cho rằng Khương Kỳ chỉ coi cậu như em trai mà đối xử.
"Cho nên tôi muốn mời cậu ăn một bữa thịnh soạn."
"Tại sao?" Hàn Tử Phong mờ mịt nói.
"Chờ khi nào chú Đàm rảnh rỗi, tôi và anh trai lại muốn mời hai người một lần." Giang Nguyện nói bổ sung: "Cảm ơn người mai mối."
Chuyện này thì liên quan gì tới cha nuôi? Hàn Tử Phong vẻ mặt ngây ngốc chẳng hiểu gì.
"Không nhờ có hai người, tôi và anh tôi cũng không mau chóng suy nghĩ thông suốt như vậy." Giang Nguyện suy nghĩ một lúc giải thích một chút, "Dù sao thì tình huống của chúng tôi cũng không khác lắm."
"Không khác lắm?" Hàn Tử Phong chớp mắt mấy cái, "Cậu nói nhìn thấy chúng tôi, cảm thấy hai người cần phải quý trọng hiện tại?"
"Tuy rằng cũng có, nhưng cái này không phải là điểm mấu chốt." Giang Nguyện đã bắt đầu chọn địa điểm, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi cũng là do cha mẹ tôi nhận nuôi, tôi với anh trai tôi, cũng không khác quan hệ của hai người lắm... Tiểu Hàn Tử có muốn ăn thịt nướng không, tôi biết có một nhà có thịt nướng kiểu Nhật không tồi..."
Giang Nguyện ngẩng đầu, Hàn Tử Phong đã hoàn toàn chấn kinh rồi, đè từng chữ một: "Cậu và Giám đốc Khương không phải có quan hệ kim chủ và tình nhân sao?" Đương nhiên cậu cũng không phải ám chỉ tới quy tắc ngầm, mà là dựa theo miêu tả của Giang Nguyện, dưới tình thế cấp bách không tìm được câu từ thích hợp, chỉ có thể nói không biết lựa lời.
Lời vừa nói ra khỏi miệng Hàn Tử Phong liền biết mình lỡ lời, "Tiểu Nguyện, tôi không phải có ý đó, tôi là muốn hỏi..."
"Kim chủ..." Giang Nguyện cảm thấy cái từ này hình như có người từng hỏi cậu rồi, gật đầu, "Cậu muốn nói quan hệ bao dưỡng sao?" Cuối cùng cậu cũng tìm được mục có liên quan đến từ này trong đầu, "Đúng mà, anh ấy bao tôi ăn bao tôi ở, còn bao tôi đóng phim."
"Anh của tôi rất có tiền, ừm, còn nhiều tiền hơn tôi nữa." Giang Nguyện nhớ tới có người từng giải thích cho cậu "kim chủ" chính là chỉ người có tiền.
Hàn Tử Phong: "..."
Qua năm phút đồng hồ, Hàn Tử Phong cuối cùng cũng sắp xếp xong manh mối của mình, nhìn Giang Nguyện tuyệt vọng nói: "Ai đề cập tới từ này với cậu vậy."
"Hình như là trong quá trình huấn luyện thì phải, một lần trong lúc bọn họ vô tình nói về tôi, bị tôi nghe được."
"Cậu thừa nhận?!"
"Sao lại không thừa nhận?" Giang Nguyện ngạc nhiên nói, "Tuy có vẻ hơi ám muội, nhưng dù sao cũng còn hơn việc anh ấy bị ghép với người khác."
Hàn Tử Phong: "..." Giờ thì cậu đã hiểu tin đồn bay đầy trời xuất hiện như thế nào rồi.