“Anh ơi, ăn thịt.”
Khương Kỳ nhìn Giang Nguyện cắt thịt thành miếng nhỏ trên đĩa đưa cho anh, chuyện này không phải là chưa từng có, nhưng cũng không nhiều lắm, dù sao thì họ đã lâu lắm rồi không chung sống với nhau, nghĩ tới đây anh cũng không nhịn được mà có chút áy náy, lại không muốn để bầu không khí này ảnh hưởng đến bữa tối thanh tĩnh hiếm có, trêu ghẹo nói: “Đã gặp rắc rối gì sao?”
Giang Nguyện hừ hừ, “Em không gặp rắc rối thì không thể cắt thịt cho anh à?”
Ngón tay thon dài của Giang Nguyện cầm dĩa, ánh đèn nhàn nhạt chiếu tới tạo nên bóng hình xinh đẹp, Khương Kỳ không nhịn được nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, Giang Nguyện chỉ có thể dùng tay cầm lấy miếng thịt, anh không nhìn nổi, trực tiếp ôm cậu nhóc tới, cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ cho cậu ăn, chớp mắt đã nhiều năm như vậy, em trai của anh đúng là trưởng thành rồi.
“Ừ, có phần thụ sủng nhược kinh.” Khương Kỳ không nhịn được mà muốn xem Giang Nguyện giơ tay giậm chân.
Ai ngờ Giang Nguyện trả lời một câu, “Cũng phải, cơ hội hiếm hoi, ai bảo một năm em không được thấy mặt anh mấy?”
Khương Kỳ cách bàn xoa đầu Giang Nguyện, “Anh sai rồi được chưa? Không lôi chuyện cũ ra nói nữa.”
Giang Nguyện giương chiếc cằm thon gọn, “Vậy phải xem tâm tình bổn thiếu gia đã.”
“Tiểu thiếu gia, tôi phục vụ ngài là được chứ gì? Phục vụ của ngài đắt giá quá.”
Giang Nguyện được sủng mà kiêu không tự mình động tay nữa, chỉ nhận miếng thịt mà Khương Kỳ đút vào miệng.
Anh một miếng em một miếng cho đến khi các món ăn trên bàn được càn quét gần hết, Giang Nguyện mới thong thả tùy ý nói: “Anh, em nhớ hồi trước anh học đại học mấy năm?”
“Bốn năm.” Khương Kỳ đáp: “Sao? Muốn cùng học trưởng lĩnh giáo cái gì?”
Giang Nguyện cười khúc khích, “Nhưng em nhớ có một năm không phải anh...”
“Ừ, lúc đó anh nghỉ học một năm.”
“Vậy nếu như không tạm thời nghỉ học, anh đã có thể tốt nghiệp sớm hơn. Cho nên là, lúc đó vì sao anh lại tạm nghỉ học?” Giang Nguyện nháy mắt mấy cái.
Khương Kỳ nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới nói: “Khi ấy là muốn xác định một ngành nghề để làm sau khi tốt nghiệp.”
Giang Nguyện cũng không vạch trần anh, bên kia tập đoàn Khương thị của gia tộc lớn như thế nhưng hiện giờ lại đang trong thời kỳ giáp hạt*, tuy rằng theo như cách nói của cậu, nên sớm mời một giám đốc năng lực chuyên nghiệp, chỉ có điều là luôn có mấy lão già ngoan cố không chịu thay đổi cùng với mấy người trẻ tuổi nhưng dã tâm và thực lực lại không tương xứng muốn xía vào một chân.
*Thời kỳ giáp hạt: ý nói thời kỳ lúa cũ đã ăn hết, lúa mới lại chưa chín, thường chỉ lúc đói kém khi chưa đến vụ
“Nhưng cũng rất tốt, hồi đó anh ở nhà rất lâu.” Giang Nguyện chớp mắt, cố gắng quên đi nguyên nhân và kết quả không tương xứng.
Khương Kỳ trong lòng hơi ái ngại, ngay cả khi anh biết rằng Giang Nguyện thông minh thế sẽ phát hiện ra ẩn tình bên trong, nhưng cũng không thể nói, lúc trước tạm nghỉ học nguyên nhân rất lớn là do anh phát hiện ra tình cảm của chính mình, mà cũng là vào lúc ấy anh quyết định về nước khai thác ngành truyền thông, còn nửa năm kia, đúng trong quãng thời gian Giang Nguyện từ cấp 2 lên cấp 3, là nửa năm anh tự cho mình phóng túng tình cảm, là nửa năm cuối cùng có thể làm bạn đồng hành với Giang Nguyện trên suốt chặng đường. Sau nửa năm, anh về nước, nghiêm túc khảo sát thị trường, sau đó bận rộn tốt nghiệp, một mạch đi hết sáu năm, dịp Tết mỗi năm cũng chỉ ở lại vài ngày, hơn nữa họ hàng đông người, thời gian anh thực sự ở bên Giang Nguyện rất ít ỏi.
“Ừm, khi ấy anh Tề Ngụy của em không phải cũng nghỉ học sao? Thật ra thì có rất nhiều tình huống như thế, trước khi tốt nghiệp, lúc còn có thể lựa chọn thì nghe nhìn đây đó nhiều một chút.” Khương Kỳ chuyển đề tài.
Giang Nguyện nghĩ đến Tề Ngụy, liền liên tưởng tới một người khác, le lưỡi một cái.
“Anh, nếu như em cũng muốn tạm nghỉ học thì sao?”
Khương Kỳ hơi nhíu mày, “Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này?”
Giang Nguyện cười híp mắt nói: “Em cũng không biết sau này mình muốn làm gì.”
Khương Kỳ bật cười, “Trước đây không phải từng nói muốn làm Phó giám đốc cho anh sao?”
Mắt Giang Nguyện chuyển động vòng quanh, hiện tại cậu cũng có ý nghĩ này, thế nhưng kỳ thực cậu càng muốn có một chức vị khác hơn, nhưng cái này làm sao có thể nói ra đây.
“Như vậy không được.” Giang Nguyện nhớ lại từ mới học được, “Thế gọi là quy tắc ngầm.”
Khương Kỳ: “...” Rốt cuộc là ai đã dạy hư em trai yêu quý của anh vậy?!
Hàn Tử Phong mới từ bên trong cửa sắt đi ra hắt hơi một cái.
Cảnh sát đi theo nhíu mày, “Có muốn tôi lấy cho cậu cái áo khoác không, lần sau mang lại đây trả là được.”
Hàn Tử Phong lắc đầu một cái, “Không cần, tôi đi gọi xe, cảm ơn cảnh sát Lý.”
“Gọi tôi là anh Lý là được.”
Hàn Tử Phong cười cười, không nói gì.
Lý Tiếu Nhiên nhìn cậu bước lên chiếc xe đã gọi trước, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thực sự vẫn luôn bướng bỉnh như thế, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa trẻ này cũng vậy. Đồng nghiệp của hắn đều nói, đứa trẻ Hàn Tử Phong này ấy mà, nửa phần nhân tình cũng không muốn nợ người khác.
***
“No quá.” Giang Nguyện nằm trên ghế salon không muốn nhúc nhích, hoàn toàn quên hết mệnh lệnh của Tề Ngụy.
Khương Kỳ vừa mới xử lý xong một văn kiện khẩn cấp, từ thư phòng đi ra liền thấy một vị tiểu thiếu gia dáng vẻ mơ mơ màng màng.
“Dậy đi, nằm thế không tốt cho dạ dày.”
Giang Nguyện giang hai tay, ý tứ rất rõ ràng, anh ôm.
Khương Kỳ đang muốn nhấc người lên, liền nghe Giang Nguyện chơi xấu mà nói một câu, “Muốn anh ôm ôm hôn hôn bế cao cao mới có thể dậy.”
Khương Kỳ nghe rõ sau đó có ẩn ý gì, hầu kết căng thẳng. Nếu như nói Giang Nguyện chỉ vừa mới mở ra cánh cửa đến với một thế giới mới thì Khương Kỳ đối với những từ ngữ hiện đại lưu hành trên internet này hoàn toàn là tay mơ, mà căn bản là bình thường cũng không ai dám nói chuyện cùng anh như thế.
Vì vậy Khương Kỳ không biết đây chỉ là một câu làm nũng, tìm cớ chạy trối chết.
Giang Nguyện nghe thấy tiếng nước chảy vang lên ào ào trong phòng tắm trên tầng, hô một câu, “Anh à, vừa ăn no xong tắm rửa cũng không tốt cho dạ dày đâu.”
Tề Ngụy đã từng nói, Khương Kỳ hẳn là người bình tĩnh* nhất mà hắn biết. Đưa Giải trí Khương thị từ một công ty đã sắp đóng cửa phát triển, trở thành công ty giải trí quy mô lớn nhất nhì trong nước hiện nay, hoàn toàn độc lập với tập đoàn Khương thị xa tít ở bên kia bờ đại dương, có loại sắc đẹp nào mà Khương Kỳ chưa từng gặp qua? Ong bướm ùa lên dù ít hay nhiều Khương Kỳ đều trực tiếp đẩy ra, nếu không thức thời, e là Khương Kỳ còn có thể lạnh mặt hơn mà buông một câu, “Xin hãy tự trọng.” Nhiều lần, rất nhiều người cũng đồn đại Khương Kỳ không gần nữ sắc, dẫn đến nam minh tinh quấn lấy cũng không phải là ít, lãnh diễm có, yêu nghiệt có, hồn nhiên cũng có. Tề Ngụy chưa bao giờ thấy trên mặt Khương Kỳ có một tia động dung, ngược lại trách cứ càng nghiêm khắc hơn.
*Vốn là “người ngồi trong bóng tối mà lòng vẫn không loạn”, không biết bê nguyên vào câu thì sắp xếp thế nào cho ổn với từ “nhất” nên mình thay bằng “người bình tĩnh”
Mà lúc này trong phòng tắm, Khương Kỳ, người bị Tề Ngụy oán thầm là lãnh cảm, lại đang cười khổ nhìn thứ ngẩng đầu ở dưới rốn ba tấc.
Nhiệt khí bốc hơi che đi tình dục nơi đáy mắt Khương Kỳ, đầu tựa lên gạch sứ băng lãnh, ngón tay nhanh chóng tuốt động phân thân cương cứng.
“Ưm — Uh ——” tiếng rên rỉ đè nén rỉ lộ ra đắng chát, trước mắt Khương Kỳ phảng phất xuất hiện khuôn mặt sạch sẽ của Giang Nguyện, “Tiểu Nguyện...”
“Anh à, anh không sao chứ?” Giang Nguyện cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Khương Kỳ viện cớ quá sứt sẹo, càng không cần phải nói tri thức dưỡng sinh nọ kia mà cậu biết đều do Khương Kỳ tự mình chỉ dạy.
Khương Kỳ xoay người tựa lưng lên mặt tường, xuyên qua màn nước, giọng nói của Giang Nguyện mơ hồ vang lên bên tai, “Anh à, anh ơi...”
Phần tóc mái thường ngày được chải gọn gàng lúc này xõa lung tung trên trán, từng dòng nước tràn vào mắt, thực chua xót, nhưng Khương Kỳ cứ như tự ngược mà duy trì tư thế này, tựa như chỉ có như vậy mới có thể xóa đi hết tội ác cùng ý niệm không nên có trong lòng.
Nhưng cảnh tượng trong đầu cùng với từng tiếng gọi dường như đã rời bỏ lý trí của anh.
“Khương Kỳ! Anh ơi?!” Giang Nguyện sốt ruột, chuyện này là thế nào?
Tốc độ tay Khương Kỳ càng lúc càng nhanh, ngón tay cái mơn trớn phía trước, kèm theo một tiếng của Giang Nguyện, “Anh ——” đạt tới cao trào.
Dòng nước cuốn đi chất dịch màu trắng đục, thân thể sảng khoái, nhưng tinh thần lại tràn đầy chán ghét chính bản thân mình. Khương Kỳ cười khổ nhìn bản thân vô cùng chật vật trong gương.
Qua loa lấy khăn lau mặt, thuận tay lấy khăn tắm vây quanh nửa người dưới, kéo cửa ra, “Gọi mãi thế, làm sao vậy?”
Giang Nguyện thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ giấu đi thứ trong tay, “Làm em sợ chết đi được, sau này anh đi tắm đừng khóa cửa nữa, phòng tắm của anh quá lớn, nhỡ có chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm.” Khương Kỳ dùng tay trái vỗ vỗ đầu câu, “Sao? Tiểu Nguyện muốn tắm với anh?”
Giang Nguyện “ực” một tiếng, miễn cưỡng nuốt xuống câu “Được.” Vẫn chưa tới lúc, vẫn chưa tới lúc, cậu cố gắng thuyết phục mình từ bỏ phúc lợi được trao tới tay kia.
“Anh tắm đi, nhớ đừng khóa cửa, cũng đừng ngủ quên đấy.”
“Biết rồi, tiểu quản gia.” Khương Kỳ lười biếng phất tay.
Giang Nguyện dời tầm mắt khỏi người anh, nhanh chóng chạy ra phòng ngủ, đợi tiếp thì không biết là sẽ phát sinh chuyện mất mặt gì nữa.
Lúc đi xuống tầng dưới, lặng lẽ ném ghim băng đã mở ra vào thùng rác.
Giang Nguyện hoàn toàn không biết mình mới vừa tạo ra một sự cố lớn, vẫn cứ vui cười hớn hở nghĩ, đêm nay tìm cớ gì để bò lên giường Khương Kỳ đây.
Lão xử nam cấm dục không chịu nổi trêu chọc đâu, tiểu Giang Nguyện.