Khi Thần Hựu được cứu về cậu mới khoảng chừng 10 tuổi, lúc ấy Quý Chu Hành cũng tầm 24, hắn là một vị thiếu gia bạc tình lãnh khốc, không hề có chút lòng thương cảm nào đối với thằng nhóc đáng thương nhìn qua còn có vẻ nhỏ hơn cả tuổi thực kia. Hắn chỉ cảm thấy nhóc con kia vừa lùn vừa xấu, còn rất bẩn, không xứng để hắn phải đụng đôi tay ngọc ngà vào.
Ở Cố gia, từ trước tới giờ Quý Chu Hành luôn là người nhỏ tuổi nhất trong gia đình, xưa nay hắn lúc nào cũng coi trời bằng vung, khó mà kiếm ra ai có thể vô liêm sỉ hơn so với hắn.
Thần Hựu và Quý Chu Hành có vai vế khác nhau, nhưng nếu chỉ nói riêng về tuổi tác thì cũng không chênh quá nhiều, nếu như bảo gọi ‘anh’ thì vẫn được.
Đứa bé này còn hiểu chuyện hơn cả hắn, không chỉ rất nghe lời mà còn cực kỳ ngoan ngoãn, bởi vì từng chịu khổ nên lá gan hơi nhỏ, vì vậy cậu nhóc luôn dè chừng cẩn thận với bất kì ai.
Không bao lâu sau, người bé nhất và được cưng chiều nhất trong Cố gia chuyển từ Quý Chu Hành thành Thần Hựu.
Quý Chu Hành thực ra cũng chẳng để tâm lắm, hắn vốn đâu có hứng thú gì với chuyện này.
Nhưng hắn vẫn không vừa mắt với Thần Hựu.
Vào dịp Tết cổ truyền, cả nhà cùng nhau đoàn viên, Quý Chu Hành và Ngôn Thịnh cũng cùng góp mặt. Quý Chu Hành quá nổi tiếng rồi thế nên những người cùng vai vế trong nhà khác không một ai dám trêu chọc hắn, Cố Diệp thân thiết nhất với hắn thì lại đang ở nước ngoài. Quý Chu Hành vốn là dự định ăn cơm xong liền rời đi thế nhưng lại bị Thần Hựu túm áo giữ lại.
Quý Chu Hành vung tay đập móng vuốt nho nhỏ của Thần Hựu xuống, hung dữ trừng cậu nhóc: “Xê ra!”
Tay Thần Hựu đều bị đánh đỏ, luống cuống mà gọi: “Cậu…. cậu út.”
Quý Chu Hành rất ghét trẻ con, đang muốn nói “Cút đi” thì Ngôn Thịnh đã tới rồi, y còn không quên trừng hắn: “Quý Chu Hành, ngay cả trẻ con mà em cũng bắt nạt à?”
Thái độ Quý Chu Hành lập tức mềm nhũn ra: “Không mà.”
Tuy rằng không phục lắm nhưng không dám làm quá nữa.
Ngôn Thịnh cũng không thích trẻ con, thế nhưng thái độ khá hơn nhiều so với Quý Chu Hành, y dịu giọng hỏi: “Tìm cậu út có chuyện gì không?”
Thần Hựu lại muốn túm lấy áo Quý Chu Hành, bị người sau trừng cho một cái bèn rụt tay về: “Cậu út ơi, sau này cậu có thể giúp cháu giúp đỡ một người được không? Anh ấy muốn làm diễn viên.”
Quý Chu Hành cười lạnh: “Mi được nhiêu tuổi? Nít ranh mà giờ đã đòi có mưu đồ với diễn viên rồi?”
Ngôn Thịnh nhéo một cái lên eo hắn: “Nói với trẻ con mà linh tinh gì đấy?”
Thần Hựu vội vàng giải thích: “Không phải hiện tại, giờ anh ấy còn nhỏ lắm, không làm diễn viên nổi. Cậu út ơi, chờ anh ấy lớn rồi, cậu giúp cháu giúp anh ấy có được không?”
Quý Chu Hành nhướng mày hỏi lại: “Giúp mi hay giúp nó?”
Thần Hựu đáp quả quyết: “Cậu giúp cháu, cháu giúp anh ấy.”
Quý Chu Hành nhíu mày: “Gì mà rắc rối quá vậy?”
Thần Hựu tiếp tục dùng ánh mắt đầy ngây thơ: “Cậu út đồng ý với cháu đi, cháu thích cậu nhất đó.”Quý Chu Hành: “…”
Ngôn Thịnh: “…”
Quý Chu Hành bối rối: “Ai cần mi thích? Xê ra!”
Ngôn Thịnh cảm thấy mình làm sao cũng không thể ghen với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch được, nhưng lại không muốn thấy Quý Chu Hành tiếp tục bị thằng nhóc này bám đuôi, vì vậy bèn nói: “Nhóc muốn ăn kem không?”
Thần Hựu quả nhiên bị dụ ngay: “Muốn ạ, cảm ơn cậu hai!”
Ngôn Thịnh mua hai hộp kem Baxy, vị vani thì đưa cho Quý Chu Hành, dâu tây thì ném cho Thần Hựu.
Khí trời rất lạnh, kem đông cứng sắp thành đá, Quý Chu Hành lấy cái muỗng nhựa đâm đâm một hồi mà chẳng thể xúc được miếng nào, thế là hắn bèn liếc mắt qua chỗ Ngôn Thịnh, muốn anh hai hỗ trợ xúc một miếng, ấy vậy mà tên mặt lạnh kia lại không giống như có ý định giúp đỡ hắn. Hơn nữa giúp đâm đâm xúc xúc thì có khả năng sẽ phải đút, người kia chẳng bao giờ làm chuyện như vậy đâu.
Quý Chu Hành âm thầm thở dài, dự định chờ kem tan bớt đi rồi mới ăn.
Nhưng mà Thần Hựu ngồi bên lại đang cố gắng mà đâm đâm dầm dầm hũ kem, nom vô cùng ngốc nghếch.
Quý Chu Hành ghét bỏ nói: “Mi không thể chờ nó tan rồi mới xúc sao? Chưa từng ăn kem à?”
Thần Hựu tiếp tục cố gắng: “Cháu muốn mau mau múc một muỗng.”
Quý Chu Hành càng thêm ghét bỏ nhóc ngu ngốc này.
Sau một phút, rốt cuộc Thần Hựu có thể múc được một muỗng kem to thiệt to, động tác kế tiếp thế nhưng lại là đưa tới bên miệng Quý Chu Hành, “Cậu út mau ăn đi!”
Quý Chu Hành: “…”
Ngôn Thịnh: “…”
Thái độ của Thần Hựu vô cùng chân thành: “Cậu út, cháu đang lấy lòng cậu đó, mong cậu sau này nhất định phải giúp cháu.”
Quý Chu Hành ăn muỗng kem kia.
Xưa nay người trong Cố gia không ai nói chuyện với hắn như thế.
Hắn vẫn luôn là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, hiện tại lại có một nhóc con gọi hắn là cậu út, còn đút kem cho hắn ăn nữa…
Ngôn Thịnh ho khan hai tiếng, cầm lấy hộp kem vani trong tay Quý Chu Hành, mặt không hề cảm xúc nói với Thần Hựu: “Nhóc tự ăn đi, cậu út của nhóc không thích vị dâu tây đâu.”
Quý Chu Hành:???
Người ta thích mà!
Thần Hựu vẫn rất băn khoăn: “Nhưng cứng lắm cậu út múc không được.”
Ngôn Thịnh đáp ngay: “Cậu sẽ múc hộ cậu út.”
Ngày hôm ấy, Quý Chu Hành không hiểu ra làm sao lại được đút nguyên một hộp kem Baxy vị vani ngọt lành.