Chương 22.1
Editor: Mèo tam thể
Khí tức ấm áp của Lục Hành Vũ quanh quẩn bên tai Bạch Thần làm cậu sợ hết hồn, lẳng lặng quay đầu, cậu mỉm cười xoay người ôm lấy bả vai của Lục Hành Vũ, mím mím môi, chỉnh tâm tình lại một chút, cuối cùng cười, nói, “Không có gì, đang chờ anh thôi.”
Lục Hành Vũ nghe vậy, hôn lên trán Bạch Thần một cái, tuy rằng hắn có nhìn ra điểm không thoải mái kia của Bạch Thần, nhưng cũng không nhắc tới, hắn ngồi xuống cạnh Bạch Thần, ôm lấy bả vai cậu, “Ngày mai đi đăng kí nhé, hôm nay em ngủ sớm chút.”
Tâm tình Bạch Thần ban đầu còn có chút cao hứng vì được Lục Hành Vũ ôm, nhưng sau khi nghe xong câu này, điểm cao hứng kia nháy mắt liền biến mất.
Lỡ như Thần Phong thực sự có ý đồ khác với Lục Hành Vũ thật thì sau khi mình với hắn đã đăng kí kết hôn gã cũng chẳng làm gì được. Sao mà phải sợ kia chứ?
Nghĩ vậy, cậu cười nhạt, gật gật đầu, nói, “Được.”
Đêm hôm ấy, Lục Hành Vũ kích động muốn cùng Bạch Thần lăn giường, nhưng bộ dáng an ổn dựa vào lồng ngực hắn của cậu khiến hắn không thể nào nói ra yêu cầu này.
Thôi, hay là cứ nhịn thêm một chút đi.
Lục Hành Vũ cúi đầu hôn một cái lên khoé môi khẽ nhếch của Bạch Thần, sau đó kéo chăn che phủ hai người.
Đợi đến ngày nào đó hắn theo đuổi Bạch Thần thành công, giấc mơ cả ngày làm chuyện này này nọ đã không còn xa rồi...
-
Ngày thứ hai, Lục Hành Vũ cố ý xin nghỉ, sau khi ăn sáng trong khách sạn cùng Bạch Thần xong liền xuất phát đi đăng kí kết hôn.
Bây giờ mới là tám giờ, không có nhiều người xuất hiện ở cục dân chính, nhưng hai người lại phải chờ thật lâu mới gặp được mặt nhân viên công tác.
Hiện tại hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hoá, cho nên cũng không có nhiều thủ tục rườm rà này nọ, so với kết hôn bình thường thì chỉ hơn nhau hai ba bước.
Bạch Thần cùng Lục Hành Vũ chia nhau đi vào chụp ảnh, sau đó nhân viên công tác liền đưa cho họ một tờ thông tin để điền.
Đây đều là lần đầu tiên hai người tới lĩnh chứng, Bạch Thần cầm bút viết viết, vừa viết vừa ngó qua nhìn Lục Hành Vũ.
Lục Hành Vũ thấy thế, cười thầm trong lòng, ngón tay khẽ chọc chọc cái mũi nhỏ của Bạch Thần. “Cũng không phải đang làm bài tập, chỉ là thông tin cá nhân thôi mà, có gì khó sao?”
Bạch Thần mím mím môi, không lên tiếng, hơi xấu hổ nhìn về tờ thông tin của mình.
Tại vì thân thể cậu có chút đặc thù, cho nên khi cậu nhìn thấy câu hỏi có đánh dấu sao nọ, Bạch Thần có hơi sững sờ.
Câu hỏi đó là về việc có nguyện ý nhờ người mang thai hộ hay không - dù sao thể chất hiện tại của Bạch Thần bất kể là mang thai hay sinh nở thì đều phải gánh chịu rủi ro lớn hơn thai phụ bình thường rất nhiều.
Cậu yên lặng cắn cắn đầu bút, có chút do dự, không quyết định được.
Trong lòng cậu thầm muốn đánh “nguyện ý”, thế nhưng Lục Hành Vũ...
Ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó cậu mới dùng cùi chỏ đụng đụng Lục Hành Vũ, hỏi, “Hành Vũ, chỗ này điền cái gì bây giờ?”
Lục Hành Vũ kì thực cũng đã nhìn thấy câu hỏi này, hắn đoán rằng Lục Chấn Đình sẽ tìm cách xen tay vào tờ phiếu thông tin này, nên không thể để sơ xuất.
Hiện giờ Bạch Thần lại còn quay qua hỏi Lục Hành Vũ, khiến hắn càng thêm áp lực.
Mãi một lúc sau, Lục Hành Vũ quay đầu hỏi Bạch Thần, “A Thần cảm thấy phải điền cái gì mới tốt?”
Bạch Thần nghe câu hỏi này của Lục Hành Vũ, ánh mắt động đậy, cậu mím mím môi, thấp giọng nói, “Tôi thực ra lại thấy thế này, nếu như chỉ để qua mắt ông nội anh thôi, thì điền cẩn thận chút cũng không sao.”
Lục Hành Vũ nghe Bạch Thần nói vậy, lẳng lặng nhìn cậu, cuối cùng, hắn rũ mắt, đáp, “Được.”
Đoạn, Lục Hành Vũ liền điền thật nhanh hai từ “Đồng ý” vào ô trống kia.
Bạch Thần nhìn thấy phiếu thông tin có hai chữ “Đồng ý” đầy kiên định kia của hắn, trong lòng tràn đầy cảm giác được trói chặt khó hiểu, ngọt ơi là ngọt.
Không hề do dự, sau khi nhìn thấy đáp án của Lục Hành Vũ, Bạch Thần cũng trịnh trọng điền hai chữ “Đồng ý” kia lên.
Viết xong, hai người nhìn nhau nở nụ cười, Bạch Thần trông thấy con mắt hẹp dài tuấn mỹ kia của Lục Hành Vũ, trong lòng như muốn tan chảy.
Nếu họ thực sự kết hôn thì thật tốt biết bao...
Bạch Thần mím mím môi, yên lặng nghĩ.
Tiếp theo là tới việc công chứng tài sản trước khi cưới, vấn đề này thì hai người đều đồng lòng mà chọn cùng một đáp án. Bạch Thần cảm thấy, cho dù có chứng minh hay không, cậu cũng sẽ không cố gắng cướp tiền trên người Lục Hành Vũ.
Dường như Lục Hành Vũ cũng nghĩ như vậy.
Sau khi hoàn thành tốt thủ tục, hai người đứng dậy ra về.
Lục Hành Vũ nắm lấy tay Bạch Thần, nhìn ngón tay tinh xảo xinh đẹp nọ, trong lòng hắn hơi động, quay đầu, hắn nói, “A Thần, em muốn mua kiểu nhẫn cưới gì?”
Bạch Thần hơi sững sờ.
Lục Hành Vũ nói ra vấn đề này làm Bạch Thần có hơi thấp thỏm, trong bụng còn có chút vui sướng, cậu còn đang do dự không biết làm sao để trả lời câu hỏi này, di động Lục Hành Vũ vang lên.
Lục Hành Vũ khẽ nói một tiếng “Xin lỗi”, sau đó cúi đầu nhận điện thoại, Bạch Thần lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn.
Màn hình di động hiện lên ba chữ “Tống Tử Khê”, Lục Hành Vũ giờ đã biết cậu ta hiện đang tung tăng bên đất Pháp, người nhà thì còn đang cuống cuồng chạy đi tìm, nhưng hắn đã đáp ứng họ sẽ khuyên bảo Tống Tử Khê, giờ cũng nên làm tròn bổn phận.
Sau khi bấm nút nghe, Lục Hành Vũ còn chưa kịp mở miệng, âm thanh lười biếng của Tống Tử Khê đã vang lên, “Úi chà, đi dạo phố với cục cưng nhỏ vui nhể?”
Lục Hành Vũ nghe vậy, trong lòng ngạc nhiên, quay đầu nhìn bốn phía, cau mày nói, “Cậu đang ở đâu?”
Tống Tử Khê hừ cười một tiếng, “Cậu quay đầu lại xem.”
Lục Hành Vũ kinh hách quay đầu lại, trước mặt hắn thế mà là Tống Tử Khê đang mang một cái kính râm thật to, cầm điện thoại đi động đứng trước cửa cục dân chính.
Tống Tử Khê vẫn như cũ bận một thân thuần trắng, tôn lên dáng người cao ráo đẹp đẽ, khí chất tao nhã, mái tóc ngắn nâu nhạt bị gió thổi có chút rối, nhưng sự xáo trộn ấy lại mang đến cho người ta xúc cảm bồi hồi đến lạ.
Khoé môi khẽ nhếch, Tống Tử Khê bước tới, liếc mắt nhìn Lục Hành Vũ, sau đó nhìn sang Bạch Thần bỗng dưng trở nên thấp bé bên cạnh, vui vẻ bóp mặt cậu, nói, “Oa, lớn lên thật dễ nhìn nha.”
Bạch Thần đột nhiên bị một người xa lạ sờ mặt, có chút khó chịu, cậu yên lặng lùi về sau một bước, Lục Hành Vũ để ý thấy điểm này, mặt mũi tối sầm, lạnh lùng nói, “Tống Tử Khê, cậu chú ý một chút.”
Tống Tử Khê bị Lục Hành Vũ nhắc nhở, bâng quơ “Ờ” một tiếng, sau đó nhìn thần sắc có chút biệt nữu của Bạch Thần, lười biếng nở nụ cười, “Xin chào, tôi là bạn trai scandal cũ của của Lục Hành Vũ, Tống Tử Khê.”
Tống Tử Khê không biết chuyện giữa Lục Hành Vũ và Bạch Thần có bao nhiêu rối loạn, chỉ đơn thuần cho rằng họ là tình nhân của nhau, cho nên y chỉ muốn đùa một chút để hoà hoãn bầu không khí.
Kết quả.
Sắc mặt Bạch Thần trong nháy mắt căng cứng, Lục Hành Vũ cũng có điểm dở khóc dở cười.
Cuối cùng, Lục Hành Vũ lạnh lùng liếc xéo Tống Tử Khê, hất cánh tay của kẻ hâm nọ đang muốn bắt tay với Bạch Thần đi, sau đó bực bội lên tiếng, “Cậu còn dám nói loại chuyện cười này nữa thì cẩn thận cái đầu heo của mình đấy.”
Bạch Thần phát hiện thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, lo rằng tại mình mà hai người cãi nhau, cậu vội giải thích, “Hay bây giờ chúng ta đi tìm một tiệm cà phê vừa ăn vừa nói chuyện đi, ở trên đường lớn này không tiện lắm...”
Lục Hành Vũ nghe thấy lời này của Bạch Thần, gật gật đầu, sắc mặt hoà hoãn mấy phần, hắn quay đầu lại nói với Tống Tử Khê, “Muốn đi cùng không?”
Tống Tử Khê nhìn hai người, trong lòng bỗng dưng có chút nguội lạnh, y nhìn Lục Hành Vũ cùng Bạch Thần một hồi, bỗng nhiên hỏi, “Các cậu đến để lĩnh chứng sao?”
Lục Hành Vũ nhìn sắc mặt Tống Tử Khê, bỗng nhớ tới cử chỉ xốc nổi ban nãy của y, thần sắc trở nên nghiêm túc, hắn nói, “Còn cậu với Chu Mặc vẫn chưa đến đây à?”
Tống Tử Khê cong môi tự giễu, “Hờ hờ.”
Lục Hành Vũ để ý thấy khoé mắt Tống Tử Khê có chút hồng, trong lòng cũng đoán ra được bảy, tám phần, suy nghĩ một chút, Lục Hành Vũ thấp giọng nói, “Trước hết tìm một nơi nói chuyện đã.”
Tống Tử Khê gật gật đầu, không có ý kiến gì, Bạch Thần cũng không dị nghị.
Ba người cùng đi ra bãi đỗ xe, Tống Tử Khê đã bị Lục Hành Vũ nhìn thấu, cũng không che giấu gì nữa, toàn bộ hành trình đều ảo não rũ rượi.
Tới trước xe Lục Hành Vũ, Tống Tử Khê theo thói quen mở cửa ghế phó lái, sau đó nhấc chân chuẩn bị đặt mông ngồi.
Vừa mới vào được một nửa, Tống Tử Khê bỗng nhớ ra, xấu hổ đi xuống, tỏ ý mời Bạch Thần lên ngồi, sau đó quay đầu xuống hàng ghế sau.
Bạch Thần nhìn Tống Tử Khê như vậy, luôn cảm thấy có chút bất an, hơn nữa tâm tư cậu rất nhạy cảm, ban đầu còn bị câu nói kia của Tống Tử Khê doạ đến kinh ngạc, nhưng sau đó nghe cuộc đối thoại giữa Lục Hành Vũ và Tống Tử Khê, mới biết hai người chỉ là bạn bè đơn thuần.
Cậu đứng suy tư một chốc, sau đó cũng đi tới hàng ghế sau, mở cửa ngồi xuống.
Yee: Dạo này tôi bận quá, tôi đang cần lắm một beta, có ai làm giúp tôi được không Q_Q