"Tiểu thư Tokugawa là cố ý đến dự lễ đấy sao?" Tạ Tử Hiên cùng cô bắt tay, thấp giọng nói: "Cơ sở ngầm ở nhà Hắc Vũ rất nhiều, cô làm sao lại dám xuất hiện ở đây?"
Tokugawa Akiko cố ý lớn tiếng nói: "Tôi là đại diện cho phụ thân đến tham gia hôn lễ của anh đấy, đây là cô dâu sao?" Cô cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nghiêng người cười chào với Hắc Vũ Quảng Mỹ: "Tiểu thư Quảng Mỹ thật là càng ngày càng đẹp đấy!"
Hắc Vũ Quảng Mỹ hơi khom người, rất lễ phép cũng rất lạnh nhạt.
Tokugawa Akiko cũng không thèm để ý đến đối phương lạnh lùng mà vẫn nhiệt tình, chậm rãi mà nói: "Hai người anh của tôi vô cùng ái một tiểu thư Quảng Mỹ, tôi cũng đã sớm nói bọn họ cóc nhái lại muốn ăn thịt thiên nga, không nghĩ tới tiểu thư Quảng Mỹ nhanh như vậy đã kết hôn, các anh của tôi khẳng định phải thương tâm một thời gian rồi."
Cô ấy lại quay sang nhìn Tạ Tử Hiên: "Hắc Vũ thiếu gia là long phượng giữa lòng người, hai người thật sự rất xứng đôi."
Giọng điệu cười mà như không cười cùng ánh mắt cổ quái kia khiến Quảng Mỹ không sao cảm thấy thoải mái. Cô nhăn lông mày lại: "Cô cùng Trực Nhân thiếu gia quen nhau vào lúc nào?"
"Không lâu trước đây, ở Đài Loan tôi có dịp gặp gỡ Lão đại của Tạ gia, nên có nhận biết anh ấy. Chỉ là lúc đó tôi không biết được anh ấy lại là người thừa kế của Hắc Vũ gia, trên đời này quả thật không thể lường trước được bất kỳ chuyện gì." Lời nói dối của Tokugawa Akiko vẫn cứ lưu loát mà đến, hơn nữa sắc mặt cũng không đổi, khiến người nghe không tin không được.
"Tôi phải đi chào hỏi Hắc Vũ tiên sinh." Cô tiến về phía trước rồi quay đầu lại hướng hai người nháy mắt mấy cái: "Đúng rồi, quên chúc hai người trăm năm hòa thuận."
Tạ Tử Hiên đứng yên một chỗ, thấp giọng gọi: "Quảng Mỹ."
"Chuyện gì, Trực Nhận thiếu gia?" Hắc Vũ Quảng Mỹ vẫn tựa như trời sinh không biết cười.
Hắn cười nói: "Nếu như chúng ta phải kết hôn, cô có thể gọi thẳng tên của tôi, tôi không có quen tên tiếng Nhật, cô cứ dọi Tử Hiên là tốt rồi."
Cô ấy vẫn không hề có biểu lộ: "Nếu Trực Nhân thiếu gia không còn gì phân phó, tôi liền đi trước, xe ở phía trước là của anh."
Hắc Vũ Quảng Mỹ vừa mới xoay nguời, Tạ Tử Hiên liền giữ chặt tay cô từ phía sau: "Dù thế nào cô cũng lạnh lùng như thế sao? Tôi thật sự hoài nghi, cô liệu có phải cũng như tôi thực chán ghét cuộc hôn nhân này?"
Ánh mắt Hắc Vũ Quảng Mỹ rũ xuống: "Mời buông tay."
"Tính cách của cô thật giống với anh hai của tôi, nếu đem hai người hợp thành đôi, tôi tin rằng giữa mùa hè cũng sẽ lạnh như tuyết rơi."
Tạ Tử Hiên buông tay để cô ấy rời đi, cất giọng nói: "Tần Linh nói rằng cô là người tốt!"
Bước chân của Quảng Mỹ hơi lảo dảo một cái, nhưng cô cũng không quay đầu lại mà vẫn thẳng tiến về phía trước.
Tạ Tử Hiên ngồi trên xe, mở lòng bàn tay ra, trong ấy là một tờ giấy. Là tờ giấy mà AKiko nhét vào tay hắn lúc hai người bắt tay, trên đó chỉ viết một câu __ Hành động lúc hôn lễ.
Khóe miệng hắn nâng lên, khẽ mỉm cười.
Chương chín
Tần Linh sáng sớm vừa thức dậy đã cảm thấy không đúng lắm. Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, Tạ Tử Hiên vẫn chưa xuất hiện, bình thường khoảng tám giờ tối đều đến tìm cô, hắn gặp phải chuyện gì sao?
Cô muốn ra trốn ra ngoài tìm Tử Hiên, nhưng cảnh vệ trông chừng rất nghiêm ngặt. Nhìn qua cửa sổ, cô thấy rất nhiều chiếc xe liên tiếp ra vào sân, nếu như không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không có nhiều xe như vậy.
Mười giờ sáng, canh giữ lỏng lẻo hơn nhiều, có mấy người bảo vệ đều bị điều đi, nhân cơ hội này Tần Linh liền giữ lại một người, dùng tiếng Anh hỏi hắn: "Tạ Tử Hiên ở nơi nào?"
Người nọ không nói một lời, dùng tay ra hiệu cho đi cô về phòng.
Chợt có tiếng cười từ phía sau, người đó dùng tiếng Anh nói với cô: "Cô là Tần Linh sao?"
Tần Linh mờ mịt gật đầu một cái.
Cô gái lại cười nói: "Tốt quá, vậy là tôi không có tìm nhầm người." Cô ta nhìn khắp bốn phía: "Điều kiện nơi này cũng không tệ, rất thích hợp để giam giữ người."
Tần Linh và người bảo vệ đều không biết người thiếu nữ này từ đâu tới, đang lúc bọn họ hoang mang như vậy, cô gái kia đột nhiên giơ thẳng tay, nhanh như chớp chém tới, đồng thời quay người đá chân, một hơi đánh bất tỉnh ba anh bảo vệ.
Tần Linh nhìn đến ngây người, không khỏi tán thưởng” "Oa, cô thật lợi hại!"
"Mau đi thôi, tôi tới dẫn cô ra ngoài." Cô gái vội vã kéo tay Tần Linh.
Cô kêu lên: "Chờ một chút, cô là ai?"
"Tokugawa Akiko, bạn tốt của Tử Hiên." Hai người từ từ di chuyển ra phía ngoài.
"Bọn họ canh phòng rất chặt." Tần Linh nhắc nhở đối phương, cô thực sự sợ bị bắt trở về, cuối cùng bị giết.
"Yên tâm, hiện tại khách tập trung ở đại sảnh, hầu hết bảo vệ đều tới đó."
Cô nghi ngờ hỏi: "Hôm nay có chuyện gì sao?"
"Có hôn lễ." Tokugawa Akiko đã đem cô mang tới cửa nách, nơi đó có người của nhà Tokugawa tiếp ứng.
"Hôn lễ? Người nào kết hôn?" Tần Linh cảm giác có gì đó sai sai. Hắc Vũ gia và Tử Hiên đang dây dưa, nào có tâm trạng cử hành hôn lễ long trọng như vậy?
"Cái này không liên quan tới cô". Akiko nhét Tần Linh vào trong xe.
Cùng lúc đó, cánh cửa biệt thự mở ra, một chiếc xe dừng ở ngoài cửa, mọi người vây quanh người mặc lễ phục cô dâu đang tiến vào biệt thự. Bởi vì cô ta trang điểm quá đậm, khiến Tần Linh không rõ cô ta là ai:
"Cô dâu trông quen mắt quá?"
Tokugawa Akiko lại nói: " Các cô dâu trang điểm lên đều giống nhau cả thôi."
Tần Linh vẫn cứ nhìn ra ngoài, đến khi cô dâu ngồi vào xe mới nhận ra cặp mắt lạnh lẽo đó: "Đó là Hắc Vũ Quảng Mỹ?"
"Ừ." Tokugawa Akiko phân phó tài xế, "Lái xe!".
Chiếc xe lặng lẽ quay ngược lại lái đi, hơn 10 phút sau đó, Tokugawa Akiko mới gọi một cú điện thoại: "Ông chủ, chuyện đã hoàn thành, tôi đưa người ra rồi."
Trong giây lát từ một chỗ khác trên đường phố phóng ra hai chiếc xe con, vượt qua ngăn phía trước xe của bọn họ . Tài xế chợt giẫm phanh, Tần Linh xém chút bị văng ra ngoài, may nhờ giây an toàn chắc chắn mới không bị thương. Cô quay đầu nhìn Tokugawa Akiko, nét mặt Akiko hết sức bình tĩnh, dùng tiếng Nhật ra lệnh cho tài xế, vì vậy tài xế liền chuyển hướng khác cho xe chạy đi.
"Bị bọn họ phát hiện rồi hả ?" Tần Linh khẩn trương muốn chết: "Tạ Tử Hiên đâu? Anh ấy ra ngoài chưa?"
"Không cần lo lắng cho hắn, hắn tự có biện pháp thoát thân." Tokugawa Akiko vẫn chưa ngắt cuộc gọi, tiếp tục trao đổi với người ở đầu bên kia: "Ông chủ à, chuyện có biến rồi, chúng tôi bị chặn lại, xin điều xe tới đây trợ giúp!"
Tần Linh căn bản không rõ đây là tình huống gì, chỉ thấy xe trên ngã tư đường chạy loạn tứ phía, chạy điên lên như phim hành động trên ti vi, cho dù có thắt giây an toàn, cô ở trong xe cứ lắc lư lắc lư, giống như bất cứ lúc nào đều có thể bị bắn ra ngoài, choáng váng quá liền ói ra.
"Thả tôi xuống xe mau, tôi đi đối mặt với nhà Hắc Vũ, nhanh lên đi!” Tần Linh thực sự lo lắng, nếu tiếp tục thế này thì đối phương sẽ nổ súng mất.
"Yên tâm, gia tộc Tokugawa và Hắc Vũ đã hơn trăm năm chưa đánh nhau rồi, tôi rất ngứa tay.” Tokugawa Akiko vào lúc này mà còn cười được, nhưng trên mặt tràn đầy sát khí, đối với vẻ ngoài xinh đẹp hoàn toàn bất đồng. Vẻ mặt này khiến Tần Linh sửng sốt, cô đã từng thấy tạ Tử Hiên cũng có vẻ mặt này. Vậy người của giới hắc đạo thường có vẻ mặt này sao?
Tần Linh tiếp tục ngồi ở bên trong xe. Cô chưa bao giờ trải qua loại chuyện như vậy, ở đất khách bị người ta bắt cóc, rồi được người khác cứu đi, sau đó lại bị truy đuổi, cô lại không biết gì, hoàn toàn mờ mịt.
Tạ Tử Hiên đi đâu? Tại sao trước đó, anh không tiết lộ chuyện sẽ có người tới cứu?
Hôm đó Tạ Tử Hiên đột nhiên xuất hiện tại Hắc Vũ gia, ngay trước mặt cô, âm thầm đưa cho cô một mảnh giấy, viết ‘Anh nhất định sẽ cứu em ra, nếu có người giúp em, đừng lo, là người anh phái tới.’
Vậy là anh tin tưởng nên mới để Tokugawa Akiko đưa cô đi, nhưng tất cả thật sự không có vấn đề chứ?
Chiếc xe đang chạy như bay trên đường thì đột nhiên lái vào cửa chính của một ngôi biệt thự, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, ngăn cản những chiếc xe ở phía sau kia.
Tokugawa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Tần Linh: “An toàn rồi.”
"Bọn họ sẽ không đuổi tới nữa sao?" Tần Linh là không yên lòng, quay đầu lại nhìn, đúng là không còn bóng dáng chiếc xe nào cả.
"Tôi phái bảy tám xe ngụy trang sẵn ở các đầu phố đợi lệnh, những xe kia chắc hẳn đuổi theo tới khuya rồi.” Akiko đưa cô vào biệt thự: “Tối nay chúng ta ở lại đây, hai ngày nữa tôi sẽ cho người đưa cô trở về Tokyo, sau đó về Đài Loan.”
"Tạ Tử Hiên thì sao?" Tần Linh lo lắng hỏi, cô trốn chạy chỉ sợ mang phiền toái cho anh !
"Hắn không sao, có lẽ tối nay sẽ tới đây.” Tokugawa Akiko nói rất chắc chắn. “Tôi còn một số việc cần giải quyết, cô nghỉ ngơi trước đi.”
"Nhưng..." Tần Linh còn muốn hỏi, nhưng không kịp.
Ngồi một mình trong căn phòng trống trải, Tần Linh chợt thấy sợ hãi. Không có ai để dựa vào, không liên lạc được với bên ngoài, kể cả người thân mật nhất, tất cả đều không ở bên cạnh !
Mà Tạ Tử Hiên thật sự có thể an toàn mà rời đi sao?
Tạ Tử Hiên vẫn phải cũng Hắc Vũ Quảng Mỹ cử hành hôn lễ long trọng. Đây là biện pháp tốt nhất để trấn an Hắc Vũ Lương Mộc, dù là phản bội Tần Linh, nhưng đây vẫn là biện pháp an toàn nhất.
Tất nhiên việc Tần Linh chạy trốn thì Hắc Vũ Lương Mộc đã biết, nhưng hắn vẫn tham dự hôn lễ, phải tận mắt nhìn hôn lễ được cử hành. Trong lòng Hắc Vũ Lương Mộc không có chuyện gì quan trọng hơn mối hôn sự này, chỉ cần Tạ Tử Hiên chịu nghe lời, con bé kia sống hay chết không quan trọng.
Mười hai giờ đêm, tất cả tân hách còn đang uống rượu ăn mừng, Hắc Vũ Lương Mộc âm thầm nói ới Tạ Tử Hiên: “Nếu như anh chịu cùng QuảngMỹ sinh hạ người thừa kế, tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt để cô bé kia được yên ổn. Bằng không, anh sẽ biết gia tộc Hắc Vũ hành hạ kẻ thù như thế nào.”
"Tôi hiểu rõ." Tạ Tử Hiên cười cười: "Bây giờ có thể trở về gặp cô dâu được chứ?”
Hắc Vũ Lương Mộc không biết hắn ta rốt cuộc đang tính toán cái gì. Thật là sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Đây không phải phong cách của hắn, như vậy kế hoạch của hắn à gì?
"Đi đi." Hắc Vũ Lương Mộc gật đầu một cái, cũng may còn có Quảng Mỹ có thể coi chừng hắn. Quảng Mỹ vốn trung thành, hắn không hề nghi ngờ điều này.
Quảng Mỹ mặc dù không phải là con ruột của Hắc Vũ gia, nhưng cũng có thể coi là một thành viên, hơn nữa cô ta tính tình lạnh lùng, tàn nhẫn, làm việc chưa bao giờ có sai sót, là thủ hạ thân cận nhất của hắn.
Quả thật nếu Quảng Mỹ có thể mang thai con Tạ Tử Hiên, chẳng những có thể đảm bảo Hắc Vũ gia có người thừa kế mang huyết thống chính gốc, vả lại, hai người họ đều rất ưu tú, nhất định con cái sẽ hoàn mỹ vô cùng.
"Tối nay phái người canh giữa nghiêm ngặt phòng ngủ của bọn họ, nếu để cho thiếu gia chạy, các người nên biết sẽ nhận được kết cục gì.” Hắc Vũ Lương Mộc ngầm ra lệnh.
Phòng tân hôn vô cùng gọn gàng sạch sẽ, tuy bình thường mà thuần khiết.
Hắc Vũ Quảng Mỹ ngồi xổm (ngồi chổm hổm) trên giường, nếu chú rể không tới, cô ta còn có thể giữ vũng tư thế này lâu hơn nữa cơ.
Vừa nhìn thấy tạ Tử Hiên vào phòng, cô ta ngồi tại chỗ khom người chào, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh anh: “Em xin anh hãy cởi quần áo ra”