CHƯƠNG 14
Tô Lương kinh ngạc, nghe được tài xế phía trước hoảng loạn nói: “Thiếu gia, sắp sửa đến nơi rồi.” Nói rồi đích thật nhìn thấy chiếc xe đi vào một con đường rộng lớn, càng đi càng sâu, sau đó đi qua một bảng chỉ đường, lái vào sâu trong rừng…….
Tô Hàm nhíu mày, vốn dĩ giống như sắp phát tác, nhưng khi thấy Tô Lương đang thản nhiên nhìn hắn, bộ dáng có chút mê mang nhìn rất thú vị, cũng bỏ tay đang khống chế Tô Lương ra, thay y chỉnh lại y phục, nói: “Cũng nhanh ghê, trước đây khi đi luôn cảm thấy rất xa, có cậu đi theo quả nhiên không giống. Ha ha……”
Tô Lương kỳ thật đang rất tức giận, nhưng đa phần lực chú ý của y đều bị kiến trúc bên ngoài cửa sổ hấp dẫn…… phong cách kiến trúc độc đáo của đông âu kết hợp với một chút yếu tố phương đông, nhưng xem ra vẫn khiến cho người ta cảm thấy kính ngưỡng, quy mô tương đối vĩ đại, từ sau khi bọn họ đi qua bảng chỉ đường đến bây giờ đã chạy hết tốc độ hơn nửa tiếng rồi nhưng vẫn chưa đến được địa điểm cuối của chuyến đi….. lúc này, Tô Lương ngoại trừ một chút hứng thú nên có của trẻ con, thì phần nhiều là do phẫn nộ!…….
Tại sao y và mẹ phải ở trong một căn phòng theo kiến trúc tổ ong còn chưa đến 60 mét vuông, mỗi ngày đều vì tiền điện nước mà khổ não, còn cha của y lại xa xỉ như vậy…..
Không, không nên nói là xa xỉ, mà là y và mẹ đều bị vứt bỏ…… nghĩ như vậy, hưng trí nhìn phong cảnh bên ngoài của Tô Lương hoàn toàn không còn, thu lại đường nhìn, lại thấy Tô Hàm nhìn y bằng ánh mắt hung ác, nghe Tô Hàm nói: “Ngươi quả nhiên rất giống…….”
Nói được một nửa, xe đột nhiên dừng lại trước mặt tòa kiến trúc, đây không phải là một chỗ bắt mắt nhất, nhưng lại được bố trí đặt biệt có phong cách, bị Tô Hàm kéo xuống xe, đi vào một cửa xoay kiểu cổ bằng gỗ đỏ, tiến vào thế giới này.
Đi vào trong đại sảnh rộng lớn, Tô Lương hỏi: “Vừa rồi anh còn chưa nói xong, giống cái gì? Phần sau là cái gì?”
Thật ra căn bản không cần Tô Hàm trả lời, một người ăn mặc theo kiểu nữ hầu đứng ở góc nhìn thấy Tô Lương liền run rẩy chạy đi, sau đó là một người giống như quản gia xuất hiện, đứng ở trước mặt Tô Lương nghiên cứu rất lâu mới nói:“ Vị này chắc chính là Lương thiếu gia, phu nhân đã đợi rất lâu rồi, xin mời hai vị đến phòng ăn.”
Sau đó ông đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Trạng thái tinh thần của phu nhân không được tốt lắm, xin Lương thiếu gia chú ý một chút.”
Trước mắt sáng lên, ánh sáng tỏ trong đại sảng rộng lớn có một quý phụ trung niên đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn ăn cực kỳ dài. Quý phụ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhãn thần không chút ánh sáng đảo qua một vòng, khi nhìn thấy Tô Lương đột nhiên bắn ra hỏa quang cường liệt, trong miệng lẩm bẩm: “Ngự nhi, Ngự nhi, là con sao? Là con sao? Con cuối cùng cũng chịu đến thăm mẹ rồi?”
Tô Lương bị ánh mắt điên cuồng đó dọa sợ, y cầu cứu nhìn Tô Hàm, nhưng lại thấy Tô Hàm cũng đang nhìn y chăm chăm, giải thích: “Vừa rồi tôi nói cậu quả nhiên rất giống….. giống anh hai của cậu, Tô Ngự.”
Tuy rằng Tô Lương đã từng nghĩ qua khả năng này, nhưng khi thật sự diễn ra trước mắt thì hoàn toàn không giống, y lại nhìn về người phụ nữ giống như đang bị trói ngồi trên ghế nói: “Vậy, bà là……”
“ Là mẹ ruột của cậu.” Tô Hàm không chút do dự nói.
“ Gạt người…. Gạt người…. vậy mẹ của tôi……”
“ Người phụ nữ đó không phải là mẹ của cậu, đây mới là mẹ ruột của cậu, chẳng qua chính cậu thấy đó, bà đã điên rồi.” Tô Hàm có chút vui sướng nhìn mặt Tô Lương, y sẽ lộ ra biểu tình thế nào đây?
Nhưng khiến cho Tô Hàm thất vọng chính là, toàn bộ hoảng loạn vừa rồi của Tô Lương, giờ biến thành nhướng mày, dùng một ánh mắt gần như khinh bỉ nhìn Tô Hàm nói: “Tôi biết, anh đang lừa dối tôi, hừ, cho dù không phải là mẹ ruột thì thế nào, ít nhất bà cũng là người duy nhất trên thế giới này thật sự quan tâm tới tôi, tuy rằng……”
“ Tuy rằng bà đã chết rồi.” Tô Hàm thản nhiên tiếp lời.
Tô Lương nhìn Tô Hàm, đúng rồi, hắn là đang phô bày điểm yếu của bản thân, nghĩ muốn triệt để đánh bại ta…… nghĩ vậy thì Tô Lương đột nhiên giác ngộ được, thì ra tất cả những gì hắn đã làm đều chỉ là muốn ta thần phục hắn mà thôi…..
Một bữa cơm trôi qua quái dị không tả nổi, tuy rằng sau tiếng chuông người phụ nữ bị đưa xuống, nhưng tất cả cũng quá mức an tĩnh, dù sao so với lúc người phụ nữ còn ngồi đây thì càng khiến người ta kinh dị.
“ Tô Ngự….. hắn ra sao rồi?” Tô Lương hỏi.
“ Muốn nghe dài dòng hay ngắn gọn?” Tô Hàm bỏ nĩa trong tay xuống.
“ Tùy anh.”
“ Chết rồi.”
“ Nga……”
“ Không muốn biết cái gì khác sao?”
“ Nếu anh muốn nói, tự nhiên sẽ nói, không nói thì tôi cũng sẽ không cầu anh.”
“ Nga ~ ha ha, cậu đã ngoan ngoãn hơn nhiều a, nếu như lúc vừa mới gặp cậu chịu ngoan ngoãn như thế này…….”
“ Không nói, tôi đi đây.”
“ Đừng, tôi nói.” Tô Hàm nhìn gương mặt màu phấn hồng của Tô Lương, chậm rãi nói: “Chính như cậu vừa nhìn thấy, gia đình này rất kỳ quái, không, nên nói là rất nghiêm ngặt, người có năng lực có tư cách có thể trèo lên, mà vô năng thì chỉ có thể bị dẫm đạp dưới chân, tôi, cậu đều bị chọn ra….. nói cho chính xác, là anh hai của cậu bị chọn, mà cậu chỉ là vật thay thế của anh trai cậu, trừ hai chúng ta ra, còn có hai người cũng là kẻ tham gia cuộc cá cược này, đến lúc đó thì cậu sẽ biết.”
“ Đối với việc cậu bị đưa đi thế nào, tại sao bị đưa đi, chỉ sợ trừ người mẹ cậu vừa nhìn thấy kia, đúng rồi tôi nên gọi bà là chị dâu nhỉ. Ngoài trừ bà biết ra, những người khác sợ là đều không ai biết, cho nên cậu cũng không cần phí công tìm hiểu. Ngoài ra tôi còn muốn nói với cậu hai điều, anh hai cậu là bị người ta hại chết, hơn nữa chính là người trong nhà này, người phụ nữ nuôi dưỡng cậu cũng bị người trong nhà này hại chết, cho nên cậu nếu như muốn an an ổn ổn mà sống, tốt nhân nên cùng tôi rời khỏi đây. Ít nhất ở chỗ của tôi thì không có nguy hiểm tính mạng…….”
Đúng a…… Hừ…… Tính mạng thì không có nguy hiểm, nhưng thân thể thì không phải là của mình nữa……. Tô Lương ác ý trừng mắt cười khiêu khích nhìn Tô Hàm.
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Ít nhất tôi sẽ không hại cậu.” Con ngươi chân thành chặt chẽ nhìn Tô Lương.
Nếu như là một tháng trước, Tô Lương khẳng định sẽ đơn thuần tin tưởng con sói khoác da cừu này, hiện tại nếu y còn tin hắn, vậy y thật sự không còn thuốc chữa rồi.