CHƯƠNG 21
Tô Lương bị vứt lên giường lớn, khiến y tỉnh lại, thấy Hàn Tùng đang nhìn y hoang mang một lát, nói: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“ Cậu ngủ đi ~ Tô Hàm bảo tôi đưa cậu về, dù sao cái loại yến tiệc đó cũng không có ý nghĩa.” Hàn Tùng nói xong thì cười mỉa, tự ý ngồi bên mép giường, nhìn Tô Lương đang muốn giãy dụa ngồi dậy thì nói: “Cậu còn muốn đi sao?”
“ Muốn.” Tô Lương ngắn gọn đáp. Thân thể lại cứng ngắc dị thường, đều tại tên hỗn đàn Tô Hàm đó. Y nói xong thì đã ngồi dậy: “Vô luận có nói thế nào thì tôi cũng phải gặp người khác.”
Lời vừa nói xong, trên mặt liền đau rát bỏng, gương mặt nghiêng sang một bên, đã bị Hàn Tùng hung tàn đánh cho một bạt tai, Tô Lương nâng tay lên chùi chùi khóe miệng, trong mũi đã chảy ra thứ gì đó dinh dính.
Hàn Tùng cũng cảm thấy bản thân xuống tay quá nặng, nhưng Hàn đại thiếu gia hắn là loại người nào, trước giờ đều không chịu nhận sai, hắn dùng mũi hừ một tiếng nói: “Lẽ nào cậu không biết Tô Hàm vì cậu mà suy nghĩ rất nhiều sao!”
“ Tôi biết! Ha ha! Cười chết mất!” Ánh mắt xanh của Tô Lương phát sáng nhìn Hàn Tùng bảo: “Hắn vì tôi suy nghĩ! Ha ha! Trò cười thật lớn!”
Nhãn thần quyết liệt của Tô Lương khiến Hàn Tùng ngây ra một lúc, đợi khi hắn phản ứng lại, đã thấy thân thể tinh tế của Tô Lương đi ra ngoài cửa. Hắn thấp giọng nguyền rủa Tô Hàm đưa cho hắn một thứ thật phiền phức, một mặt thì đuổi theo, kéo thân thể Tô Lương đang kiên quyết đi vào thang máy nói: “Đừng đi, dù cho tôi mẹ nó cầu xin cậu, không được sao ~”
Thân thể Tô Lương ngưng lại, quay đầu nhìn Hàn Tùng cười đáp: “Anh cũng có thể trói tôi lại a ~ đánh thì tôi không đánh lại anh, người có tiền không phải đều thích như vậy sao ~”
Đáy mắt lạnh lẽo, đa phần ngữ khí là chế nhạo trào phúng, khiến Hàn Tùng nhất thời ngưng trệ, vì kinh ngạc mà buông tay, thấy Tô Lương cứ thế khập khểnh đi xuống, trong miệng chảy ra một thứ khổ sở không rõ là tư vị gì, cắn răng cuối cùng vẫn đuổi theo.
Tô Lương đối với sự truy đuổi của Hàn Tùn sớm đã dự tính được, y thậm chí còn để cửa mở cho Hàn Tùng, Hàn tùng lẩm rẩm tức tối lên xe, hung hăng mắng tài xế một trận, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng nhìn Tô Lương.
Khi trở lại villa kia, cái yến tiệc đó đã tiến hành được một nửa, ai cũng không chú ý đến Tô Lương đã đi rồi trở lại, đương nhiên lúc này Tô Hàm đang cùng lão gia Tô gia bàn chuyện làm ăn, nên cũng không hề biết.
Mà Tô Lương cố gắng chống đỡ cơ thể muốn tiếp xúc với thật nhiều người, đi đường lại không ổn định, khiến tức giận trong lòng Hàn Tùng càng lúc càng tăng, ý định làm kẻ bàng quan cũng bị tức giận thiêu đốt sạch sẽ.
Hắn mỉm cười tiến tới, nói mấy lời khách sáo trơn láng, rồi giải thoát Tô Lương khỏi hai ông chủ công ty nhỏ, kéo qua một bên nói: “Cậu thật sự không có con mắt.”
Tô Lương không nói gì, chì đứng đó quan sát chung quanh, một đôi mắt to chứa đầy tia toan tính, Hàn Tùng có chút mềm lòng, quả nhiên vẫn còn quá đơn thuần mà, làm sao có thể lăn lộn ở đây. Khi cậu đang tính toán người khác thì đồng thời người ta cũng đang tính toán cậu, đây cũng là chuyện không còn biện pháp, muốn làm thế nào để nắm bắt quy mô, thì phải có học vấn thâm sâu, hiển nhiên Tô Lương cái gì cũng không biết.
Hàn Tùng chuyển mắt, chạm ngay đúng một đường nhìn lạnh băng, hắn cười khổ hai cái, quả nhiên cũng không thể tránh.
Trầm Ứng Hoàn bước chân kiên định cứ thế đi qua phía này, Tô Lương suy nghĩ vốn đang định nhường đường, nhưng lại thấy người đó đứng ở bên cạnh y không có ý định đi tiếp, thậm chí còn đưa tay ra hảo hữu nói: “Rất vui được gặp cậu.”
Tô Lương ngạc nhiên một lát, cánh tay đưa ra được một nửa đã bị bao chặt trong đôi tay to mà ấm áp, nhẹ nhàng lắc lắc rồi thuận thế buông ra, vừa nghiêm cẩn vừa không mất phong nhã.
Đợi khi Tô Lương ý thức được bản thân thất lễ, Trầm Ứng Hoàn đã vượt qua y đi đến chỗ Hàn Tùng đang dựa nghiêng vào tường nói: “Cậu luôn chơi đùa bậy bạ.”
Hàn Tùng liếc mắt trắng dã cười đáp: “Tôi không có lợi hại như Trầm giám đốc ngài đây, nhưng tôi cũng rất quy củ ngày ngày đều đến công ty nga.” Sau đó âm thầm sảng khoái, hừ, thứ giả nghiêm chỉnh.
Đôi mắt lợi hại của Trầm Ứng Hoàn nhấp nháy, cười đáp: “Cái đó, mỗi ngày còn không ngồi được một tiếng.”
“ Tôi có đến là được rồi, anh phiền phức quá đi ~” Hàn Tùng cười kéo tay Tô Lương muốn đi, lại nhìn thấy phía trước có hai người hắn càng không muốn gặp, chính là Thân Tiêu và Sở Đan.
Hắn lại tùy ý lui về sau, ít nhất chịu công kích của tên giả nghiêm chỉnh này còn đỡ hơn nhiều, hắn nghĩ chút rồi không thể không căng da đầu cười nói: “Tôi hiện tại không phải đang làm việc dưới trướng của Tô Hàm sao ~”
Trầm Ứng Hoàn cười, thu lại đường nhìn lãnh liệt, chế nhạo nói: “Làm bảo mẫu sao?”
Hàn Tùng thì lại cảm thấy răng của hắn đã bắt đầu ngứa ngáy rồi, ngay cả nắm đấm cũng đã giơ lên, vừa giơ liền hiểu được không tốt, Tô Lương đã bị hai động vật có tính công kích kia kéo sang một góc, mà bản thân lại lo tức giận với Trầm Ứng Hoàn, thật sự không đáng.
Hàn Tùng vừa muốn nhấc gót, cánh tay lại bị Trầm Ứng Hoàn kéo lại, Trầm Ứng Hoàn ái muội dán vào tai của Hàn Tùng nói: “Muốn tôi giúp cậu không ~”
“ Không cần ~” Hàm vùng giãy giãy tay, lại phát hiện giãy không ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trầm Ứng Hoàn.
Trầm Ứng Hoàn ha ha cười nói: “Cậu sao vẫn cứ luôn thích thể hiện tài năng như vậy nha ~” Nói rồi cũng không quản Hàn Tùng có biểu tình gì, nhãn thần vừa chuyển, mặt liền lạnh đi, bước nhanh đến chỗ Tô Lương đáng thương đang bị vây khốn.