Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Trầm Ứng Hoàn nhìn thân ảnh co ro vừa xuất hiện trên sô pha nói: “Đừng nói với tôi là từ trên trời rơi xuống đi?”

Người sau lưng không ai dám phát ra một chút âm thanh nào, thấy Trầm Ứng Hoàn đã quay người đi, cặp mắt kính giống như được phủ thêm một tầng thủy tinh không thể nhìn thấu, hắn nhìn những người trước mặt nói: “Nói a ~ sao tự nhiên đều bị câm hết vậy? Tôi nuôi mấy người thế nào hả?”

Cuối cùng có một người đứng lên, cuối đầu nói: “Là công ty chuyển phát nhanh đưa tới, ở trên có nhãn hiệu của công ty.”“ Nga ~ công ty chuyển phát nhanh từ khi nào ngay cả người cũng chuyển rồi?” Trầm Ứng Hoàn thản nhiên cười, thì thấy một người khác cũng đứng lên nói: “Là…. là dùng hộp các tông để đưa vào, chúng tôi sợ có thứ gì đó, cho nên mới mở ra xem, nhưng lại phát hiện là một đứa con trai, nên….. nên trước hết đành để y nằm đây.”

Trầm Ứng Hoàn dùng ngón tay nhu nhu góc trán, cuối cùng vẫn nhịn xuống tức giận đuổi họ ra ngoài. Mà lúc này Tô Lương đang ngủ rất sâu, cũng không biết là thật sự ngủ say, hay là bị hôn mê nữa.

Trầm Ứng Hoàn nhíu khóe môi, theo thói quen dùng tay đẩy chiếc kính không gọng viền lên, ngồi xuống ở một bên, chăm chú nhìn Tô Lương, suy tư bắt đầu bay xa, người này làm gì cũng quá rõ ràng rồi, chỉ cần dùng chút tâm tư đi kiểm tra thì có thể tra ra được người là như thế nào bị đưa đến đây, nhưng mà…. Hắn cũng rất hiểu rõ cá tính của bản thân, Trầm Ứng Hoàn suy nghĩ, rồi chợt thấy con ngươi tuyết trắng của Tô Lương không biết từ lúc nào đã mở trừng ra nhìn hắn, hắn dịu hòa cười nói: “Rất kinh ngạc sao? Thật ra tôi cũng rất kinh ngạc đó.”

Trong mắt Tô Lương người này vẫn như cũ ôn nhu văn nhã, cho người ta cảm giác không đến mức đột ngột, nhưng lại dị thường gọn gàng, thấy hắn đối với mìm cười, Tô Lương nói: “Đây là đâu?”

Sự trấn định này có chút nằm ngoài dự đoán của Trầm Ứng Hoàn, Trầm Ứng Hoàn đáp: “Nhà tôi.”

“ Hiện tại là lúc nào rồi?” Tô Lương bị ánh đèn chói lóa trên trần nhà làm nhức đầu, hỏi.

“ Chuẩn xác mà nói thì là tám giờ năm phút tối, lúc bảy giờ mười lăm phút cậu bị đưa đến đây.” Trầm Ứng Hoàn cười trả lời, thấy Tô Lương đã miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi dậy, dựa vào sô pha, rồi thở dốc.

Tô Lương nhìn lại chỗ cổ tay của mình, quả nhiên vẫn còn lưu lại vết thâm do bị trói, đây chính là chứng minh bản thân căn bản không có nằm mơ, y cười buồn, nhìn về phía Trầm Ứng Hoàn nói: “Anh tại sao muốn bắt tôi?” Trong con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc có chút rối bù nhưng hoàn toàn không có cảm giác sa sút.

Trầm Ứng Hoàn thầm nghĩ, khó trách Tô Hàm xem y như bảo vật mà cất giữ, cười nói: “Tôi không có muốn bắt cậu, cậu bị người khác bắt rồi đưa đến đây.” Hắn vừa lễ mạo lại chân thành, không có một chút cảm giác lừa dối.

Cho dù Tô Lương rất đa nghi, cũng không thể không thừa nhận tất cả có lẽ là sắp đặt của Trịnh Tân, nhưng mà….. làm như vậy có dụng ý gì đây? Khiến người ta làm sao cũng không thể hiểu nỗi.

Đang suy nghĩ, không chỉ cổ họng khô nóng như bị đốt cháy, bụng cũng đói đến lợi hại, Tô Lương cười nói: “Ít nhất có lẽ nên cho tôi ăn chút gì trước chứ ~”

Trầm Ứng Hoàn cười, đáp: “Đương nhiên có thể, chỉ là….. cậu không muốn thông báo cho Tô Hàm sao?”

Tô Lương cười nói: “Anh nếu như muốn thông báo cho hắn, không đợi tôi tỉnh lại thì chắc đã thông báo mất rồi, sẽ không đợi đến bây giờ mới hỏi ý kiến của tôi.”

Trầm Ứng Hoàn chớp chớp sau mắt kính, che giấu con ngươi của mình, rồi hắn nói: “Cậu cũng không ngốc đâu ~”

Thật không biết hắn đang tâng bốc bản thân hay đang chê cười bản thân, Tô Lương dù sao cũng thà là làm quỷ no, cũng không muốn làm quỷ đói, chẳng qua thấy Trầm Ứng Hoàn bưng cái thứ gọi là đồ ăn lên, thì thật sự đã không còn chút khẩu vị.

“ Làm sao vậy?” Trầm Ứng Hoàn nhìn Tô Lương chậm trễ không có động đũa bèn hỏi.

“ Chỉ có cái này thôi sao?” Tô Lương nhìn tô mì ăn liền nóng hổi trước mắt nhất thời không nói nên lời, đối với chuyện một thứ tầm thương thế này làm sao có thể xuất hiện trong một gia đình hào môn đến thế thì càng vô pháp tưởng tượng.

Tô Lương cũng thật đói đến không chịu nổi, đành dứt khoát hì hục ăn sạch. Sau đó thỏa mãn nằm trên sô pha một bước cũng không muốn đi. Nhìn Trầm Ứng Hoàn trước mặt cũng không có ý tứ làm gì, người làm cũng đã thu dọn đồ thừa xuống.

Tô Lương đợi rất lâu, mới nói: “Mục đích của anh là gì?”

Trầm Ứng Hoàn cười cười đáp: “Nếu như tôi nói giữ cậu ở lại chỗ này không hề có bất cứ mục đích gì, cậu có tin hay không?”

Tô Lương cảm thấy đối với những người này hoàn toàn không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá nổi, y đã không còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, lắc đầu nói: “Không tin.”

Trầm Ứng Hoàn thâm sâu cười, nói: “Tôi muốn xem bộ dạng gấp gáp khốn quẫn của Tô Hàm.”

“ Hắn sẽ không vì tôi mà gấp lên.” Hắn sao có thể lo lắng cho mình chứ ~ Tô Lương cười lạnh đáp. Nhưng có lẽ nếu đã đem ta làm một món đồ chơi, vậy thì cũng có được chút khả năng này.

Chỉ thấy Trầm Ứng Hoàn nâng ngón tay lên lắc lắc nói: “Xem ra cậu không hề hiểu hắn.”

Tô Lương cười đáp: “Tôi muốn hiểu hắn làm cái gì ~ tức cười. Cho dù hắn lo lắng tôi thì lại thế nào? Chỉ có thể nói hắn căn bản là muốn khống chế tôi mà thôi, so với khống chế một món đồ chơi, một con chó thì có gì khác nhau?”

“ Không….. rất khác biệt.” Trầm Ứng Hoàn giương to nụ cười, nói: “Nếu như không có gì khác biệt thì cậu sẽ không đứng ngồi không yên như thế.”

Tô Lương ngưng trệ một lát: “Không….. không có….. tôi chỉ là ở chỗ xa lạ không quen thôi.” Nói rồi lại bất an đan ngón tay vào nhau.

Thanh âm ổn trọng và trầm thấp của Trầm Ứng Hoàn lại đột nhiên vang lên: “Có muốn xem ảnh của anh trai cậu không?”

“ Cái gì?” Tô Lương ngạc nhiên, mới phát hiện vừa rồi bản thân đã xuất thần.

“ Tiểu Lương, cậu không để ý tôi gọi cậu là Tiểu Lương chứ?” Trầm Ứng Hoàn lộ ra nụ cười dịu hòa.

“ Không, không có.” Tô Lương ngạc nhiên nói. Rồi thấy một người vội vội vàng vàng chạy vào, lo lắng nói: “Tô thiếu gia đến đòi người.”

Trầm Ứng Hoàn làm như không có nghe thấy, nhíu mày nhìn Tô Lương nói: “Muốn xem không? Bỏ qua lần này thì không có cơ hội nữa đâu.”

Tô Lương vô thức nhăn mũi nói: “Đương nhiên có thể.” Sau đó thấy Trầm Ứng Hoàn nhàn nhạt cười, lần này là nụ cười không có mang mặt nạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.