Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

Tô Lương cứ như vậy nhìn Tô Hàm, gương mặt so với mình có chút tương tự, chỉ là hiển nhiên có phần thành thục và sâu sắc hơn, thân thể vô thức muốn rời khỏi vòng khống chế của Tô Hàm, lùi về sau một bước.

Dưới chân bị thứ gì đó cản lại, khiến y tê tái ngả ngữa lên tấm thảm thật dày, Tô Hàm nương theo động tác của Tô Lương, trong một khắc đó cũng liền cưỡi ngồi trên thắt lưng y, nhìn y cười nói: “Muốn tránh khỏi tôi đến thế sao?”

Tô Lương quay mặt sang một bên nhắm mắt lại, trên mặt phủ lên một biểu tình nhận mệnh, nếu giãy dụa, chỉ sẽ khiến gia khỏa này hưng phấn mà thôi.

Đột nhiên trên người nhẹ đi, đợi khi Tô Lương nhìn lại thì Tô Hàm đã ngồi trở lại trên sô pha, giống như muốn hòa tan vào trong sô pha dịu êm, con ngươi tĩnh mịch thăm thẳm không chớp nhìn Tô Lương.

Thời gian và không gian dường như kéo dài ngay trong khắc này, hai người đều có tâm sự.

Đột nhiên Tô Hàm cười nói: “Uống với tôi một ly.”

“ Tôi không uống rượu.” Tô Lương nhíu mày, từ trên thảm sàn ngồi dậy.

“ Vậy thì uống cà phê.” Tô Hàm phi thường tốt bụng nói: “Nhưng tôi chỉ uống cà phê làm thủ công thôi, tôi muốn cậu tự tay pha cho tôi.”

Tô Lương ngạc nhiên, y nghĩ bản thân nhiều nhất chỉ là uống cà phê gói đã không tồi rồi, còn phải pha cho anh! Mơ tưởng!

Ngay lúc muốn đi tìm người làm, lại bị ánh mắt nửa cười nửa không của Tô Hàm nhìn đến phát lạnh, lập tức nói: “Pha thì pha!” Vừa nói xong, liền muốn hung hăng tát mình hai cái.

Ngày nào đó, nói không chừng ta sẽ bị chính mình chọc tức chết. Tô Lương một bên nguyền rủa bản thân, một bên đi đến quầy rươu, nhưng ở đó trừ bài trí những chai rượu tây bao gói hoa lệ ra, thì nào có bóng dáng của dụng cụ pha cà phê!

Không đợi Tô Lương nói gì, đã nghe thấy Tô Hàm nhàn tản ngồi trên sô pha nói: “Dụng cụ ở trong phòng tôi.”

Tô Lương liếc mắt trắng dã, sao không nói sớm, nhưng cũng quay đi lấy.

Cái gọi là dụng cụ đó khiến Tô Lương nghĩ đến xã hội nguyên thủy, người ở cái nhà này ai nấy cũng đều kỳ dị, Trầm Ứng Hoàn thì sưu tập máy chục hình kiểu cũ cũng coi như không tồi, mà người trước mắt này thế nhưng lại……

Trên tay đang cầm một cái bát thủy tinh tinh tế, còn có mấy hạt cà phê tròn tròn không biết Tô Hàm lấy từ chỗ nào ra……..

“ Anh sẽ không muốn bảo tôi tự tay chế biến đi?” Tô Lương cảm thấy có chút dại đi.

Tô Hàm nhướng khóe môi dễ coi lên nói: “Chính là ý này.”

Hắn sẽ không muốn trêu chọc ta đi? Tô Lương miễn cưỡng cười nói: “Vậy tôi không uống nữa……”

Lời vừa nói ra, thì Tô Hàm đã nói liền: “Nhưng tôi hiện tại rất muốn uống.”

“ Cho dù tôi có tinh lực, hiện tại anh chỉ có thể uống cà phê gói thôi.” Tô Lương liếc mắt trắng dã nhìn hắn, tuy không có làm qua, nhưng cũng biết không mất một hai tiếng thì không thể pha được.

“ Không quan hệ, tôi có thể đợi cậu.” Tô Hàm nghiêng đầu, mang theo chút ý vị không thể nói rõ.

Tô Lương lắc đầu, vẫn là ngoan ngoãn đem mớ hạt đó bỏ vào bát tỉ mỉ bóc ra, tuy rằng không quay lại nhìn Tô Hàm, nhưng Tô Lương biết mắt hắn vẫn luôn không hề rời khỏi người y, Tô Lương chỉ cảm thấy có một cảm giác không thể hiểu được dâng lên trong lòng, đây rốt cuộc là cái gì ~

Dưới tay lại càng thêm dụng lực, giống như nghiến nghiến bóc hạt, có thể tiêu trừ đi những chuyện không vui vẻ, không biết qua bao lâu, cơ thịt trên cánh tay đều đang kêu gào đòi bãi công.

Tô Lương mới ngẩng đầu lên quay nhìn Tô Hàm, phát hiện tên giám sát đó lúc này đã ngủ rất say ~

Thế nhưng ngủ mất rồi! Điên rồi, ta khẳng định cũng sắp điên theo bọn họ rồi, Tô Lương không nói hai lời vứt đồ trong tay xuống, trở về phòng mình đánh giấc, quản hắn có sinh bệnh hay không làm gì!

Tô Lương vừa nằm liền ngủ lập tức, cũng không biết đến lúc nào, từ cửa sổ chiếu vào ánh sáng dị thường chói mắt, còn không đợi y xuống giường, đã có người đưa quần áo tới, không phải là âu phục cà vạt trước đó, lần này là đồng phục đi học.

Tô Lương không biết Tô Hàm lại nảy ra chủ ý quỷ quái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặt quần áo, đi thang máy xuống, nhưng là không chỉ ngay cả bóng của Tô Hàm cũng không thấy, mà mớ đồ bản thân nghiền hôm qua tự nhiên cũng vô ảnh vô tung.

Ở dưới Trịnh Tân đang đợi y, thấy y xuống, hắn lễ mạo cười nói: “Hôm nay cậu có thể đi học rồi.

Tô Lương vốn muốn hỏi Tô Hàm đi đâu, nhưng vẫn là không mở miệng, ân một tiếng vội vàng ăn sáng, đã bị đưa đến ngôi trường không học được mấy bữa.

Đi học đối với Tô Lương mà nói giống như đã là chuyện của kiếp trước, nhưng khi thấy Lư Khánh hoan nghênh chạy tới, vẫn là tìm được chút cảm giác.

“ Cậu có phải là thân thể không thoải mái? Xem cậu cảm thấy không có bao nhiêu tinh thần.” Lư Khánh lo lắng hỏi.

Tô Lương mỉm cười đáp: “Không có, chỉ là có chút không thích ứng mà thôi.” Đúng vậy, chỉ là không thích ứng với cuộc sống học đường mà thôi, tất cả đều giống lúc trước, không có cái gì không tốt, cũng không có cái gì phải lo lắng.

“ Vậy thì tốt ~” Lư Khánh cười cười, Tô Lương cùng Lư Khánh lại nói cười mấy tiếng, đột nhiên thấy một cô gái đi về phía này, Tô Lương vốn nghĩ muốn nhường đường, nhưng không ngờ cô gái đó lại chống tay đứng trước mặt Tô Lương, nhướng đôi mày thanh tú lên nói: “Tôi nghe anh tôi nói, cậu chính là Tô Lương đi? Rất kinh ngạc? Anh tôi là Thân Tiêu, tôi là em gái của anh ta tên Thân Sanh.”

Thân Sanh thoải mái cười nói: “Tên rất khó phát âm đi ~ tôi không phải là người giống như anh tôi, cậu đừng dùng ánh mắt nhìn anh ta để nhìn tôi.”Cô lộ ra chút ớn lạnh tiếp: “Tôi rất thích cậu.”

Liền nghe thấy một đám nam sinh bu xung quanh ồ lên.

Tô Lương giật giật môi, cười nói: “Tôi không quen cậu….”

“ Vậy thì hiện tại chúng ta không phải đã quen sao ~”

Cảm giác của Tô Lương đối với Thân Tiêu là hoa hoa công tử đồi bại, nhưng đối với cô em gái này của hắn thì cảm giác coi như không tồi, chẳng qua cũng chỉ có thể cười cười, rồi cùng Lư Khánh đi vào phòng học.

Trong ngực Tô Lương một mảng trắng xóa, không thể làm rõ được Tô Hàm hắn có ý gì? Hiện tại lại vứt y ra, không nghe không hỏi….. ta đây là đang nghĩ cái gì a ~

Ngày tháng trôi qua bình lặng như nước. Tô Lương vừa chờ đợi cái gì đó vừa lại cảm thấy lạc lõng, y cố ý về muộn, nhưng lại không có ai đến tìm y, loại cảm giác này thật kỳ quái mà….

Ta chỉ là có chút ỷ lại hắn….. chỉ là có chút ỷ lại mà thôi….. Tô Lương không ngừng thôi miên mình trước khi chìm vào giấc ngủ…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.