Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Tô Lương bất giác bắt đầu rên rỉ, lúc này lý trí của y đã không còn lại bao nhiêu, ngẩng đôi mắt mê ly ngóng nhìn Tô Hàm đang ở trên người y rong ruổi, đã cảm thấy bản thân có thế nào cũng không sao hết rồi, trước mắt y có lưu quang thoáng qua, rồi đạt đến cảnh giới khoái lạc không nói nên lời, thì ra thân thể này cũng có thể khoái lạc như thế a…..

Tô Hàm lặp đi lặp lại sự trừu sáp mãnh liệt, nội thể căng chặt mê hồn như trẻ thơ, muốn làm một lần lại một lần đỉnh nhập vào nó, khiến nó chặt chẽ bao hút lấy mình, mật ong ngọt ngào từ trên cao trượt xuống đi thẳng chảy vào nơi sau nhất trong mật động, khiến cho sự trùng kích phát ra âm thanh ba ba *** mỹ, Tô Hàm run lên, lần thứ hai toàn bộ bắn vào trong nội thể của Tô Lương. Hắn toàn thân vô lực, nằm dài lên trên người Tô Lương, nhìn Tô Lương toàn thân đã phủ lên một tầng đỏ hồng trong suốt, thậm chí còn có thể thấy được huyết quản đang lưu động, mà trên mặt Tô Lương sớm đã đỏ bừng lên như trái táo chín…… mê người cực độ…..

Cửa mở cách một tiếng, bị đẩy vào, một người bận áo tây trang thẳng thóm đứng dựa ở cạnh cửa, một nụ cười mỉm như có như không treo trên môi nói: “Làm xong rồi chưa? Để tôi đợi lâu như thế rồi……. ha ha….. một đứa trẻ thật xinh đẹp……..”

Tô Hàm nhìn người đó một cái, rút từ thân thể của Tô Lương ra, lạnh lùng nói: “Cậu đến đây làm gì? Chuyện của Tô gia chưa đến phiên cậu nhiều lời.”

“ Anh cho rằng, tôi quan tâm gì đến chuyện thối tha của anh, so với cái này đều không bằng.” Nói rồi chỉ chỉ ngón tay.

“ Không quan tâm, vậy cậu đến làm gì, đừng nói lại mượn tiền của tôi, lần trước mượn còn chưa có trả lại đó.” Tô Hàm lấy một chiếc áo phủ lên trên người Tô Lương nói: “Hàn gia đại thiếu gia anh, đừng có chuyện hay không có chuyện cũng đều chạy đến chỗ của tôi, miễn tránh khỏi bị lão gia đó nói tôi làm hư cậu.”

“ Hàn Tùng tôi lúc nào thì diếm qua tiền của anh chưa.” Ánh mắt của Hàn Tùng đặt trên người Tô Lương di chuyển mấy vòng, đáy lòng cười lạnh, chỉ là một tiểu tử bé nhỏ, dù sao thì y cũng là một chánh chủ liên quan trên hắc đạo với Hàn gia, đều không chịu giữ chút mặt mũi cho mình, khi nhìn thấy gương mặt của Tô Lương nhất thời ngạc nhiên, cười nói: “Tôi còn tưởng là con trai của nhà nào, thì ra là Tô gia a…… tắc tắc…..”

Tô hàm đôi mắt như lưỡi kiếm cứng rắn cắt đứt lời nói tiếp theo của Hàn Tùng, khiến hắn cười gượng hai tiếng, nói: “Không có gì, anh cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa, khiến tôi mém chút đã quên mất mình đến đây làm gì ròi, Tô lão gia muốn gặp mặt y đó.” Nói rồi mắt nhìn Tô Lương liếc một cái.

Tô Hàm cười cười, đi đến trên thềm cầm một chai rượu vang, rót đầy ly rồi đưa cho Hàn Tùng, Hàn Tùng nhận lấy, chơi đùa trong tay khá lâu cũng không chạm qua một miếng, mục quang vẫn luôn nhìn Tô Hàm đang bất động thanh sắc: “Anh thật sự sẽ giao vị trí đó cho tiểu tử này?”

“ Giao hay không, cũng không phải tôi nói là xong, còn có cậu đừng gây chuyện với tôi, lão gia đó đã có hoài nghi rồi, nếu không thì cũng không đi tìm một kẻ thay thế tới.” Tô Hàm nhàn tản nói.

“ Tôi sao cứ cảm thấy anh chơi đùa rất vui vẻ nha, dù sao không dùng qua thì cũng phí, lúc nào đó cho tôi mượn chơi thử đi…..” Hàn Tùng hứng thú đơn giản, đâu biết con ngươi của Tô Hàm chuyển động khiến cho hắn miệng khô lưỡi nóng, không còn dám nói tiếp nữa, chỉ có thể buồn bực nói: “Tôi giỡn thôi mà, anh đừng tưởng thật.”

Tô Hàm không thèm lý đến hắn, Hàn Tùng hắn là loại người gì? Không biết có bao nhiêu mạng của mấy cậu trai đã được hắn tiễn qua tay nữa, thủ đoạn diệt hoa dập cỏ đều rất nổi tiếng rồi, nhưng nhờ vào thân phận của lão gia mà cũng không có ai dám động hắn, chỉ có điều nói đến cũng thật kỳ quái, có thể nói núi cao còn có núi cao hơn, Hàn Tùng này còn biết sợ hắn.

Hàn Tùng ngồi một lát không thấy Tô Hàm để ý đến hắn, nhất thời cảm thấy bản thân là không có việc tự đi tìm chuyện, cố gắng chạy theo mông người ta làm chi, nhưng mà Hàn Tùng cũng thật sự có chuyện cầu Tô Hàm, không còn cách nào, ai bảo người ta hiện tại còn là người thừa kế thứ hai của Tô gia chứ, mà lão gia hiện tại cũng không quản chuyện lớn, quyền lợi tự nhiên toàn bộ nằm trong tay Tô Hàm

Hắn lại đảo mắt nhìn Tô Lương nằm bất động trên sàn, trong lòng cười lạnh, cho dù tiểu tử này ngồi lên vị trí đó, cũng khẳng định là một chủ nhân vô dụng, nói đến nói đi vẫn là chỉ có một mình Tô Hàm là có thể, Hàn Tùng không thể không nương theo chiều gió mà hành động, càng huống hồ hiện tại trong lòng lão gia vẫn còn đang thiên về Tô Hàm.

Hắn ho lên hai tiếng, làm một không khí trì hoãn: “Anh xem thử……”

Lời còn chưa nói ra đã bị Tô Hàm cắt đứt, “Chuyện trong lòng cậu tôi hiểu rõ, nhưng chuyện này tôi không thể làm chủ được, xí nghiệp Sở Thị vốn không phải là do tôi quản, tôi có chèn một chân vào cũng chỉ khiến cho lão gia càng thêm nghi ngờ, hơn nữa họa do cậu gây ra cũng đừng chỉ mong vào người khác giúp cậu thu xếp.” Nói rồi liền hạ lệnh trục khách, Hàn Tùng cơ mặt co giật, thấy hắn nói thẳng thắn như thế, cũng không thể nói thêm cái gì, hơn nữa hắn cũng không phải là loại người biết yêu cầu người khác, liền quay người đi.

Mắt thấy Hàn Tùng đi đã không còn bóng dáng, Tô Hàm mới bước qua, ôm Tô Lương vẫn luôn nằm hôn mê trên sàn nhà đã khá lâu, bảo người làm chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị thay Tô Lương chỉnh lý lại thân thể một lần.

Chìm vào trong dòng nước ấm, Tô Lương hàm hồ hâng một tiếng, trên mặt một mạt đỏ hồng, nước chảy dọc xuống làn da trơn mịn, từ cổ trôi xuống xương quai xanh, đi qua mấy vết đỏ, lại không thể nói nổi có bao nhiêu mê người, Tô Hàm cổ họng khàn đi, xém chút nữa đã lại áp lên trên, nhưng nhìn thấy hạ thân của Tô Lương đã bị rách, tơ máu đỏ không ngừng phiêu lên, liền có chút đau lòng, vươn tay đem ngón tay vội vàng dẫn dịch thể trong nội thể của Tô Lương ra ngoài, lâu khô người y, cẩn thận ôm y lên giường.

Khi bôi thuốc, huyện khẩu của Tô Lương giống như có ý thức mà chặt chẽ hút lấy ngón tay đang xoa bóp, lại khiến cho nhiệt độ thân thể Tô Hàm tăng lên mấy độ, cuối cùng vẫn nhịn không chạm vào y, mắng: “Thuần túy là hồ ly tinh mà!”

Thật ra ký ức của Tô Lương luôn ngắt ngứ đứt quãng, y cũng nói không rõ bản thân cuối cùng là gặp phải chuyện gì, mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân chua sót vô lực, hạ thân lại càng không thể cử động, y vẫn nằm yên như thế, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, rồi liền nhục nhã dị thường, hận chết bản thân rồi…… ta thật sự là đê tiện mà……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.