Kim Giáp Môn

Chương 18: Chương 18: Hỷ nhật hốt thiên hạ thành tử nhật - Ngộ Xà vương hào kiệt vong tâm




Sau khi Tam vương gia bị giết và Đông Xưởng giải tán, ba phái Cái bang, Nga Mi, Côn Luân hết lời cảm tạ Tử Siêu, rồi lập tức quay về cố quận giương cờ, dựng lại tông môn. Tử Siêu tặng mỗi phái năm vạn lượng để xây cất Tổng đàn. Thông Triệt hòa thượng hài lòng bảo :

- Siêu nhi giỏi thật! Chỉ cất tay một cái là phá tan Đông Xưởng, khôi phục truyền thống cho ba phái. Sư bá sẽ theo ngươi xuống Hồ Nam đánh cho bọn Kim Tiền hội một trận.

Chàng cười bảo :

- Nếu sư bá chỉ giáo cho tiểu tế cách chống lại Âm Dương thần chưởng thì hay biết mấy.

Hhòa thượng gãi đầu bối rối :

- Cách đã có nhưng chưa dùng được. Trừ phi ngươi luyện Bạch Ngọc chân khí đến lớp thứ sáu mới mong địch lại họ!

Đêm ấy Tử Siêu đã tận mắt chứng kiến uy lực của Âm Dương thần chưởng. Chính vì vậy chàng hủy bỏ kế hoạch tập kích Kim Tiền hội khi họ rút quân. Chàng không muốn hy sinh những thuộc hạ trung thành của mình một cách vô ích. Chàng tự nhận trách nhiệm về mình, chẳng thà ẩn nhẫn một hai năm còn hơn thí mạng anh em.

Lạc Dương là nơi thích hợp để dưỡng quân. Kim Giáp môn có cơ sở ở đây và các thủ lĩnh Cái bang cũng đang tạm ở trong Hồ gia trang để chờ xây tổng đà. Hồng Phát Cái mừng rỡ khi gặp lại Tử Siêu và anh em Kim Giáp môn. Lão hân hoan kể rằng đã dùng phương tiện thông tin bổn bang truyền đi cả nước việc Cái bang tái xuất. Rằm tháng năm sẽ tổ chức đại lễ khai bang.

Tử Siêu nóng ruột lo lắng cho Mục Quỳnh Hương nên quyết định đi xuống Hồ Nam xem sao. Trong đêm gặp nhau ở Thiên Đàn, Quỳnh Hương nói rằng Vân Chi đã mua chuộc được lòng tin của Phí Vô Uý và Mã Khuyến Thường. Nếu không có Phí Vân Dương hết lòng bênh vực chắc họ đã hạ thủ nàng rồi. Nhưng nàng nhất quyết phải giết cho được Kim Tiền hội chủ nên không chịu bỏ đi. Chính vì vậy, Tử Siêu mới lo sợ cho nàng!

U Linh chân nhân Lục Đảo Y và Khuất Nham Tuyền đi theo Tử Siêu để hỗ trợ. Mục đích của họ là âm thầm giải cứu Mục Quỳnh Hương nên không cần nhiều người. Giữa tháng tư, ba người đến huyện thành Nam Dương, Hồ Nam. Nơi đây chỉ cách Mai Hoa cốc chừng vài dặm.

Vào lữ điếm tắm gội, ăn uống xong, họ đi dạo trong thành. Định bụng đêm nay sẽ đến Ngọa Long Cương do thám. Tử Siêu nhận ra đám kiếm thủ Kim Tiền hội đi lại tấp nập. Tuy chúng không còn mang ngân diện nhưng dung mạo người Khiết Đan rất dễ nhận ra. Trên tay chúng là những rương hòm gấm vóc, tơ lụa, đèn lồng… dường như để chẩn bị cho một cuộc lễ nào đó.

Chàng bảo Khuất Nham Tuyền vào cửa hàng tơ lụa dò hỏi. Lát sau gã trở lại nhăn nhó nói :

- Ngày mốt là ngày đại hỷ của Mục cô nương với Phí Vân Dương!

Tử Siêu biến sắc, thờ thẫn bước đi. Bỗng chàng thấy một người trong đám nữ tỳ của Mục Quỳnh Hương. Trên tay nàng là những bó hoa tươi. Mắt nàng láo liên như muốn tìm ai đó. Bọn Tử Siêu bám theo, đến chỗ vắng vẻ, Tử Siêu rảo bước đi ngang hàng với nữ tỳ, hạ giọng nói nhanh :

- Ta là Tử Siêu đây! Nàng có phải là thị tỳ của Mục cô nương hay không?

Tiểu tỳ mừng đến phát run, nàng liếc quanh rồi nói :

- Công tử mau theo tiểu tì vào ngõ hẻm này.

Nói xong, nàng chạy vụt vào một con hẻm vắng vẻ. Ba người đuổi theo sát nút. Đến một khúc quanh nàng dừng lại sa lệ :

- Không ngờ trời cao có mắt nên công tử lại đến đây! Bọn tiểu tì thay nhau quanh quẩn trong thành đã mấy ngày nay rồi.

Tử Siêu dịu giọng an ủi :

- Nàng cứ bình tâm kể cho ta nghe xem sự việc thế nào. À! Mà nàng tên gì?

Nữ tỳ gạt lệ nói :

- Tiểu tì là Xuân Hồng! Sáu ngày trước, tiểu thơ nửa đêm đến phòng Hội chủ định ám sát lão. Không ngờ bị lão phát hiện được và phong tỏa võ công. Lão không giết tiểu thư vì sợ công tử đau lòng. Lão bèn chọn ngày rằm để hai người thành hôn. Tiểu thư trong lúc tuyệt vọng bảo bọn nữ tỳ giả vờ đi mua sắm, cố tìm xem công tử có đến không. Xin công tử mau tìm cách giải thoát cho tiểu thư!

Tử Siêu suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại :

- Trong thành này có nơi nào chuyên nghề trang điểm cho cô dâu hay không?

Xuân Hồng ngạc nhiên nhưng cũng đáp:

- Thưa có! Không chỉ một mà đến bốn năm chỗ!

Tử Siêu hỏi han rồi dặn dò kế hoạch một cách tỉ mỉ. Xuân Hồng mừng rỡ cáo từ.

Trưa hôm sau, Xuân Hồng lại đến chỗ cũ gặp Tử Siêu. Nàng báo cho chàng biết địa chỉ của người sẽ trang điểm cho Mục Quỳnh Hương.

Mụ tuy tuổi đã tứ tuần nhưng thân hình thon thả. Nhưng nhìn chung thì rất giống Quỳnh Hương trừ khuôn mặt! Mụ tên gọi là Vương thị, nổi tiếng đất Nam Dương về tài son phấn. Dưới bàn tay điêu luyện của mụ, một nữ nhân xấu xí cũng trở thành một tân nương hoa nhường nguyệt thẹn.

Đêm mười bốn, Vương thị đã ngủ sớm vì sáng mai còn phải vào Mai Hoa cốc làm nhiệm vụ! Mụ vui vì đòi được giá cao! Vương thị đang thiêm thiếp giấc nồng bỗng nghe huyệt Dương Quang nơi đầu gối bên tả đau nhói. Mụ giật mình tỉnh giấc than thở :

- Không hiểu sao chưa đến mùa đông mà chứng tê thấp lại hoành hành. Chân tê nhức thế này, ngày mai sao có thể đi vào cốc được?

Mụ xuống giường, đi thử vài bước, nhăn mặt vì cảm giác đau đớn. Vương thị lấy chén rượu thuốc xoa bóp một hồi rồi mới đi ngủ lại. Sáng ngày rằm, mụ nghe có tiếng gõ cửa và réo gọi của Xuân Hồng liền cố lết chiếc chân đau ra mở cửa. Vương thị buồn rầu nói :

- Cô nương thông cảm! Chân ta tự nhiên trở chứng đau nhức vô cùng, không thể đến Mai Hoa cốc trang điểm cho tân nương được. Mong cô nương tìm nơi khác vậy!

Xuân Hồng trợn tròn đôi mắt :

- Mụ đã nhận lời đâu thể bỏ ngang như thế! Cùng lắm thì ta thuê kiệu khiêng mụ vào cốc, nghề trang điểm đâu cần đến đôi chân!

Vương thị cười giả lả :

- Nếu vậy thì được!

Xuân Hồng liền quay ra, lát sau nàng trở lại với một cỗ kiệu trần, người khiêng kiệu chính là hai anh em nhà họ Lỗ. Họ đã lục tuần và làm nghề này tử thuở thanh niên, cả thành Nam Dương đều biết mặt. Vương thị vui vẻ vào thay áo, cầm theo hộp đồ nghề, rồi lên kiệu. Anh em họ Lỗ mau mắn đưa kiệu đi về hướng Mai Hoa cốc.

Đương nhiên, bọn kiếm thủ gác cửa kiểm tra chặt chẽ. Vương thị giả đò thẹn thùng, vén ống quần lên cho chúng xem đầu gối trái bị xưng tấy! Một tên nói đùa :

- Ta tưởng chỉ có bọn nam nhân mới sưng đầu gối vì giường quá cứng, không ngờ mụ đã già mà mà lại bị chứng này!

Vương thị ngoe nguẩy trèo lên kiệu bắt hai gã họ Lỗ phải khiêng tít vào tận phòng tân nương.

Hơn trăm bàn tiệc đã xắp xong chén đũa, chỉ chờ đến giờ bưng thức ăn lên. Phí Vô Úy và Mã Khuyến Thường xênh xang trong áo mới, chỉ huy bọn thuộc hạ bày biện. Phí Vân Dương đã chỉnh tề trong bộ hồng bào của tân lang, đứng ngay cửa cốc chào đón quan khách. Văn Võ thần cung đã mời tất cả những nhân vật có máu mặt trong thành Nam Dương đến dự lễ cưới.

Mục Quỳnh Hương đang ngồi trong khuê phòng. Vương thị bảo Xuân Hồng đặt ghế trước mặt tân nương. Mụ mở rương đồ nghề, bắt tay vào việc trang điểm. Nhưng Lỗ lão đại đã thò tay điểm thụy huyệt của mụ. Vương thị gục xuống thiếp đi. Mười hai nữ tỳ thân tín của Mục Quỳnh Hương đều có mặt đông đủ. Lỗ lão đại bảo nàng :

- Hương muội mau cởi áo cô dâu để Khuất Nham Tuyền hóa trang nàng thành Vương thị.

Mục Quỳnh Hương bối rối nói :

- Nhưng còn Thập nhị Kim Thoa thì sao? Tiểu muội không đành lòng bỏ họ lại đây!

Tử Siêu suy nghĩ một lúc bảo :

- Nếu đường ngầm chưa bị phát hiện thì Hương muội cứ đưa đám tỳ nữ đi theo lối ấy. Hẹn gặp nhau ở cánh rừng phía Nam.

Mục Quỳnh Hương mừng rỡ dẫn Thập nhị Kim Thoa thoát ra bằng đường bí mật. Lúc dầu, kế hoạch của Tử Siêu là hóa trang biến Mục Quỳnh Hương thành Vương thị và ngược lại. Nhưng nay, mật đạo vẫn còn nên kế hoạch có thay đổi chút ít. Chàng phải tìm cách trì hoãn sự truy đuổi của Kim Tiền hội, nêu không bọn Mục Quỳnh Hương sẽ khó mà thoát được.

Tử Siêu đang điên đầu suy nghĩ thì Vân Chi xuất hiện. Một kế sách mới thoáng hiện trong tâm trí chàng. Vân Chi đến xem việc trang điểm cô dâu là do bản chất tự nhiên của nữ giới. Phàm là đàn bà ai cũng vậy. Nàng chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị lão phu khiêng kiệu điểm liền mấy huyệt đạo trên người. Lão còn nhìn vào mắt nàng nói bằng giọng căm hận và bi phẫn :

- Vân Chi! Hạng mỗ đối với nàng không bạc, sao nàng nỡ trút lòng đố kị mà giết Lan Tần Nga?

Vân Chi nhận ra Tử Siêu, nàng run bắn người, định mở miệng biện bạch thì huyệt đã bị phong tỏa. Tử Siêu đau đớn nói :

- Quả thực ta không đủ nhẫn tâm để giết nàng. Dẫu sao cũng là vợ chồng ân ái mặn nồng. Thôi thì coi như ta tha cho nàng một lần vậy!

Tử Siêu bèn điểm nhanh lên tám đại huyệt trên gáy và sau lưng Vân Chi. Nàng rùng mình, trở thành một người si ngốc, nở nụ cười ngây dại. Khuất Nham Tuyền nhanh tay cải sửa dung mạo Vân Chi thành Quỳnh Hương. Tử Siêu mặc y phục tân nương cho nàng rồi đặt lên giường. Nàng sẽ bất động trong khoảng hai khắc mới cử động được.

Chàng giải huyệt cho Vương thị. Mụ giật bắn mình lẩm bẩm :

- Quái lạ thật, sao ta lại thiếp đi thế này nhỉ?

Lỗ lão cười bảo :

- Mụ đã làm xong phận sự thì có ngủ chốc lát cũng chẳng sao.

Vương thị phân vân :

- Chẳng lẽ ta đã làm xong rồi ư?

Lỗ lão đại cười xòa:

- Mụ làm xong thì tân nương mới yên lòng chợp mắt một lát. Chúng ta đi thôi!

Hai lão xốc mụ lên kiệu rồi đi thẳng ra cửa cốc. Lần này thì chẳng ai hỏi han gì. Giữa giờ Thìn, quan khách đến khá đông. Phí Vân Dương vội chạy vào cung xem Quỳnh Hương đã chuẩn bị đến đâu. Gã thấy nàng đang nằm thiêm thiếp trên giường liền lay gọi :

- Hương sư tỷ!

Lát sau, Vân Chi hồi tỉnh. Nàng ngồi dậy, giật phăng khăn che mặt, nhìn Phí Vân Dương với cặp mắt tình tứ. Từ ngày Vân Chi uống hải cẩu tinh đến nay, lòng nàng lúc nào cũng khao khát ái ân. Xuyên Tâm Thần Kiếm tuổi đã cao nên không thể thỏa mãn được nàng. Chính vì vậy, nàng vẫn thường tìm cách quyến rũ Phí Vân Dương! Nhưng gã này chung tình với Quỳnh Hương mà không lý đến.

Giờ đây, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh vì thủ pháp của Tử Siêu, Vân Chi háo hức ôm lấy Phí Vân Dương. Họ Phí khoan khoái nhưng nghĩ đến hôn lễ liền nói :

- Còn vài khắc nữa là đến giờ hành lễ, không thể chần chờ được!

Vân Chi cười khúc khích, thò tay cởi thắt lưng Phí Vân Dương. Mùi u hương từ thân thể nàng xộc vào mũi, khiến gã động tình. Hơn nữa, gã mong đợi giây phút này đã mấy năm nay nên không kiềm chế được. Gã lại sợ Quỳnh Hương hổ thẹn khi bị từ chối, đành phải chiều ý!

Văn Võ thần cung nằm trong lòng núi nên thiếu ánh sáng, lúc nào cũng phải đốt nến. Vân Dương vung chưởng quạt tắt sáu ngọn hồng lạc rồi ôm lấy mỹ nhân. Vân Chi lẹ làng trút bỏ xiêm y. Nàng say đắm vuốt ve cơ thể Vân Dương, mời gọi cuộc ái ân. Bàn tay nồng nhiệt của nàng đã khơi dậy lửa dục trong người họ Phí. Gã bồng nàng đặt lên giường, quyết định hợp cẩn trước lễ thành hôn!

Gã không có kinh nghiệm về nữ nhân nên chẳng phát hiện người đàn bà trong tay mình nảy nở, tròn trịa hơn Quỳnh Hương. Nhưng khi khai động, gã ngỡ ngàng nhận ra cửa vào đào nguyên đã rộng mở thênh thang. Vân Dương chết điếng trong người. Cảm giác tủi hổ, căm giận gậm nhấm tâm hồn kiêu ngạo của gã. Lửa dục tắt ngấm, nhường cho sự khinh bỉ tận cùng!

Vân Chi nào biết điều ấy, nàng như con thú động tình lồng lộn, chủ động tìm lấy những cảm giác hoan lạc từ thân thể của chàng trai trẻ. Kỷ niệm xưa hiện về, nàng mơ màng rên rỉ, gọi tên Tử Siêu. Vân Dương không còn nhịn được nữa, gã nghiến răng xô ra và giáng một quyền vào ngực nàng. Máu miệng Vân Chi phun ra thành vòi, nàng chết đi mà không hiểu tại sao. Vân Dương mặc lại y phục, điên cuồng chạy ra ngoài, vung chưởng đánh bay các bàn tiệc, miệng gào lên :

- Dâm nữ khốn khiếp!

Phí Vô Úy thấy mặt gã tái xanh, mắt đỏ ngầu và hành động như một gã loạn trí, lão kinh hoàng lướt đến, điểm huyệt ái tử. Quan khách sợ hãi rút ra cả cửa cốc. Mã Khuyến Thường vội chạy vào cung xem thử. Lão nghe phòng tân nương có mùi máu tanh xông lên, liền xô của, thấy tân nương lõa lồ, nằm bất động trên giường, lão vội thụt ra, thét gọi tỳ nữ.

Thần cung có năm mươi tỳ nữ, đa số đều ở ngoài bày tiệc, trong cung chỉ có Thập nhị Kim Thoa. Nhưng họ cũng biến đâu mất. Thần Kiếm không nghe người ứng riếng, lão linh cảm đã xảy ra chuyện lạ, quay lại phòng tân nương. Vừa lúc Phí Vô Uý vào đến, họ Mã vội nói :

- Lạ thực! Sao không thấy Vân Chi và tỳ nữ đâu cả! Quỳnh Hương thì bị chết trên giường.

Hai lão nhìn nhau rồi vào phòng đốt nến lên xem xét. Xuyên Tâm Thần Kiếm đã quá quen thuộc với cơ thể của Vân Chi nên phác giác ra ngay. Đôi nhũ phong nảy nở với hai đầu vú lớn kia không thể là của một xử nữ như Quỳnh Hương. Hơn nữa, bớt son dưới rốn là đặc điểm của Vân Chi.

Phí Vô Úy chạy sang phòng mình lấy bầu rượu. Lão trở lại đổ ướt khăn và lau mặt tử thi. Quả nhiên, dung mạo Vân Chi hiện ra! Mã Khuyến Thường đau đớn lẩm bẩm :

- Té ra hai lão khiêng kiệu lúc nãy là bọn Tử Siêu!

Phí Vô Úy nghiến răng kèn kẹt :

- Chắc chắn trong phòng này phải có đường hầm thông ra ngoài!

Hai người lục soát kỹ lưỡng, lát sau phát hiện ra cánh cửa thông đạo. Thần Kiếm nói nhanh :

- Phí lão đệ ra ngoài huy động thuộc hạ, dùng ngựa chạy đến hậu sơn xem chúng chạy hướng nào. Ta sẽ đi bằng đường này.

Kim Tiền hội chủ lướt ra, rầu rĩ nói với quan khách :

- Mong chư vị lượng thứ, tân nương đã bị gian tặc sát hại, hôn lễ không thể cử hành được!

Đám khách bán tín bán nghi, quay gót bỏ đi. Phí Vô Uý quát thủ hạ lấy ngựa xuất cốc. Khi lão và năm mươi thủ hạ ra đến hậu sơn thì Mã Khuyến Thường đang xem xét dấu vết. Lão ngẩng lên nói :

- Chỉ có dấu chân của bốn con ngựa. Như vậy, có lẽ lúc đầu Tử Siêu không tính đến việc đưa Thập nhị Kim Thoa đi theo. Trong vòng trăm dặm quanh đây, không có nơi nào bán ngựa cả. Nếu chúng ta đuổi theo ngay sẽ bắt kịp.

Phí Vô Uý tán thành, bảo một tên kiếm thủ ở lại, nhường ngựa cho họ Mã. Cả bọn ra roi phi nước đại. Thần kiếm đoán không sai, Thập nhị Kim Thoa nội lực non kém nên chỉ chạy được hai mươi dặm đã mệt nhoài. Một con ngựa dành riêng cho Quỳnh Hương, ba con còn lại không đủ để họ thay nhau đỡ chân!

Tử Siêu đâu ngỡ rằng cơ mưu của chàng bại lộ sớm như vậy, nên cho dừng chân nghỉ ngơi. May có U Linh chân nhân là bậc lão thành, ông bàn với chàng :

- Siêu đệ! Vạn nhất chúng phát hiện sớm, dùng ngựa đuổi theo thì chúng ta nguy mất! Có lẽ phải dùng kế nghi binh để đề phòng bất trắc mới được. Ta sẽ đưa bốn con ngựa chạy theo đường quan đạo, Siêu đệ dẫn các nàng cắt rừng đi về Hành Dương. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đấy. Tử Siêu gật đầu cười bảo :

- Lục khâm huynh bàn rất phải, nhưng hãy để tiểu đệ đánh lạc hướng bọn chúng! Dẫu sao tiểu đệ đào tẩu vẫn nhanh hơn.

Quả thực từ ngày uống được kỳ trân, công lực Tử Siêu thâm hậu hơn cả chân nhân. Nhờ vậy khinh công cũng khá hơn. Lục Đảo Y dặn dò:

- Siêu đệ nên cẩn thận. Âm Dương thần chưởng rất lợi hại!

Quỳnh Hương lo lắng nói :

- Siêu ca bảo trọng! Nếu chàng có mệnh hệ gì thì thiếp hối hận suốt đời.

Tử Siêu mỉm cười, hối thúc mọi người lên đường. Còn chàng lên ngựa, dắt theo ba con, theo đường quan đạo phi mau. Hơn khắc sau, Kim Tiền hội đến chỗ bọn Tử Siêu ngừng chân. Họ bám theo dấu vó ngựa mà truy đuổi. Bốn con ngựa của Tử Siêu chỉ là ngựa thường, trong khi tuấn mã của đối phương thuộc nòi ngựa quý Liêu Đông. Cuối cùng, khi còn cách Hành Dương vài chục dặm, chàng bị chúng bắt kịp.

Tử Siêu muốn cầm chân bọn Phí Vô Uý để phe Quỳnh Hương có thời gian đào thoát nên dừng ngựa lại chờ đợi. Phí Vô Uý thấy chàng chỉ có một mình biết rằng đã trúng kế nhưng lão căm hận chàng đến thấu xương nên không coi trọng việc bắt Quỳnh Hương lại bằng việc giết được chàng.

Họ Phí quát thuộc hạ vây chặt, vung chưởng tấn công. Mã Khuyến Thường cũng bật cười ghê rợn, hợp lực cùng Kim Tiền hội chủ. Tử Siêu cười vang, nhún mình khỏi yên ngựa. Chàng không tiếp chiêu của hai lão mà xông vào đám kiếm thủ. Bọn chúng là dũng sĩ đất Liêu Đông, kiếm pháp rất lợi hại, nhưng so với Tử Siêu thì chẳng thấm vào đâu.

Chàng phối hợp hai pho Ma Ảnh Tồi Tâm chưởng và Vô Lượng Quang Minh, đánh bạt lưỡi kiếm, giáng chưởng vào thân thể chúng. Tiếng chưởng kình nổ bùng bùng hòa với tiếng rên la vì đau đớn. Chỉ hơn nửa khắc chàng đã giết được mười mấy tên.

Hai lão ma điên cuồng đuổi theo nhưng Tử Siêu như bóng ma chập chờn len lỏi giữa đám kiếm thủ tránh đòn. Bọn chúng là người cùng bộ tộc với Phí Vô Úy nên song ma không thể nhẫn tâm đánh bừa được! Xuyên Tâm Thần Kiếm sục sôi quát :

- Ám khí!

Bọn kiếm thủ liền vung tay tả, phóng ra những miếng thép tròn có răng sắc bén, tẩm độc xanh lè. Tử Siêu múa chưởng đánh văng tất cả. Đột nhiên, chàng lộn người về phía Kim Tiền hội chủ, giáng chưởng xuống đầu lão. Chiêu Ma Ảnh Quyền Phong như cơn bão cuồn cuộn ập đến. Họ Phí cười nhạt, sử song chưởng đỡ chiêu. Hai đạo chưởng kình xanh biếc, lạnh lẽo xạ thẳng vào lưới chưởng của đối phương.

Nhưng Ma Ảnh Tồi Tâm chưởng pháp lừng danh thiên hạ về tính quái dị, biến ảo. Thân hình Tử Siêu lật nghiêng tránh chiêu và tiếp tục lao đến. Phí Vô Uý kinh hãi, vội đảo bộ sang hữu. Vai bị chưởng kình giáng vào, đau đớn thấu xương. Xuyên Tâm Thần Kiếm đã kịp tiếp ứng. Luồng chỉ phong chí dương xô vào lưng Tử Siêu. Chàng phiêu thân tránh thoát nhưng lại sa vào thế gọng kìm của hai lão tặc. Họ liên tục đẩy ra những đạo chưởng kình xanh đỏ, đan lưới quanh thân chàng.

Tử Siêu cắn răng chống đỡ. Chàng không đào tẩu mà tận dụng sở học để xem mình có thể chịu được bao nhiêu chiêu. Âm Dương thần chưởng lợi hại ở chỗ chưởng kình mang theo hỏa độc và hàn độc xâm nhập dần vào cơ thể đối phương, khiến da thịt đau rát, huyết mạch căng phồng, chân khí giảm sút.

Đến chiêu thứ hai trăm, Tử Siêu rú lên thánh thót, xuất chiêu Thiên Thủ Như Lai. Thân hình chàng bốc lên cao rồi hóa thành trái cầu sáng bạc, lao xuống.

Hai lão ma lập tức hợp chưởng đánh chiêu Âm Dương Giao Thái. Chưởng kình hòa với nhau nên có màu tím lịm, xạ thẳng vào trái cầu sáng rực kia. Tiếng nổ kinh hồn vang lên, thân hình Tử Siêu bị đẩy văng ra phía sau ba trượng như cánh diều đứt dây rơi vào ruộng ngô.

Phí Vô Uý và Mã Khuyến Thường xông đến truy sát nhưng Tử Siêu đã mất dạng. Chiêu Thiên Thủ Như Lai đã tạo quanh người chàng một luồng chân khí âm nhu, chưởng kình của đối phương chạm phải, đẩy chàng bay đi rất xa. Tử Siêu thoát khỏi vòng vây nhưng thọ thương không nhẹ.

Chàng mau chóng vượt qua ruộng ngô chạy thẳng vào rừng rậm. Được chừng hai chục dặm, Tử Siêu nghe cơ thể mình dường như chia là hai mảnh, một bên nóng như lửa, một bên lạnh như băng. Chàng không dám dừng chân, vẫn cắn răng chịu đựng, phóng đi như bay. Lát sau, thần trí chàng mê muội dần, mắt mờ đi mà chân vẫn bước. Lúc này, chàng đã ra khỏi rừng và đến một bãi cỏ phẳng phiu. Nhưng cuối khoảng trống này là một vực thẳm sâu hun hút.

Thân hình chàng gieo thẳng xuống đáy vực như một tảng đá rơi. Tử Siêu không phải là kẻ thiếu thận trọng, vì chàng không biết đặc tính của Âm Dương thần chưởng nên mới lâm vào hiểm cảnh. Những bước đi cuối cũng của chàng rất nặng nề nên dẫm nát lớp cỏ dưới chân. Do đó, khi bọn Kim Tiền hội đuổi đến bên bờ vực đã phát hiện ra.

Phí Vô Úy ôm một tảng đá quăng xuống vực. Mãi lúc lâu mới nghe tiếng động vọng lên. Lão cao hứng nói :

- Vực này sâu không dưới hai trăm trượng, xem ra gã tiểu quỷ kia chẳng thoát chết được. Chúng ta có thể yên tâm mà rút về.

Xuyên Tâm Thần Kiếm ngửa cổ cười vang :

- Tử Siêu đã chết thì trong võ lâm còn ai chống nổi chúng ta? Chờ Dương nhi bình phục là Văn Võ thần cung sẽ tiến hành cuộc chinh phạt.

Phí Vô Úy gật đầu :

- Theo ý tiểu đệ, ta nên lấy danh hiệu là Âm Dương bang cho phù hợp với thần công tuyệt thế của huynh đệ chúng mình.

Bọn Quỳnh Hương về đến huyện Hành Dương mướn phòng nghỉ ngơi chờ Tử Siêu đến. Nhưng đợi mãi cũng không thấy bóng chàng đâu, đêm ấy chẳng ai ngủ được! Sáng ra U Linh chân nhân bảo :

- Các ngươi ở lại đây để ta và Khuất Nham Tuyền quay lại xem sao?

Hai người theo đường quan đạo đi ngược về phía Nam Dương. Đến đoạn ruộng ngô, thấy vệt máu đen thẫm, họ dừng lại xem xét. Khuất Nham Tuyền là cao thủ trong nghề truy tung nên mau chóng xác định được hướng đào tẩu của Tử Siêu.

Cuối cùng họ đi hết cánh rừng, tìm đến vực thẳm nọ. Nhìn những dấu chân để lại, họ biết rằng Tử Siêu đã rơi xuống đáy. Lục Đảo Y cất tiếng gọi tuyệt vọng :

- Siêu đệ!

Chỉ có tiếng hồi âm của đáy vực. Khuất Nham Tuyền quỵ xuống khóc ròng. U Linh chân nhân đứng ngẩn người bên bờ vực, hai hàng lệ hiếm hoi của tuổi già tuôn rơi lã chã. Trên đời này lão chỉ kính phục có mình Tử Siêu! Chàng đã đánh bại lão, phá hủy mưu đồ bá chủ của lão. Và cũng chính chàng đã mở rộng vòng tay đón vợ chồng lão bằng cả tấm lòng thành. Khuất Nham Tuyền gạt lệ nói :

- Thuộc hạ sẽ tìm dây, xuống vực đem xác Môn chủ lên!

Lục Đảo Y lắc đầu :

- Không thể được! Đáy vực không có dưỡng khí, chưa xuống đến nơi ngươi đã chết rồi! Muốn thu lượm thi thể phải có kế hoạch chu đáo và nhân thủ đông đảo. Trước sau gì bọn Kim Tiền hội cũng tiến sâu vào vùng lưỡng đại giang để tranh bá. Lúc ấy chúng ta sẽ triển khai việc nhặt xác.

Hai người nhìn xuống đáy vực lần cuối rồi trở lại Hành Dương, đưa bọn Quỳnh Hương về Lạc Thành.

Nửa tháng sau, Kim Tiền hội đổi tên thành Âm Dương bang, chính họ đã rêu rao tin Tử Siêu chết ra khắp giang hồ. Cả võ lâm chấn động, các phái tìm đến Kim Giáp môn chia buồn thì họ đã biến mất.

Âm Dương bang bắt đầu sự nghiệp bằng việc chinh phục Hồng bang ở Tứ Xuyên, Hoàng Kỳ bang ở Hồ Nam, sau đó là Tam Tài bang ở Hồ Bắc. Chỉ trong vòng hai tháng họ đã chiếm được phân nửa võ lâm. Nhưng khi tiến quân vào địa phận hai phủ Thiểm Tây và Hà Nam thì bị chặn đứng. Các phái bạch đạo đã liên kết thành một mặt trận thống nhất, lấy rặng Tung Sơn làm đại bản doanh. Trong lúc hai phe đang cầm cự thì Kim Giáp môn âm thầm tiến hành việc tìm xác Tử Siêu.

Một chiếc thang dây dài hai trăm trượng đưa Khuất Nham Tuyền và Dã Nhi xuống đáy vực. Trong khi, hơn trăm người treo mình lưng chưng vực, khua động những chiếc quạt to bằng những manh chiếu. Với cách này họ tạo được sự luân chuyển của khí trời bên trên xuống đáy vực.

Dã Nhi cùng Khuất Nham Tuyền thoăn thoắt lần thang đi xuống. May thay, vực thẳm này không sâu đến trăm trượng. Họ đốt loại đuốc đặc biệt của Kim Giáp môn và lục soát từng tấc đất. Trên mặt lớp lá mục có vài bộ xương gẫy nát, chứng tỏ họ đã chết mấy chục năm, thi thể Tử Siêu không thấy đâu.

Hai người vui mừng trèo lên báo tin. Bốn mỹ nhân và ba trăm đao thủ thở phào nhẹ nhõm, bàn tán xem chàng làm cách nào để thoát chết? Và hiện giờ chàng đang ở đâu? U Linh chân nhân cau mày nói :

- Thật là không thể tin được! Có lẽ Siêu đệ chỉ rơi xuống một đoạn và bám vào được dây leo nên đã trở lên?

Vạn Xảo Cuồng Sinh lặc đầu:

- Nếu vậy, thì hơn hai tháng nay hắn ở đâu?

Kỳ Lan bảo bọn Khuất Nham Tuyền :

- Hai vị xuống lần nữa, tìm xem trên vách vực có hang động nào không?

Hai gã tuân mệnh bám thang trở xuống. Họ dõi đôi mắt quan sát bức vách thẳng đứng. Quả thật, khi đi được ba chục trượng thì phát hiện một động khẩu bị dây leo che khuất. Khuất Nham Tuyền nói vọng lên, yêu cầu người ở trên dời thang dây sang phải một trượng.

Bọn đao thủ ở trên lập tức thi hành, hai gã chặt đứt dây leo, dọn sạch miệng hang rồi bò vào. Mùi ẩm thấp, hôi thối xông ra nhức mũi! Một xác mãng xà dài hơn trượng nằm trong đoạn nở rộng của vách hang. Khuất Nham Tuyền vội lấy đao vạch họng xác rắn xem nó có nuốt Tử Siêu hay không? Nhưng may thay chẳng có gì cả! Hắn và Dã Nhi đi tiếp, phát hiện đường hầm đâm xuyên lên trên, vừa một người chui qua.

Vách đường hầm có dấu đào bới. Dường như đây là đường xuất nhập của mãng xà và Tử Siêu đã dùng Hắc Vân đao mở rộng ra để thoát lên trên!

Dã Nhi to hơn cả Tử Siêu nên đành trở ra, lên bằng đường thang dây. Khuất Nham Tuyền tiếp tục bò theo đường hầm ấy, cuối cùng gã lên đến mặt đất. Cửa ra nằm dưới một bụi gai rậm trong rừng. Gã hú lên báo hiệu cho mọi người đến xem. Thu Uyên cười ra nước mắt :

- Như vậy là tướng công còn sống, nhưng sao chàng không về với chúng ta?

U Linh chân nhân hỏi Khuất Nham Tuyền :

- Hình dáng và tử trạng của con mãng xà ấy thế nào?

- Bẩm Phó môn chủ! Con rắn ấy có lớp da đen tuyền, óng ánh sắc xanh, trên đầu có mào lớn bằng bàn tay, đuôi chẻ làm hai, nó chết vì một vết thương nơi cổ, dường như bị cắn.

Lục Đảo Y giật mình nói :

- Con vật ấy có tên là Kê Quan Lưỡng Vĩ Xà Vương, một loại độc xà hiếm có trên đời. Với chiều dài hơn hai trượng thì tuổi nó phải đến vài trăm, còn nó có đặc tính gì thì phải về hỏi Thiên Lượng Thần Y mới biết được.

Đoàn người lập tức trở lại Tinh Châu, cuối tháng bảy họ mới về đến nơi. Thiên Lượng Thần Y Mộ Dung Chúc nghe kể xong, biến sắc bẳo:

- Máu của Kê Quan Lưỡng Vĩ Xà Vương rất trân quý, có thể làm tăng cường công lực. Nhưng nếu uống quá nhiều, khí âm hàn sẽ là tê liệt não bộ, đưa đến trạng thái loạn trí, mất ký ức hoàn toàn hay một phần! Có lẽ đó là lập luận duy nhất để giải thích tại sao Tử Siêu thoát chết mà không trở lại nhà.

Mọi người xanh mặt, chết đứng trong lòng. U Linh chân nhân bàn rằng :

- Chuyện trị bệnh sẽ tính sau. Trước mắt là phải tìm cho được Siêu đệ. Kinh đàn chủ mau đi Lạc Dương nhờ Cái bang phát lệnh truy tìm Môn chủ. Đệ tử của họ có mặt khắp thiên hạ, tất sẽ tìm ra thôi. Nhưng phải dăn họ giữ kín chuyện này, không để lộ ra ngoài.

Kinh Phi Độ mau mắn lên đường ngay. Mục Quỳnh Hương bật khóc thảm thiết :

- Cũng vì tiểu muội mà tướng công lâm vào cảnh ngộ này.

Phó Quân Ngọc dịu dàng an ủi :

- Hương muội đừng tự dằn vặt làm gì, chẳng qua là số mệnh mà thôi. Nay tướng công còn sống là tốt lắm rồi. Mấy tháng nay, chị em ta đều như người sắp chết, giờ phải vui lên mới đúng.

Kỳ Lan và Thu Uyên cũng hết lời an ủi nên Quỳnh Hương vơi bớt cơn thống khổ.

Quả là Thiên Lượng Thần Y đoán không sai. Hôm ấy, Tử Siêu vô tình chạy ngay xuống vực, thân hình chàng rơi vào đám dây leo, bụi rậm trên vách, gai góc cào rách da thịt khiến chàng tỉnh táo lại đôi chút. Theo bản năng, chàng vươn tay chụp lấy những gì trong tầm với để hãm đà rơi.

Những sợi dây leo đứt đoạn vì sức nặng của chàng, nhưng tốc độ cũng chậm lại, cuối cùng chàng thoát chết là nhờ đám dây leo trước cửa hang mãng xà. Nhưng khi Tử Siêu bò vào động khẩu liền bị xà vương quấn lấy, tấm thân dài ngoằng của nó xiết quanh người chàng. May mà hai tay còn tự do, chàng liền chụp lấy cổ mãng xà, không để nó nuốt mình.

Nhờ thần lực bẩm sinh, chàng cầm cự được một lúc lâu. Lát sau, hai luồn khí nóng lạnh lại tác quái. Tay chàng mất dần khí lực, trong lúc tuyệt vọng, Tử Siêu nhe răng cắn vào cổ xà vương. Dòng máu cuồn cuộn chảy vào miệng, trong trạng thái mê muội, chàng đã uống rất nhiều và cố cắn đứt cuống họng con rắn. Lát sau, nó chết vì mất máu còn Tử Siêu lăn ra ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.