Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 135: Chương 135: Chương 100.1: Trừng phạt




Hành động bất ngờ của Yến Kinh Hàn khiến Lam Linh nhất thời trở tay không kịp. Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Yến Kinh Hàn gắt gao ôm vào lòng.

Nhưng đây chỉ là thứ yếu. Trong lúc hành động, Yến Kinh Hàn không một mảnh vải, lồng ngực nóng như lửa dính sát vào người Lam Linh. Tình cảnh này khiến Lam Linh lập tức cảm thấy trống ngực đập như sấm!

Đối với Lam Linh, ôm khi mặc y phục và ôm khi không mặc quần áo có thể có bản chất khác nhau. Việc đầu tiên (ôm khi mặc y phục) mặc dù khiến nàng hoảng hốt, nhưng sẽ không nghĩ đến chuyện thân mật giữa vợ chồng, nhưng việc sau lại làm cho nàng không khỏi nghĩ tới khả năng chuyện kế tiếp sẽ xảy ra. Trong không khí tựa hồ đều tràn đầy hương vị kiều diễm, ái muội.

“Ngươi thả ta ra, ta kỳ sau lưng giúp ngươi còn không được sao?” Bị Yến Kinh Hàn gắt gao ôm vào trong ngực, ánh mắt Lam Linh không biết lại hướng về địa phương kia của Yến Kinh Hàn, tay lại không biết để ở đâu. Dễ dàng thấy trong thanh âm đã mang theo một tia thẹn thùng e lệ.

“Đã muộn, chớ quên ngươi đã viết giấy cam đoan.” thanh âm Yến Kinh Hàn mang theo một tia khàn khàn, tay nhanh chóng đưa lên, sợi tơ bên hông Lam Linh nháy mắt tuột xuống, quần áo lập tức tung ra.

“Không được...” Lam Linh đưa tay muốn ngăn cản động tác của Yến Kinh Hàn, nhưng lại chậm một bước. Sau tiếng “…”, Lam Linh liền nhìn thấy từng mảnh quần áo rơi xuống.

“Yến Kinh Hàn, ngươi làm cái gì?” thanh âm Lam Linh mang theo năm phần phẫn nộ, năm phần bối rối. Không nghĩ nhiều, liền hướng Yến Kinh Hàn đánh một chưởng, mang theo khí thế sét đánh lôi đình.

Nhưng Yến Kinh Hàn sớm có chuẩn bị, nhanh chóng đón bàn tay nhỏ bé của Lam Linh, đồng thời bắt chéo hai tay Lam Linh ra phía sau lưng.

“Trừng phạt ngươi!” Yến Kinh Hàn nói xong lại cố ý kéo mạnh. Tất cả y phục trên người Lam Linh rơi xuống.

Lam Linh vừa thẹn vừa cáu, đôi mắt như mặt nước mùa thu nhìn về phía Yến Kinh Hàn lại như muốn phun ra lửa!

Mặc dù Lam Linh từng nguyện ý giao mình cho Yến Kinh Hàn, nhưng đó là bởi vì nàng trúng tình hương [xuân dược]. Vì bảo trụ cái mạng nhỏ của nàng, trong lòng mới nguyện ý. Nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, trong lòng nàng không muốn, hành động lần này của Yến Kinh Hàn đối với nàng mà nói chính là dùng sức mạnh!

“Yến Kinh Hàn, ngươi không để cho ta...” cái chữ “Hận” kia Lam Linh chưa kịp nói ra, chỉ thấy Yến Kinh Hàn đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, nàng không thể cử động, cũng phát không ra một tia thanh âm, chỉ có thể dùng đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn.

“Vương phi, ngươi lại quên mất việc ngươi đã viết giấy cam đoan.”

Ngược với lửa giận của Lam Linh, lúc này Yến Kinh Hàn tỏ vẻ phong đạm khinh vân, ôm Lam Linh vào thùng tắm.

Nước ấm áp bao quanh thân thể, căng thẳng trong lòng Lam Linh từ từ che phủ lửa giận. Lam Linh không biết tại sao lại như vậy, nhưng nàng biết rõ trong lòng của nàng kỳ thật cũng không chán ghét việc đụng chạm hắn.

Vào thùng tắm, Yến Kinh Hàn liền buông Lam Linh ra, đồng thời giải huyệt đạo của nàng, lại một lần nữa đem khăn lông đưa cho nàng, “Giúp bản vương lau sau lưng!”

Ách, không hơn?

Lam Linh có chút mất hỗn loạn, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều? Hắn căn bản không định muốn nàng.

Nhưng tình cảnh này khiến Lam Linh cảm thấy cho dù là ai cũng sẽ nghĩ nhiều như nàng.

Lam Linh mấp máy môi, cầm lấy khăn lông, từ từ giúp Yến Kinh Hàn kỳ sau lưng. Nhưng đây vốn là thùng tắm cá nhân chỉ dành cho một người, giờ lại có hai người, nên việc da thịt chạm nhau là điều không thể tránh khỏi.

Lam Linh cố gắng tránh đụng vào Yến Kinh Hàn, hy vọng nhanh chóng hầu hạ “tổ tông này” thật tốt rồi rời đi. Việc này làm cho nàng không cách nào cư xử bình thản, nhưng không biết có phải Yến Kinh Hàn cố ý hay không, ngực của nàng lần lượt đụng phải lưng của Yến Kinh Hàn. Mỗi khi như thế, mặt Lam Linh lại thêm một phần hồng, tim liền nhảy nhanh hơn một nhịp.

Cuối cùng, Yến Kinh Hàn không cần nàng kỳ lưng. Lam Linh thở phào nhẹ nhõm, đẩy Yến Kinh Hàn, thanh âm cực thấp, “Ngươi có thể đi ra ngoài.”

Nhưng Yến Kinh Hàn cũng không có đi như ý Lam Linh, mà là từ từ xoay người lại, hai tay đặt lên quai cầm của bồn tắm, đặt Lam Linh ở giữa.

Bộ mặt Quỷ phủ thần công [Điêu luyện sắc sảo], vòm ngực rộng lớn, rắn chắc, không gian mờ. Trong nội thất sớm đã là một mảnh kiều diễm! [muốn chảy máu mũi quá]

Hơi thở ấm áp phun ở trên mặt, mùi Tùng Trúc thơm ngát quen thuộc quanh quẩn ở trong mũi, Lam Linh lại hoảng hốt, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, ánh mắt nhịn không được tránh né.

“Vương phi, ngươi đang sợ?” Thanh âm Yến Kinh Hàn không hề lạnh băng, mà mang theo cực kỳ mê hoặc, nhè nhẹ bay vào trong tai Lam Linh.

Không mặc quần áo, cùng một chỗ với mãnh thú [sao chị nói YKH như thế] bất cứ lúc nào đều có thể nhào vào mình, nàng đương nhiên sợ hãi. Lam Linh thầm nghĩ, nhưng cũng không trả lời Yến Kinh Hàn, mà xoay đầu sang một bên.

Lam Linh cảm thấy khuya hôm nay Yến Kinh Hàn đơn giản chỉ là tìm cớ. Cho dù nàng nói cái gì, hắn cũng có thể châm biếm, tốt nhất là nàng không nói gì.

“Vương phi, thân thể của ngươi so với miệng nhỏ của ngươi thành thực hơn nhiều.” Yến Kinh Hàn nói rồi nhanh chóng đem Lam Linh ôm vào trong lòng, môi mỏng đồng thời áp chế đôi môi Lam Linh.

Giãy giụa, kháng cự, ý chí kiên định cuối cùng không đấu lại sự thần phục của thân thể.

Môi mỏng lành lạnh dọc theo xương quai xanh đi xuống phía dưới, bàn tay lạnh buốt kích thích trên người nàng tạo nhiều đám bọt nước, trong không khí chỉ có hơi thở phập phồng của cả hai. Thân thể Lam Linh sớm đã mềm như nước, dựa trên người Yến Kinh Hàn.

Nước trong thùng tắm đã từ từ chuyển lạnh. Cuối cùng Yến Kinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phía người trong ngực, trong mắt tràn ngập dục vọng, chính bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện.

Lam Linh nhắm chặt hai mắt, biết rõ Yến Kinh Hàn lại một lần nữa buông tha mình vào thời điểm mấu chốt, Lam Linh đột nhiên cảm thấy trong nội tâm không biết là mùi vị ngọt, khổ, nhạt, chua, cay, ngũ vị lẫn lộn!

Lam Linh để mặc Yến Kinh Hàn ôm nàng ra khỏi thùng tắm, giúp nàng lau khô nước trên người, đem nàng đặt trên giường, lại ôm nàng vào trong lòng [Nhất chị].

Đến lúc này, Lam Linh tim vẫn đập như sấm!

Lần lượt * làm cho nội tâm Lam Linh lâm vào khủng hoảng lớn, tựa hồ có gì đó được miêu tả sống động, nhưng Lam Linh không muốn suy nghĩ.

Nàng sợ hãi!

Sợ hãi chính là hình ảnh trăng trong gương, hoa trong nước, bắt không được sờ không tới, cuối cùng đưa nàng đến chỗ vạn kiếp bất phục.

Mặc dù đã sống hai đời, nhưng nàng cchưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nàng cũng hy vọng có thể cùng nam nhân nàng yêu nương tựa vào nhau, xem hoa nở hoa tàn, xem mây cuốn mây bay, nắm tay nhau, bạch đầu giai lão.

Nàng muốn cả đời một đôi tình nhân, nàng muốn cùng nhau từ từ chuyển sang tình yêu tuổi già. Cái nàng muốn không phải là có được tạm thời, mà là thiên trường địa cửu [lâu dài như trời đất].

Nhưng những thứ này, Yến Kinh Hàn có thể cho nàng sao?

Thân phận của hắn, thân phận của nàng, quyết định nàng nếu yêu hắn cũng không thể có kết quả là tình yêu nam nữ.

Nếu nhất định không có kết quả, vậy không cần bắt đầu!

Bị hắn sít sao ôm vào trong ngực trong tình trạng không một mảnh vải, Lam Linh không ngủ được, dứt khoát giấu tâm trạng, đẩy Yến Kinh Hàn, “Ta muốn mặc quần áo vào.”

Thanh âm Lam Linh nhỏ như tiếng muỗi, nhưng Yến Kinh Hàn nghe lại thấy cực kỳ *, tựa hồ dưới thân lại bắt đầu có phản ứng, “Vì sao?”

“Ta không có thói quen này.” Lam Linh tức giận nói một câu, nhưng mà rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.

“Thời gian còn dài, ngươi sẽ quen.” Yến Kinh Hàn buộc chặt cánh tay, bàn tay vuốt ve lưng Lam Linh, ý ở ngoài lời chính là không muốn cho Lam Linh mặc quần áo.

Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Lam Linh vừa thẹn vừa cáu, tim không khỏi đập nhanh hơn một phần, không nghĩ nhiều, đưa tay hung hăng bấm lên người Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn khẽ nhíu mày, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lam Linh, môi mỏng áp vào bên tai, nhẹ nhàng mở miệng, “Vương phi còn muốn tiếp tục?”

“Không muốn!” Lam Linh dứt khoát trả lời, chỉ có nàng tự biết trong lòng mình là cỡ nào bối rối.

“Vương phi thích nhất khẩu thị tâm phi.” Yến Kinh Hàn khẽ cắn nhẹ vành tai như ngọc của Lam Linh, nhanh chóng đổi đề tài, “Vật này là bớt?” Yến Kinh Hàn nói xong bắt lấy tay trái của Lam Linh. Cái bớt hoa hồng sắc bươm bướm đập vào đáy mắt Lam Linh.

Trước đây, Lam Linh dùng một sợi ruy băng buộc nơi cổ tay, che cái bớt. Yến Kinh Hàn từ lâu đã phát hiện trên cổ tay Lam Linh buộc một sợi ruy băng, hắn vẫn cho là một loại đồ trang sức của nữ nhân, cũng không quá để ý.

Mà trước đó không lâu Yến Kinh Hàn đã cởi quần áo Lam Linh đến không còn gì, tự nhiên cũng ngoại trừ ruy băng trên cổ tay nàng, không ngoài ý muốn thấy được cái bớt này của Lam Linh.

Cái bớt này Yến Kinh Hàn đương nhiên biết rõ, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói hình dáng và màu sắc, vì thế Yến Kinh Hàn cũng không thể xác nhận trên cổ tay Lam Linh chính là bớt. Theo hắn, cái bớt này có một chút bất thường.

Vì phân tán sự chú ý, cũng vì biết rõ thứ này là cái gì, Yến Kinh Hàn liền lên tiếng hỏi.

Bị Yến Kinh Hàn hỏi như vậy, Lam Linh ngơ ngác một chút, không hiểu sao Yến Kinh Hàn lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn đáp: “Ta nghĩ nó chính là bớt.”

Nghe Lam Linh trả lời, ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên một cái, không tiếp tục truy vấn, buông tay Lam Linh ra, đem Lam Linh ôm thật chặt vào trong lòng như cũ.

“Vương gia...”

Lam Linh vừa mới mở miệng liền bị Yến Kinh Hàn nhanh chóng chặn ngang, “Ngủ đi.”

Hiển nhiên Yến Kinh Hàn biết rõ Lam Linh không muốn không mặc y phục đi ngủ, nhưng hắn lại thích việc ôm nàng không mặc quần áo.

Lam Linh mấp máy môi, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của Yến Kinh Hàn, từ từ nhắm mắt.

Lam Linh vốn tưởng rằng sẽ khó ngủ, chưa từng nghĩ mình vừa chợp mắt đã đến bình minh.

Hơi thở ấm áp, cảm giác tê dại trong thân thể làm cho Lam Linh cảm nhận được có vật gì đó bắt đầu khởi động, lập tức hai mắt đang mông lung ngái ngủ nhanh chóng mở ra, liền gặp một bóng dáng ập xuống, mùi tùng trúc thơm ngát dễ ngửi ngập tràn giữa răng môi.

“Không cần...” Cảm nhận được hạ thân Yến Kinh Hàn đang uy hiếp, Lam Linh tránh né, khiến Yến Kinh Hàn hôn nàng càng thuận lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.