Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 138: Chương 138: Chương 101.2: Say rượu nói thật




Đồ khốn khiếp bụng dạ hẹp hòi ác tâm hắc phế!

Lam Linh ở trong sân oán thầm Yến Kinh Hàn mấy lần, thấy bữa trưa đã dọn xong, lúc này mới đi vào gian phòng.

Ngồi vào đối diện với Yến Kinh Hàn, lại thấy trước mặt mình còn đặt một ly rượu nhỏ, mà mùi rượu nhàn nhạt cũng từ trong ly rượu chậm rãi nhẹ nhàng bay lên.

Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu, lại nhìn sang Yến Kinh Hàn đang phẩm rượu một cái, rồi đẩy cốc rượu ở trước mặt sang một bên, nàng không thích uống rượu, càng không có hứng thú muốn uống rượu với hắn.

Lam Linh bưng lên chén cơm, lặng yên ăn, lúc này bỗng nghe thấy thanh âm thuần hậu dễ nghe của Yến Kinh Hàn chậm rãi vang lên, “Vương phi, nha đầu ngươi bởi vì hành động tối qua của ngươi, mà bị ngươi liên lụy, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không đau lòng sao?”

“Ta đương nhiên là đau lòng!” Lam Linh nhanh chóng giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, “Nhưng ta bị ngươi vây khốn ở trong sân, nếu ta vì Thu Diệp mà cầu tình với ngươi, thì ngươi có thể đồng ý bỏ qua chuyện cũ với nàng sao?”

Trong lời nói của Lam Linh mang theo thăm dò, nhưng cũng mang theo một phần tức giận rõ ràng, nàng cũng không ngu ngốc mà cho rằng Yến Kinh Hàn sẽ có lòng tốt như vậy, mà buông tha cho Thu Diệp.

“Vừa rồi ngươi không cầu xin ta, thì làm sao mà biết nhất định ta sẽ không đồng ý?” Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng quét qua Lam Linh một cái, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, động tác vô cùng ưu nhã.

Trong hồ lô người này muốn bán cái gì đây?

Lam Linh cảm thấy trong lời nói vừa rồi của Yến Kinh Hàn có chứa tám phần không có ý tốt!

Nhưng xuất phát từ sự tự trách đã làm liên lụy đến Thu Diệp, Lam Linh vẫn mở miệng nói: “Vương gia, ta cầu xin ngươi thả Thu Diệp, được không?”

“Ngươi theo bồi ta uống một chén, ta sẽ đồng ý với ngươi thả nàng ra.” Ánh mắt Yến Kinh Hàn nhàn nhạt lướt qua ly rượu trước mặt Lam Linh, nói ra một điều kiện.

Nhìn thấy mùi rượu từ trong chén sứ trắng bay lên, đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ nhăn lại, nàng có chút hoài nghi điều kiện này của Yến Kinh Hàn có phải là quá đơn giản hay không? Hắn đang muốn đánh cái chủ ý gì đây?

“Từ trước đến nay bản vương đều nói giữ lời, có muốn tiếp tục hay dừng lại, hoàn toàn là do tự ngươi quyết định.” Yến Kinh Hàn nói xong không hề nhìn Lam Linh nữa, mà thưởng thức rượu.

Nhìn ly rượu trong suốt thấy đáy, Lam Linh cũng không nghi ngờ Yến Kinh Hàn sẽ làm ra chuyện bỏ thuốc với nàng, mặc dù Yến Kinh Hàn là người thâm hiểm độc địa bụng dạ hẹp hòi ác tâm hắc phế, nhưng cũng không phải là một người hèn hạ vô sỉ.

Nghĩ như thế, Lam Linh cảm thấy nàng không có điều gì phải lo lắng, không phải chỉ là uống một ly rượu thôi sao? Mặc dù bình thường nàng không uống rượu, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết uống rượu, nàng không tin chỉ một ly rượu này có thể khiến cho nàng say.

“Được, ta uống vơí ngươi.” Lam Linh nói xong đứng lên bưng ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của Yến Kinh Hàn, rồi từ từ uống một ngụm.

Rượu vào hương vị ngọt ngào êm dịu, không có một chút mùi vị cay xè nào, Lam Linh hoàn toàn yên tâm, rất nhanh đã uống hết một ly vào bụng.

“Vương gia, ngươi cần phải nói giữ lời.” Lam Linh đặt ly rượu xuống, nhìn xem Yến Kinh Hàn nói.

“Đó là tự nhiên.” Ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên, cũng để xuống ly rượu.

Đến lúc này, Lam Linh cũng không cảm thấy được một tia dị thường nào, liền bưng lên chén cơm, tiếp tục ăn.

Yến Kinh Hàn cũng không có uống rượu nữa, mà bắt đầu từ từ đang ăn cơm.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lam Linh bắt đầu cảm thấy khác thường, nàng cảm thấy đầu choáng váng, hỗn loạn, mà bóng dáng của Yến Kinh Hàn lại biến thành nhiều người.

Yến Kinh Hàn nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lam Linh, biết rõ là Lam Linh đã say, mà hắn lại muốn đúng là kết quả như vậy!

Yến Kinh Hàn không nói cho Lam Linh biết là rượu nàng uống này có tác dụng vô cùng chậm, đối với người có tửu lượng bình thường, chỉ cần một ly vào thì sẽ say gục ngay tại chỗ, còn tửu lượng Lam Linh hiển nhiên là không giống.

Yến Kinh Hàn không tự cho mình là chính nhân quân tử, hắn muốn biết rốt cuộc nàng là ai, muốn biết mục đích nàng gả cho hắn là gì.

Có lời gọi là say rượu nói thật, Yến Kinh Hàn tin tưởng là sau khi Lam Linh say rượu, nhất định sẽ nói cho hắn biết những điều mà hắn muốn biết.

Yến Kinh Hàn đi đến bên cạnh Lam Linh, bế Lam Linh lên, rồi đi về phía trong phòng.

Trong đầu Lam Linh lộn xộn một mảnh, nàng sớm đã nhắm mắt lại, mặc kệ Yến Kinh Hàn đặt nàng ở trên giường.

Yến Kinh Hàn nghiêng người nằm ở bên cạnh Lam Linh, một tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã ửng đỏ một mảnh của Lam Linh, trong thanh âm còn mang theo tia mê hoặc, “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”

“Lam Linh...” Lam Linh nghiêng đầu cọ mặt vào trong lòng bàn tay của Yến Kinh Hàn, cũng không suy nghĩ liền mở miệng trả lời.

Nghe vậy, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhanh chóng khẽ nhíu lại, rồi nói tiếp: “Ngươi tới vương phủ của ta, mục đích là điều gì?”

Yến Kinh Hàn cũng không phát giác ra, những lời hắn nói này lại thoáng mang theo tia dè dặt hy vọng.

Lam Linh cũng không lập tức lên tiếng, mà xoay người chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn, một tay ôm mạnh vòng eo rắn chắc của Yến Kinh Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cọ xát vào trước ngực Yến Kinh Hàn.

Lập tức hô hấp của Yến Kinh Hàn căng thẳng lên, hắn nhanh chóng hít một hơi sâu, gỡ bàn tay Lam Linh vòng ở bên hông hắn, rồi khẽ đẩy Lam Linh một chút, trong thanh âm lại chứa sự dịu dàng mà chính hắn không hề phát giác ra, “Nói cho ta biết, ngươi tới vương phủ ta làm gì?”

“Giúp hắn.” Lam Linh vô ý thức nhẹ nói ra hai chữ, rồi nhanh chóng chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn, cánh tay cũng ôm chặt lấy eo thon của Yến Kinh Hàn.

Giúp hắn?

Hai chữ nhẹ nhàng này lại giống như một tảng đá lớn đập vào trong lòng Yến Kinh Hàn, trong lòng Yến Kinh Hàn đột nhiên chấn động! Hắn dường như nghe thấy tiếng cái gì đó vỡ vụn, thanh âm thanh thúy kia phảng phất dường như muốn đâm thủng vào màng nhĩ của hắn!

Yến Kinh Hàn há to miệng, cúi đầu nhìn xem người trong ngực, đáp án đã sinh động như thật, nhưng Yến Kinh Hàn vẫn muốn hỏi tiếp, “Hắn là ai?”

Nhưng Yến Kinh Hàn thất vọng chính là, Lam Linh đã ngủ sâu trong mộng đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại rực rỡ như ánh bình minh trên khóe miệng còn khẽ cong lên, dáng vẻ ngọt ngào khiến cho ánh mắt của Yến Kinh Hàn thật lâu cũng chưa hề dời đi!

Yến Kinh Hàn nhắm lại hai mắt, đáp án với lời hắn dự đoán lại khác nhau xa vạn dặm, hắn có thể tin nàng sao?

Lam Linh khi tỉnh lại, trong Tùng Trúc Viện sớm đã bao phủ một mảnh trời chiều, Lam Linh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nàng đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương.

“Tiểu thư, ngài tỉnh?” Giọng Thu Diệp đột nhiên vang lên.

Lam Linh từ từ mở mắt, chỉ thấy Thu Diệp đang đứng ở bên cạnh giường nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ lo lắng rõ ràng.

“Ta uống say sao?” Lam Linh từ từ ngồi dậy, trong lòng có chút nghi hoặc, nàng chỉ uống một ly rượu mà đã say thành như vậy sao?

“Đúng vậy, tiểu thư, nô tỳ chưa từng thấy qua ngài uống rượu qua, nên nơi đâu ngài có thể uống rượu chứ, khi uống tất nhiên là sẽ say rồi.” Thu Diệp đỡ Lam Linh ngồi dậy, cầm lấy một cái gối đặt sau lưng Lam Linh, làm cho Lam Linh dựa vào thoải mái, rồi mới cầm áo choàng ngoài của Lam Linh khoác lên trên vai của nàng.

Nghe Thu Diệp vừa nói như vậy, Lam Linh khẽ nâng trán, có chút phiền muộn, nàng vậy mà quên mất thân thể này không phải là thân thể lúc trước của mình, khẳng định là tửu lượng cũng không giống như trước, khó trách lại không thắng được tửu lượng như thế.

“Vương gia có làm khó ngươi không?” Lam Linh nhìn về phía Thu Diệp hỏi.

“Không có, tối hôm qua chính xác là vương gia rất tức giận, phạt nô tỳ trở về gian phòng của mình không cho phép đi ra, hôm nay lúc xế chiều, Triêu Dương đại ca tới nói cho nô tỳ là vương gia miễn xử phạt nô tỳ, muốn nô tỳ đến hầu cho tiểu thư.” Thu Diệp nói, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngừng lại nói: “Tiểu thư, vương gia còn phân phó với phòng bếp làm canh hầm cách thủy giải rượu cho ngài, canh còn nóng ở trong phòng bếp đó, nô tỳ đi bưng tới giúp ngài.”

Lam Linh gật đầu nhẹ, Thu Diệp nhanh chóng bước ra gian phòng.

Lam Linh đương nhiên là không nhớ được những lời nàng nói lúc say rượu, ngược lại bởi vì Yến Kinh Hàn không làm khó Thu Diệp, nói giữ lời, mà đánh giá hắn cao thêm một phần.

Rất nhanh, Thu Diệp bưng canh giải rượu vào gian phòng, sau khi hầu hạ Lam Linh uống xong, liền đỡ nàng nằm lại trên giường, rồi tự Thu Diệp trở về gian phòng của mình.

Đầu vẫn vô cùng đau như cũ, Lam Linh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại khó ngủ, lúc này nghe thấy thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, truyền tới tiếng bước chân của Yến Kinh Hàn.

Lúc này, thân thể khó chịu khiến cho Lam Linh không có tinh lực để đi để ý tới Yến Kinh Hàn, nàng nằm ở trên giường tự nhiên cũng không bối rối như thường ngày, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt, tay chậm rãi xoa huyệt Thái dương.

Yến Kinh Hàn đi vào nội thất, nhìn thấy động tác của Lam Linh, hắn ngồi xuống dọc trên giường, nắm lấy tay Lam Linh, mở miệng nói: “Đầu rất đau?”

Ba chữ vô cùng đơn giản, tuy giọng nói nhàn nhạt, nhưng dường như Lam Linh lại nghe thấy một mùi vị quan tâm trong đó, nàng nhanh chóng mở mắt, khẽ mỉm cười, “Vương gia đây là đang quan tâm ta sao?”

“Tự nhiên, là ta bảo ngươi uống rượu.” Lại nói một câu thản nhiên, mang theo hương vị làm chuyện sai thì sẽ phải thừa gánh trách nhiệm.

Đối với câu nói kia của Yến Kinh Hàn, trong lòng Lam Linh cũng không phải là rất thích nghe, nhưng nàng vẫn nhướn mày cười một tiếng nói: “Không thể tưởng tượng được là vương gia cũng biết áy náy, cũng sẽ tự trách đó, ta còn tưởng là vương gia chỉ biết bắt nạt người làm trò cười chứ.”

Trong lời Lam Linh nói mang theo một tia trêu chọc, mày kiếm Yến Kinh Hàn hơi nhíu lại, hắn có xấu xa như vậy sao? Dường như sau khi mỗi lần hắn bắt nạt nàng, tâm tình đều rất vui vẻ.

“Ta thấy đầu của ngươi đã hết đau rồi.” Yến Kinh Hàn nhìn thấy trong con mắt cắt nước thu của Lam Linh mang theo ý cười, nhéo nhéo lên tay Lam Linh, lành lạnh nói một câu, rõ ràng là muốn nói sang chuyện khác.

“Nhìn thấy vương gia cũng có thể đuối lý, ta thật cao hứng, mà đầu đương nhiên là sẽ không đau nữa.” Mặc dù đầu Lam Linh vẫn còn đau, nhưng tâm tình quả thật là không tệ, nàng có thể khiến cho Yến Kinh Hàn nói không ra lời, thật sự là hiếm có mà.

“Thế nói như vậy, vương phi đây là muốn khi dễ bản vương làm trò vui sao?” Yến Kinh Hàn nói xong rồi nằm xuống bên người Lam Linh, ôm nàng vào trong lòng, hơi thở ấm áp phun ở bên tai Lam Linh.

“Nào dám chứ? Ta chỉ đùa giỡn với ngươi thôi.” Ý uy hiếp của Yến Kinh Hàn đã vô cùng rõ ràng rồi, trong nháy mắt Lam Linh liền lựa chọn kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (người tài giỏi), mà bây giờ đầu nàng vẫn còn đau, nàng càng không muốn bị hắn kiếm cớ mà gặm đâu.

“Cũng dám khẩu thị tâm phi ở ngay trước mặt bản vương, mà vương phi còn nói không dám?” Yến Kinh Hàn khẽ hừ một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhưng, đêm nay trước hết bỏ qua cho ngươi, chờ ngày mai, bản vương sẽ đòi lại hết!”

Nghe vậy, Lam Linh lập tức nghĩ tới hình ảnh kiều diễm buổi sáng sớm kia, lỗ tai cũng lập tức ửng hồng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, rồi không lên tiếng nữa.

Yến Kinh Hàn cúi mắt, trong con mắt nhanh lướt qua một tia vui vẻ, sau đó liền buông Lam Linh ra, xuống giường, phân phó phòng bếp dọn cơm.

Bữa tối được bày lên, Lam Linh không có khẩu vị gì, không muốn ăn, Yến Kinh Hàn thấy vậy cũng không miễn cưỡng, tự mình dùng bữa tối.

Sau bữa tối, Yến Kinh Hàn cũng không đi thư phòng như thường lệ, mà chuẩn bị cởi quần áo lên giường đi ngủ, lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài phòng giọng nói của Triêu Dương đột nhiên vang lên, “Người nào?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.