Một câu “Ta thích hắn” của Lam Linh không thể nghi ngờ gì đối với Nhạc Tư Ngữ mà nói chính là âm thanh tự nhiên dễ nghe nhất trên đời, Nhạc Tư Ngữ lập tức nhếch miệng cười ngây ngô ha ha hai tiếng.
Thật tốt quá! Trong lòng Nhạc Tư Ngữ hoan hô.
Lam Linh thích Yến Kinh Hàn, như vậy thì Mộ Dung Tiếu Trần dù có bản lãnh lớn hơn trời cũng không thể cướp Lam Linh từ bên cạnh người Yến Kinh Hàn được, lui một vạn bước mà nói, dù cho hắn có thể cướp được nàng, cũng không thể đoạt được tim nàng (LL) thích Yến Kinh Hàn, lại nói, Yến Kinh Hàn có thể để cho hắn đoạt mất sao?
Theo Nhạc Tư Ngữ, bất kể từ mặt nào mà nói Mộ Dung Tiếu Trần và Lam Linh, đều không có một chút khả năng nào, mà rốt cuộc Mộ Dung Tiếu Trần cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng!
Nhìn thấy dáng vẻ Nhạc Tư Ngữ vui mừng không kìm được, Lam Linh sớm đã đoán được tám phần là nàng (NTN) có quan hệ với Mộ Dung Tiếu Trần, mặc dù nàng (LL) không cho hắn cơ hội, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần vốn cố chấp, Lam Linh không cảm thấy vui vẻ lạc quan như Nhạc Tư Ngữ, nói không chừng lúc nào đó Mộ Dung Tiếu Trần lại làm ra chuyện gì, hơn nữa theo Lam Linh tin tưởng, nếu Mộ Dung Tiếu Trần có hành động lần nữa thì chỉ sợ là không phải muốn cướp nàng chạy xa bay cao đơn giản như vậy.
“Lam Linh, ta cảm thấy được kết giao với một bằng hữu như ngươi quá đáng giá.” Nhạc Tư Ngữ hào sảng vỗ lên bả vai của Lam Linh một cái, lúc này cũng không hạ thấp giọng nữa, đương nhiên là Triêu Dương cũng đã nghe thấy.
Triêu Dương có chút nghi hoặc, rõ ràng hắn nghe được lời nói của Nhạc đại tiểu thư chứa đầy hàm ý, nhưng rốt cuộc mang theo ý gì, hắn lại nghĩ không ra, còn nữa, khi nào Nhạc đại tiểu thư và vương phi trở thành bằng hữu rồi? Theo Triêu Dương, các nàng là tình địch còn không khác nhau gì lắm.
“Tư Ngữ, đắc ý vênh váo là điều kỵ nhất của binh gia (nhà binh), lại nói, ngươi cũng không thể xem người ta dễ như trở bàn tay được.” Trong nháy mắt Lam Linh giội cho Nhạc Tư Ngữ một chậu nước lạnh.
Nhạc Tư Ngữ hung hăng trừng mắt nhìn Lam Linh một cái, “Này, bây giờ chúng ta là bằng hữu, ngươi không thể nói một lời dễ nghe khiến ta cao hứng được một chút sao? Ngươi thật là!”
“Lời thật mất lòng, chính vì ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ta mới nhắc nhở ngươi, nếu như đổi lại là người khác, ngươi cho là ta có lòng tốt như vậy sao?”
Nhạc Tư Ngữ nghiến nghiến răng, “Được rồi, ta nói không lại ngươi, còn không được sao? Ta đi đây, có chuyện gì cần thì cứ đến chỗ ta, hay phái người đi đến phủ của Nhạc quốc công tìm ta.”
“Được.” Lam Linh cười cười.
Sau đó, Nhạc Tư Ngữ lập tức nhanh chóng phi thân ra khỏi xe.
Lam Linh nhìn lên màn che đang còn lay động kia, không khỏi cười cười, vốn cho là vì Mộ Dung Tiếu Trần, dù Nhạc Tư Ngữ không trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, thì cũng chỉ có thể xem như người lạ, ai ngờ, vậy mà các nàng lại có thể trở thành bằng hữu, có đôi khi duyên phận thật sự là thuyết bất thanh đạo bất minh (nói không ra tiếng, nhìn không ra đường).
Có một bằng hữu, Lam Linh dường như thấy được một luồng sáng rạng đông ở phía trước con đường, dọc theo đường đi mang theo tâm tình tốt, bất giác lại trở về vương phủ, Lam Linh nhanh chóng bước vào Tùng Trúc viện.
Lúc này còn chưa đến buổi trưa, Lam Linh vốn tưởng rằng Yến Kinh Hàn đang ở thư phòng xử lý công vụ, không nghĩ tới lúc bước vào gian phòng nhìn thấy Yến Kinh Hàn đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên mặt bàn còn để cuốn sách mà Lam Xảo Phượng cho nàng được nàng giấu ở trong tủ để y phục.
Dung nhan tuấn tú sắc xảo như điêu khắc, trên khuôn mặt vẫn là một mảnh rét giá như cũ, cẩm bào màu đen mang theo khí phách sâu đến không lường được, mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi ở nơi kia, nhưng toàn thân lại mang theo khí thế vương giả khiến cho người ta nhìn mà sợ!
Không giận mà uy, khí thế vốn có!
Cũng bởi vì như thế, mà quyển sách được đặt ở trước mặt hắn, khiến cho Lam Linh có làm thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Mặc dù quyển sách kia được đóng lại, nhưng trong đầu Lam Linh lại nhớ đến chuyện Yến Kinh Hàn đã mở ra nhìn lúc trước, lập tức bên tai nàng liền hồng một mảnh.
Nhìn thấy mắt phượng Yến Kinh Hàn đang nhìn về phía nàng, đột nhiên Lam Linh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trong long lập tức tự khinh bỉ mình một phen, mặc dù bọn họ chưa động phòng, nhưng không biết đã ôm ấp qua bao nhiêu lần, những chuyện nên làm dường như đều đã làm, vậy mà nàng lại sợ thấy quyển sách kia?
Lam Linh mấp máy môi, đi đến ngối đối diện với Yến Kinh Hàn, lại nhìn dò xét quyển sách ở trên bàn một cái, nhìn về phía Yến Kinh Hàn cười hỏi, “Phu quân, đây là ngươi muốn xem lại sao?”
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng quét Lam Linh một cái, lúc này nhanh chóng nháy mắt một cái, trong con mắt từ từ tan dần đi ý cười, mới nói: “Đến đây.”
“Làm cái gì?” Lam Linh xem xét quyển sách ở trên bàn kia, trong lòng nàng nghĩ tới tám phần là Yến Kinh Hàn đã bị nó “Độc hại” rồi, lúc này hắn bảo nàng đi qua chính là muốn để nàng giúp hắn dập lửa, nhưng bây giờ là ban ngày, nàng mới không cần!
Thấy Lam Linh chậm chạp không động đậy, mày kiếm của Yến Kinh Hàn hơi nhíu lại, “Không đến?” Trong lời nói tựa hồ mang theo mùi vị uy hiếp nhàn nhạt.
“Bây giờ là ban ngày.” Mặc dù ban ngày không phải là không được làm, nhưng trong lòng Lam Linh vẫn có mâu thuẫn với hành động làm loại chuyện đó vào ban ngày, điều đó khiến cho nàng có cảm giác như không có chỗ che giấu.
“Khẳng định?” Rốt cuộc Yến Kinh Hàn đã hiểu rõ được ý tứ của Lam Linh, trong giọng nói mang theo một tia không vui, mặc dù hắn rất thích thân thể của nàng, nhưng hắn là dạng nam nhân chỉ vì một quyển sách mà không khống chế nổi dục vọng của mình sao? Nàng cũng dám nghĩ hắn như vậy!
Lam Linh mấp máy môi, vốn biết rõ tâm tình của Yến Kinh Hàn có điểm thay đổi không ngừng, mặc dù nàng thích hắn, nhưng tựa hồ hắn còn chưa thích nàng, cho nên nàng vẫn không nên đối địch với hắn mới tốt, không phải là trước đây như thế sao? Nàng càng không sợ hắn ăn nàng.
Nghĩ như thế, Lam Linh đứng lên, đi đến bên cạnh Yến Kinh Hàn, nhìn hắn.
Yến Kinh Hàn đưa tay vừa kéo eo thon của Lam Linh, vừa để Lam Linh ngồi xuống trên đùi của hắn, ôm Lam Linh vào trong lồng ngực.
“Phu quân, đóng cửa lại.” Lam Linh mềm mại tựa vào trước ngực Yến Kinh Hàn, nhỏ giọng nói một câu, lúc này cửa phòng chưa có khóa, Lam Linh vô cùng không muốn bị đám Triêu Dương thấy nàng ngồi ở trên đùi Yến Kinh Hàn.
Yến Kinh Hàn cúi đầu nhìn thiên hạ ở trong ngực mình một cái, vung tay lên, trong nháy mắt cửa phòng được khép lại.
Ngồi ở trên đùi Yến Kinh Hàn, tim Lam Linh càng đập càng nhanh, trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia sớm đã không thể không bị nhiễm một tầng hồng phấn.
Giờ phút này, theo Lam Linh, là vô thanh thắng hữu thanh (yên tĩnh thắng ồn ào)!
“Tại sao không nói chuyện?” Yến Kinh Hàn cũng không hành động như dự đoán của Lam Linh, mà đưa tay cầm lấy cằm của nàng, trong tiếng nói tựa hồ mang theo một tia khàn khàn.
Không thể phủ nhận, Yến Kinh Hàn vô cùng thích xem dáng vẻ ngượng ngùng của Lam Linh, trong con mắt cắt nước thu kia sóng sánh ánh nước xuân thuỷ lay động, trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia lại còn kiều diễm hơn rừng đào, mỗi lần này, Yến Kinh Hàn đều có thể cảm nhận được trong thân thể mình đang có một luồng nhiệt nhanh chóng tập trung lại nơi nào đó.
Kỳ thật, lúc trước đó Yến Kinh Hàn chỉ muốn ôm Lam Linh vào trong ngực, cũng không có những suy nghĩ gì khác, nhưng sau khi ôm vào trong lòng, vốn không có ý nghĩ, thì ý nghĩ lại nhanh nảy ra một cách tự nhiên.
Ngồi ở trên đùi Yến Kinh Hàn, Lam Linh tự nhiên cảm thấy vật “Uy hiếp”, trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, duỗi ra tay đẩy cánh tay của Yến Kinh Hàn, lại đưa mặt tựa vào trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Nói cái gì? Không phải là ngươi rất muốn sao?”
“Ta có nói là ta rất muốn sao?” Yến Kinh Hàn tức giận nói một câu, nhưng nghĩ đến lúc này nơi nào đó của mình đang dâng trào, Yến Kinh Hàn lập tức cảm giác như tự mình đánh mình, trong lòng càng không ngừng buồn bực.
Nàng, nói chung có thể khiến hắn *, thậm chí còn làm cho hắn đối với nàng muốn ngừng mà không được!
Mặc dù mỗi một lần hắn đều có thể khống chế được mình, nhưng chỉ có hắn tự mình biết là hắn nhịn lại có bao nhiêu vất vả.
“Không có mà, do ta suy nghĩ nhiều thôi.” Lam Linh cố nén xúc động muốn cười nhạo Yến Kinh Hàn, nhanh chóng chuyển đề tài, “Phu quân, ngươi lấy quyển sách kia ra để làm cái gì vậy?”
“Cho ngươi xem.” Yến Kinh Hàn không hề suy nghĩ đã phun ra ba chữ này, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Lam Linh biết là trong lúc vô tình hắn phát hiện nó nằm trong ngăn tủ, cho nên mới cầm lên mở ra, kỳ thật vốn không nghĩ đến là để cho Lam Linh xem, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ Lam Linh muốn cười nhạo nhưng không dám kia, Yến Kinh Hàn đã đưa ra quyết định, nhất định phải lấy lại danh dự của mình.
“Ta không xem.” Lam Linh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nàng mới không cần học đến những kỹ xảo kia, lại nói, không phải là hắn đã nhìn rồi sao? Không phải là hắn không được à.
Lam Linh giấu mặt ở trong lòng Yến Kinh Hàn, hoàn toàn cảm thấy Yến Kinh Hàn đang khi dễ nàng, tựa như lời hắn đã nói, hắn thích làm chuyện nàng không thích làm.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lam Linh, Yến Kinh Hàn hơi cong môi một cái, lập tức tâm tình vui vẻ, lại đẩy nhẹ Lam Linh ra một chút, rồi nhanh chóng cúi đầu đè môi mỏng xuống.
Xác định tâm ý của mình, đương nhiên là Lam Linh sẽ không cự tuyệt nụ hôn của Yến Kinh Hàn, hai cánh tay vươn lên ôm lấy cổ của Yến Kinh Hàn, chủ động đáp lại môi hắn cuồng nhiệt.
Một phen *, sau một lúc lâu, Yến Kinh Hàn chủ động buông cánh môi kiều diễm ướt át của Lam Linh, lại giúp Lam Linh chỉnh sửa lại y phục trước ngực có chút mất trật tự, cố gắng nén lại * đang dâng cao trong thân thể, chỉ lẳng lặng ôm lấy Lam Linh.
Hô hấp của Lam Linh tự nhiên cũng có chút không yên, nàng lẳng lặng tựa vào trước ngực Yến Kinh Hàn, khóe miệng thoáng giương lên ý cười.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống gian phòng, hình thành từng mảng bóng đen loang lổ trên mặt đất, trong sân ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng chim kêu to, tất cả tựa hồ đều rất tốt đẹp, lúc này Lam Linh còn mơ hồ cảm thấy được một mùi vị hạnh phúc.
“Sau khi ngươi tiến cung, thái hậu có nói với ngươi những lời gì?” Rốt cuộc Yến Kinh Hàn cũng phá vỡ một phần yên tĩnh này, hắn nhẹ nhàng đẩy Lam Linh, rồi để cho Lam Linh ngồi vào vị trí đối diện mình.
Lam Linh sớm đã biết Yến Kinh Hàn phân rõ công tư, hắn có thể ở trên giường nhiệt tình với nàng như lửa, nhưng trong nháy mắt khi xuống giường khi hắn nhớ đến thân phận của nàng, đối với nàng lãnh khốc vô tình.
Mặc dù đã sớm biết, nhưng lúc này cảm xúc của Lam Linh lại không giống như trước, nàng thích hắn, vừa mới cùng hắn chạm vành tai tóc mai, nhưng trong nháy mắt, hắn lại cự tuyệt nàng ngoài ngàn dặm, mặc dù trong lòng Lam Linh có chuẩn bị tâm lý, nhưng dù cho có phục hồi lại, cũng tránh không được có chút khổ sở, nàng không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Nàng hỏi ta là người nào đã bắt ta, ta nói là lúc ấy ta bị người trùm đầu, rất nhanh đã mất đi tri giác, chờ sau khi ta tỉnh lại thì đã ở trên Vọng Lạc Sơn, nghe một nha đầu nói, là chủ tử nàng bắt người muốn giết ta và đã cứu ta, nhưng nàng ấy lại không muốn nói cho ta biết chủ tử của nàng là ai.” Lam Linh nói cho Lam Xảo Phượng nghe những lời nói dối nàng đã nói qua một lần cho Yến Kinh Hàn.
“Nàng chỉ hỏi ngươi những chuyện này, cũng không nói đến những chuyện khác sao?” Yến Kinh Hàn lại hỏi.
“Nàng bảo ta nhanh động phòng với ngươi.” Lam Linh nhìn xem Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng mở miệng, nàng biết rõ những lời này Yến Kinh Hàn cũng không thích nghe.