Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 175: Chương 175: Chương 120




Editor: Yosa_Truong

Vân nhất đại sư một năm chỉ bói một quẻ cho người hữu duyên, hơn nữa cho đến tận bây, không có quẻ nào nói sai, số người cầu đại sư bói quẻ nhiều như cá ở sông, phụ hoàng khi còn tại thế nhiều lần cầu đại sư xem một quẻ, nhưng vẫn là vô duyên, vân nhất đại sư nói phụ hoàng không phải người hữu duyên của hắn, Điều này là tiếc nuối lớn nhất của trong cuộc đời Phụ hoàng Yến Kinh Hàn để quyển sách xuống nhàn nhạt mở miệng.

Thế gian này thực sự có người như vậy sao? Lam Linh lẩm bẩm một câu, lập tức nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Yến Kinh Hàn, cười hỏi: Phu quân, ngươi đã từng mời Vân nhất đại sư xem quẻ chưa?

Bói qua một quẻ. Yến Kinh Hàn lại là nhàn nhạt một câu.

Vân nhất đại sư nói ngươi như thế nào? Có linh hay không? Lam Linh vội vàng hỏi, nàng rất muốn biết vân nhất đại sư nói Yến Kinh Hàn như thế nào, có nói đến nhân duyên hắn không?

Yến Kinh Hàn không lên tiếng, ánh mắt lại dời về quyển sách trên tay.

Nhìn bộ dáng Yến Kinh Hàn như thế, Lam Linh nhếch miệng, biết rõ người này hiển nhiên là không muốn nói, nếu đã hắn không muốn nói, vậy nàng không hỏi nữa.

Lam Linh từ bên trong hốc tối lấy ra một quyển binh thư, nhàm chán đọc, lúc này một đạo thanh âm bén nhọn đột nhiên truyền tới, Vương gia, thần nữ có một tin tức trọng yếu muốn bẩm báo vương gia!

Lam Linh vừa nghe, là thanh âm của Lam Kim Châu?

chuyện Lam Kim Châu treo cổ tự sát, Lam Linh đương nhiên cũng nghe Thu Diệp nói rồi, theo nàng, Lam Kim Châu chính là tẩu hỏa nhập ma mới nghĩ ra phương pháp ngu xuẩn như vậy hòng đổi được thương tiếc của Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn - nam nhân lãnh khốc như vậy làm sao có thể quan tâm sinh tử của một nữ tử không có tí liên hệ gì với hắn chứ? Nàng dù cho có chết thật, hắn sẽ ngay cả lông mày cũng sẽ không nhăn một tý, Lam Kim Châu hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng!

Mà lúc này, Lam Linh vừa nghe thanh âm của Lam Kim Châu, liền biết rõ Lam Kim Châu tà tâm không chết, nàng ta lại muốn đến cùng nàng đoạt nam nhân!

Phu quân, Lam Kim Châu giống như đang gọi ngươi nha. Lam Linh cười nhìn về phía Yến Kinh Hàn.

Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ vương phi lại muốn xem kịch? Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn về phía Lam Linh, mày kiếm khẽ nhăn lại.

Ai biết? Ngươi là nam nhân của ta, ta cũng là nữ nhân của ngươi, ta sẽ không chút do dự đem nàng đập chết! Lam Linh ném quyển sách trên tay, ôm cánh tay Yến Kinh Hàn, cười nói.

Lời nói Lam Linh làm cho Yến Kinh Hàn rất hài lòng, lông mày Yến Kinh Hàn trong nháy mắt đã giãn ra xa, tiếp tục xem quyển sách trên tay, căn bản cũng không có dự định quản lý chuyện Lam Kim Châu.

Nhưng thanh âm Triêu Dương lại vang lên ở phía trước, Gia, vương phi, long liễn hoàng thượng đã ngừng lại.

Ngừng xe. con mắt Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua một đạo hàn quang, hắn biết rõ Yến Minh Hiên là muốn mượn đề tài của mình để nói chuyện.

Quả nhiên, xe ngựa vừa mới dừng hẳn, Yến Kinh Hàn liền nghe được tiếng bước chân của Thanh Tuyền công công dồn dập đến, ngay sau đó, thanh âm Thanh Tuyền công công liền ở ngoài xe ngựa vang lên, Vương gia, Lam đại tiểu thư chắn phía trước long liễn hoàng thượng, Hoàng thượng xin ngài qua đi một chuyến.

Lam Linh vừa nghe, Yến Minh Hiên chính là muốn ngồi trên đài xem đấu đây mà, hắn muốn nhìn thấy Lam Kim Châu góp phần đả bại Yến Kinh Hàn? Bất quá, hắn có thể như ý hay không, cũng không phải là thứ hắn có thể định đoạt!

Bản vương đi qua. Yến Kinh Hàn lạnh lùng nói một câu, trong mắt phượng sớm đã tỏa ra băng sương!

Vâng! Nô tài sẽ đi ngay hồi bẩm Hoàng thượng. Thanh Tuyền công công nói tiếng bước chân nhanh chóng đi xa.

Phu quân, ta cùng ngươi đi. Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn đứng dậy, nhanh chóng nắm tay Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn không lên tiếng, chỉ kéo Lam Linh xuống xe ngựa, xem như ngầm cho phép yêu cầu của nàng.

Yến Kinh Hàn vẫn là một thân cẩm bào màu đen Tùng Trúc văn, vạt áo vù vù tung bay trong gió, lạnh thấu xương, thâm trầm, ngang ngược!

Lam Linh mặc một thân váy dài màu thủy lam, hồng ngọc đè nặng mép váy, hai sợi tóc mái bên tai ở bay múa trong gió, thanh nhã, tôn quý, phiêu dật!

Dân chúng hai bên đường đã sớm đem mắt đặt vào bóng dáng hai người, ở trong mắt họ, Hàn vương gia và vương phi chính là Kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên, mà hành động lần này của Lam Kim Châu tám phần chính là muốn có được ưu ái của Hàn vương gia.

Vốn dĩ chuyện Lam Kim Châu treo cổ tự tử đã phần nào khiến dân chúng đối với nàng có vài phần đồng tình, nhưng lúc này nàng ta ở trên đường trước mặt bao người ngăn lại long liễn của Hoàng Thượng hòng nói cho Hàn Vương gia một tin tức, mục đích là gì ai nấy đều hiểu rõ rành rành.

Nàng tất nhiên biết rõ dưới tình huống này, dù cho hàn vương gia không muốn để ý tới nàng, nhưng nàng ngăn ở phía trước hoàng thượng, Hoàng thượng không thể nào bỏ mặc, như vậy Hoàng thượng tất nhiên sẽ làm cho Hàn vương gia đến xử lý chuyện này, kể từ đó, mục đích Lam Kim Châu muốn gặp Hàn vương gia không phải đã được thực hiện sao?

Nghĩ như thế, dân chúng nhân dân cảm thấy Lam Kim Châu này thực đáng giận, vì bản thân mình nhỏ mọn nhưng lại dám trì hoãn thời gian Hoàng thượng đi cầu phúc, loại nữ nhân này căn bản ngay cả xách giày cho Hàn vương gia cũng không xứng!

Rất nhiều dân chúng trước đây đối với Lam Kim Châu đồng tình giờ đã bị quét sạch sẽ, loại nữ nhân này vốn là không đáng để đồng tình!

Lam Kim Châu xa xa liền nhìn thấy Yến Kinh Hàn kéo tay Lam Linh xuống xe ngựa, trong mắt lập tức xẹt qua nồng đậm ghen tị, nhưng nghĩ đến, chờ một chút, nàng sẽ vạch trần Lam Linh, làm cho nàng bại lộ ở trước công chúng, con mắt lập tức lại mang theo vẻ đắc ý dào dạt.

Lam Hân Nhi cùng Yến Minh Hiên cùng nhau ngồi ở trên long liễn, đem thần sắc của Lam Kim Châu thu hết vào mắt, mi mắt nhanh chóng rũ xuống một tý, che lại thoáng cái khinh miệt và nụ cười quỷ dị.

Ánh mắt Yến Minh Hiên nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt Lam Hân Nhi, sau đó thõng mi mắt xuống, không biết suy nghĩ gì.

Rất nhanh, Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh đi vào bên cạnh long liễn của Yến Minh Hiên, cấp Yến Minh Hiên cùng Lam Hân Nhi thi lễ một cái, liền nhìn Yến Minh Hiên, mở miệng nói: Hàn vương, Lam đại tiểu thư mặc dù là một thứ nữ, nhưng nói như thế nào cũng là nữ nhi Lam tướng, là tỷ tỷcủa hoàng hậu cùng Hàn vương phi, dân chúng nhân dân cũng biết nàng đối với ngươi cuồng dại một mảnh, tại đây trước mặt mọi người, trẫm cảm thấy chuyện này do ngươi tự mình xử lý thì mới thỏa đáng.

Yến Minh Hiên nói năng đường hoàng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua trên mặt Lam Linh, ngay sau đó liền rơi trở lại trên người Yến Kinh Hàn

Lam Hân Nhi đương nhiên cũng nhìn thấy Yến Kinh Hàn cấp Yến Minh Hiên hành lễ sau đó liên tục kéo tay Lam Linh, trong tay áo tay đã không khỏi từ từ nắm lại.

Lam Hân Nhi lẳng lặng nhìn xem Yến Kinh Hàn đứng bên cạnh Lam Linh, trong mắt sớm đã ẩn núp ác độc, dám nắm tay nam nhân nàng yêu mến, nàng sẽ làm nàng ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết.

Lam Linh giương mắt nghênh tiếp ánh mắt của Lam Hân Nhi, khẽ cong môi một cái, nàng biết rõ Lam Hân Nhi này chẳng những so với Lam Kim Châu có thế lực hơn mà còn so với nàng ta có đầu óc hơn, nàng ta nếu thật sự ra tay với nàng, nàng thật đúng là không thể phớt lờ.

Khóe miệng Lam Linh trồi lên vui vẻ nhưng rơi vào trong mắt Lam Hân Nhi lại trở nên phá lệ chói mắt, nàng cảm thấy Lam Linh đang giễu cợt nàng nàng gả vì đã gã cho Yến Minh Hiên nhưng vẫn còn muốn Yến Kinh Hàn, ở nhạo báng nàng không tuân thủ nữ tắc!

Lam Hân Nhi càng nghĩ càng hận, nhưng nàng cũng không hề biểu hiện ra một tia khác thường, nàng từ trước đến nay biết cái gì gọi là ẩn nhẫn, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, đợi thời điểm nàng đem nàng ta hung hăng giẫm dưới chân, nàng xem nàng ta còn có thể cười được hay không!

Yến Kinh Hàn tự nhiên không tin Yến Minh Hiên dùng lí do này mà thoái thác, hắn căn bản sẽ không buông tha cho bất kỳ ai chiếm được thứ của hắn! Nhưng hắn cũng phải có bản lãnh này mới được!

Thần tuân chỉ!

Trong mắt người ngoài, Yến Kinh Hàn từ trước đến naytích chữ như vàng, sau khi lạnh lùng phun ra ba chữ, liền đi về phía trước, lúc này, thanh âm của Thanh Tuyền công công lại vang lên lần nữa, Hoàng thượng có chỉ, mời Lam đại tiểu thư qua bên này nói chuyện!

Ngự lâm quân trước Long liễn trong nháy mắt liền nhường ra một con đường, Lam Kim Châu bước nhanh nhấc theo vạt áo chạy tới phía trước.Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh

Nhìn xem Lam Kim Châu không giống như ngày thường được trang điểm xinh đẹp, trên tóc vẻn vẹn một cây trâm chi chu, trên người một bộ quần áo đã nhăn nheo lại, hiển nhiên y phục này cũng không phải là của nàng, hơn nữa Lam Linh còn có thể khẳng định nàng là vụng trộm chạy ra Lam tướng phủ tìm Yến Kinh Hàn.

Thật là si tình! Lam Linh ở trong lòng nói một câu, nhưng nàng ta lại si tình, dám cùng nàng đoạt nam nhân, nàng tuyệt đối sẽ không chùn tay!

Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vạn phúc. Lam Kim Châu mặc dù liên tục nhìn Yến Kinh Hàn, nhưng đầu óc cuối cùng đã thanh tỉnh, cũng không quên cấp Yến Minh Hiên cùng Lam Hân Nhi hành lễ.

Miễn lễ. Yến Minh Hiên nói xong liền nhìn về phía Yến Kinh Hàn, không lên tiếng nữa.

Tạ Hoàng thượng. Lam Kim Châu lúc này mới đưa ánh mắt rơi vào trên người Yến Kinh Hàn, cấp Yến Kinh Hàn phúc phúc thân an ( hành lễ)

Yến Kinh Hàn cũng không có lên tiếng, chỉ là lạnh lùng nhìn Lam Kim Châu.

Lam Kim Châu lập tức cảm thấy một cỗ ủy khuất, nàng hao hết tâm tư, chạy đến trẹo chân, nhét bạc cấp của vị đại phu hôm nay đến xem bệnh cho mình, hôm nay lại đánh nàng ấy choáng ở trong phòng của mình, mặc y phục của nàng, giả trang thành hình dạng của nàng trộm lén chạy đến, còn không cũng là vì hắn sao?

Vì không để cho hắn bị Lam Linh cái nữ nhân bỉ ổi này lừa, nàng mạo hiểm nguy hiểm có thể bị cha nàng đánh chết, nàng đối hắn một tấm chân tình, thiên địa chứng giám!

Nhưng hắn đối với nàng ngoại trừ lạnh thì chỉ là lạnh, trong nội tâm Lam Kim Châu cảm giác rất ủy khuất.

Lam Hân Nhi nhìn thần sắc Lam Kim Châu,trong mắt lại hiện ra một tia khinh miệt vui vẻ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn tìm chết!

Lam Kim Châu thích Yến Kinh Hàn, Lam Hân Nhi đương nhiên biết rõ, nhưng theo ý nàng, Lam Kim Châu này hoàn toàn là si tâm vọng tưởng, nàng ngay cả vạt áo Yến Kinh Hàn đều không dính nổi, đối với nàng mà nói, nàngta căn bản cũng không tồn tại một chút uy hiếp, cho nên, nàng mới không có động nàng ta, nàng nếu muốn động nàngta, nàng ta đã sớm chết mấy trăm lần!

Vương gia, vương phi muội muội đã làm chuyện có lỗi với ngài, ngài ngàn vạn lần không nên bị nàng lừa gạt! Lam Kim Châu đè ép ủy khuất trong lòng, trong nháy mắt đem ngón tay chỉ vềlỗ mũi Lam Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.