Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 114: Chương 114: Chương 94.4: Phu quân, đêm nay chúng ta viên phòng đi




Editor: Tử Sắc Y

”Quy củ là chết, người mới sống, lại nói, vào ngày đại hôn vương gia cũng đâu có tuân thủ quy củ đâu, sao hôm nay lại nói quy củ với ta, chẳng phải là không hợp lý sao?” Bị Yến Kinh Hàn nói một mạch như vậy, tầng hồng phần trên mặt Lam Linh cũng dần dần biến mất, mà lòng cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.

Yến Kinh Hàn từ từ xoay người nhìn về phía Lam Linh, thấy hai đầu lông mày vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh như trước, trong đôi mắt cắt nước thu mênh mông kia lại không hề có sự lo sợ bất an nào, phảng Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n phất như người vừa mới chủ động yêu thương nhung nhớ cũng như lên tiếng yêu cầu viên phòng với hắn không phải là nàng.

Rối rắm ở trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, Yến Kinh Hàn đi về phía Lam Linh, đưa hai tay vòng trên eo thon của nàng, mà lúc này đây, Lam Linh cũng không có một chút kháng cự.

”Ta muốn biết lý do chân chính.” Yến Kinh Hàn nhìn vào đôi mắt của Lam Linh, nhẹ nhàng mở miệng, không báo trước mà thay đổi xưng hô từ trước đến nay là “Bản vương” đổi thành “Ta“.

Lam Linh tự nhiên là nghe được sự khác biệt trong thanh âm của Yến Kinh Hàn, mà tim nàng cũng đột nhiên nhảy nhanh hơn, mở to miệng, trong lòng nàng không xác định được, nếu nói cho hắn biết là nàng chỉ coi hắn như giải dược, thì hắn sẽ nguyện ý sao? Hắn sẽ không cảm thấy bị khuất nhục sao?

Do dự một lát, Lam Linh biết rõ nếu nàng không nói cho hắn biết, nhất định là hắn sẽ không viên phòng, không bằng như vậy đi, nàng muốn đánh cược một lần, cùng lắm thì cũng chỉ đánh mất tính mạng thôi.

Mặc dù Lam Linh cho là Yến Kinh Hàn trở thành giải dược tình hương của nàng là hành động bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới một điều, đó chính là đi tìm nam nhân khác ngoài Yến Kinh Hàn.

”Ta...” Lam Linh vừa muốn mở miệng, thì đã nghe thấy thanh âm Hạo Nguyệt vang lên ở ngoài phòng, “Gia, có một nha đầu tự xưng là nha đầu trong sân của vương phi, nàng nói là nàng phụng mệnh vương phi đến đưa cho gia bữa ăn khuya, gia, ngài có gặp hay không?”

Lam Linh vừa nghe, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, vậy có người dám tự dùng danh xưng của nàng tới gặp Yến Kinh Hàn sao? Nàng ta là ai? Chẳng lẽ là Lam Kim Châu, Lam Linh lập tức nghĩ tới lời giấu đầu hở đuôi mà buổi chiều Lam Kim Châu có nói.

Yến Kinh Hàn cũng không lập tức lên tiếng, mà nhìn về phía Lam Linh, ý tứ hỏi thăm rất rõ ràng.

”Ta không có cho người đưa bữa ăn khuya tới.” Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn nói một câu, thân thể nàng cũng đã lửa cháy đến nơi rồi, ở đâu ra mà còn có thời gian rỗi để làm.

”Để cho nàng đi vào.” Yến Kinh Hàn nói xong rồi buông Lam Linh ra, lại nói tiếp “Ngươi đi lên giường trốn một lát đi.”

Lam Linh tự nhiên là không có ý kiến, nàng không thể để cho người của Lam tướng phủ biết rõ nàng đang ở đây với Yến Kinh Hàn.

Lam Linh nhanh chóng vòng qua bình phong, đi đến bên cạnh giường, cởi giầy, rồi giấu giầy thật kỹ, mới bước lên giường, thả xuống màn che.

Yến Kinh Hàn ngồi trở lại bên cạnh bàn, cầm lấy quyển sách.

Một lát sau, có một nữ tử ăn mặc như nha đầu đi vào gian phòng, mà lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Yến Kinh Hàn, thì trong mắt phương sâu thẳm của Yến Kinh Hàn chợt nhanh lóe lên một luồng ánh sáng lạnh!

”Lễ giáo của Lam đại tiểu thư thật khiến cho bản vương được mở rộng tầm mắt!”

Thanh âm băng hàn thấu xương nói ra Yến Kinh Hàn chậm rãi nghĩ đến, mặc dù Lam Kim Châu đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng d.iienn.da/nlle,d.oo.nn nhìn thấy ánh mắt mang theo lưỡi đao sắc bén kia, trong lòng vẫn nhịn không được mà run lên một cái, vội vàng để hộp cơm vào một bên.

Lúc này Lam Linh đang trốn ở trên giường đã có chút tức giận, trong lúc quan trọng này, Lam Kim Châu kia đến đây để làm loạn cái gì nữa? Nếu nàng ta chậm chạp không đi, vậy thì nàng nên làm cái gì bây giờ?

”Vương gia, thần nữ biết rõ một lần kia là thần nữ qúa thất lễ, chọc giận đến vương gia, vương gia, thần nữ đã biết sai rồi, ngài đại nhân đừng chấp lỗi tiểu nhân, mà tha cho thần nữ một lần.” Lam Kim Châu yếu ớt mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn mang theo năm phần si mê năm phần sợ sệt.

”Ngươi cũng biết đã chọc giận bản vương sao?” Yến Kinh Hàn hé mắt, thanh âm lạnh lẽo như gió rét tháng mười hai, “Nếu đã biết rõ, ngươi còn giả dạng thành như vậy để tới gặp bản vương? Còn muốn lặp lại chiêu cũ sao?”

”Vương gia minh giám, thần nữ không dám.” Lam Kim Châu cuống quít quỳ xuống, “Vương gia, thần nữ không để ý lễ giáo mạo hiểm nguy hiểm sẽ bị phụ thân trách phạt để tới gặp vương gia, là có muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng với vương gia.”

Lam Kim Châu vội vàng nói rõ, nàng lo lắng vạn nhất Yến Kinh Hàn không vui đuổi nàng ra ngoài, vậy thì hai ngày nàng khổ tâm tính toán đều đổ sông, đương nhiên là nàng không thể mặc kệ cho mọi chuyện phát sinh như thế.

”Ngươi có thể nói chuyện quan trọng gì cho bản vương chứ?” Yến Kinh Hàn lành lạnh quét Lam Kim Châu một cái, rồi dời ánh mắt lên quyển sách trong tay.

Nghe lời Yến Kinh Hàn mang theo sự khinh thường, Lam Kim Châu đã lập tức nóng nảy, “Vương gia, thần nữ quả thật có một chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo với vươn d.iienn.da/nlle,d.oo.nn g gia, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến vương phi muội muội.”

Lam Linh vừa nghe, lập tức đã hiểu, Lam Kim Châu này tám phần là đến chỗ Yến Kinh Hàn để báo cáo là nàng đến đây, nhưng vấn đề là, nàng chưa có làm cái gì, nàng ta có thể nắm nhược điểm gì của nàng?

Nghe vậy, Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn Lam Kim Châu một cái, rồi nhìn về phía quyển sách trên tay, “Nói.”

Một chữ được nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo uy áp lớn không gì sánh được, trong lòng Lam Kim Châu đã hưng phấn không thôi, nàng cảm thấy Yến Kinh Hàn nguyện ý nghe nàng nói, đã nói lên quan hệ giữa nàng với hắn bước về trước thêm một bước nữa, và đây cũng chính là mộng nàng tha thiết.

”Hôm qua thần nữ biết được một tin tức, vào năm năm trước vương phi muội muội đã vụng trộm xác định chung thân với một người nam tử!” Lam Kim Châu nói rồi lén lút dò xét Yến Kinh Hàn một cái, rồi nói tiếp: “Vương gia vạn dân ngưỡng mộ, thần nữ không muốn nhìn thấy một đời anh danh của vương gia bị vương phi muội muội không biết kiểm soát được hành động của mình mà khiến cho vương gia dính vào một chút bẩn, thần nữ lại càng không đồng ý chuyện vương gia luôn luôn bị người lừa gạt, chẳng hay biết gì, nên liều chết đến đây để nói tin tức này với vương gia!” Lam Kim Châu nói xong lời cuối trong thanh âm không khỏi mang theo một tia dõng dạc, dường như là nàng đang gặp chuyện bất bình, nữ hiệp hiệp can nghĩa đảm (ý chỉ hành vi hào hiệp của nữ hiệp)!

Lam Linh khịt mũi coi thường, Lam Kim Châu không sợ lời nói này của nàng sẽ khiến Yến Kinh Hàn chán ghét sao? Nàng ta nói nàng lén lút xác định chung thân với một người nam tử, nàng thật sự muốn nhìn một chút nàng ta có thể đưa ra cái chứng cứ gì.

”Tin tức này làm sao ngươi lấy được ?” Nghe lời Lam Kim Châu nói, cảm xúc của Yến Kinh Hàn cũng không hề không ổn định, mà gương mặt vẫn đóng băng như cũ!

”Từ trên một tấm khăn này.” Lam Kim Châu nói xong rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn gấm hơi ố vàng, rồi hai tay nâng đưa cho Yến Kinh Hàn xem.

Yến Kinh Hàn nhìn thấy trên khăn gấm được thêu bóng lưng của một nam tử, mày kiếm hơi nhíu một tý, rồi đưa tay nhận lấy khăn gấm cẩn thận xem, thêu công rất tinh xảo, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng lại được thêu rất giống thật trông rất sống động!

”Vương gia, thần nữ đã điều tra tấm khăn này, nó chính xác được làm từ tay vương phi muội muội, hơn nữa cũng đã nhiều năm, mặc dù gương mặt nam tử không thấy rõ, nhưng từ trên bóng Di8e 82n đa1 ntu7 sa3cy l5equ 1yd 0n lưng có thể nhận ra đây không phải là phụ thân hay là ca ca, mà vương phi muội muội có thể thêu một người nam tử ở trên khăn, thì có thể thấy được vị trí của người nam tử này ở trong lòng vương phi muội muội ra sao, cho nên thần nữ đã đoán là bọn họ đã lén lút xác định chung thân với nhau rồi.”

Sức tưởng tượng thật là đủ phong phú!

Chỉ dựa vào một tấm khăn thêu bóng lưng của một người nam tử thì đã nói nàng lén lút xác định chung thân nam tử này? Đương nhiên là Lam Linh không tán thành rồi, lại nói, dù cho bản tôn của thân thể này có thật sự lén lút xác định chung thân với ai, vậy cũng không tới phiên Lam Kim Châu đến châm ngòi, nàng ta hẳn là ghen tị vì nàng “Tốt” hơn!

Yến Kinh Hàn cầm lấy khăn gấm nhìn nhìn, rồi bỏ vào trong tay áo, khi mở miệng vẫn lạnh lùng như cũ, “Nói xong ?”

Lam Kim Châu lập tức sững sờ, làm sao mà phản ứng của hắn lại khác xa với tưởng tượng của nàng như thế chứ?

Không thẹn quá hoá giận với Lam Linh, cũng không muốn nhìn mình bằng ánh mắt khác, thậm chí còn không muốn nhìn nàng thêm một lần, trong Lam Kim Châu thất vọng một hồi.

”Vương gia ngài định xử lý chuyện này thế nào?” Lam Kim Châu vẫn chưa từ bỏ ý định.

”Bản vương muốn làm như thế nào còn phải báo cáo cho ngươi sao?” Thanh âm Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống, “Người đến!”

Mà lòng Lam Kim Châu bởi vì giọng Yến Kinh Hàn mà cũng đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy Hạo Nguyệt bước nhanh vào gian phòng, ôm quyền nói: “Gia!”

”Đưa Lam đại tiểu thư đến phòng của Lam tướng quân đi, bảo hắn nên quản nữ nhi của mình cho tốt!”

Thanh âm băng hàn thấu xương kia khiến cho gương mặt Lam Kim Châu xám như tro, nàng không nghĩ hắn sẽ làm như vậy với nàng, khiến cho nàng lại một lần thấy được hắn lãnh khốc vô tình ra sao!

”Là!” Hạo Nguyệt nhìn về phía Lam Kim Châu, “Lam đại tiểu thư, xin mời.”

”Vương gia...” Lam Kim Châu thút thít muốn khóc, đáng thương nhìn xem Yến Kinh Hàn.

”Cút!”

Một chữ vô cùng lạnh lẽo kia thấm vào lòng người, mà lúc này hy vọng của Lam Kim Châu cũng hoàn toàn tan biến, nàng lập tức bị Hạo Nguyệt xách khỏi phòng của Yến Kinh Hàn, mà Hạo Nguyệt cũng thuận tay mang đi hộp cơm Lam Kim Châu cầm đến.

Thấy Lam Kim Châu đã đi rồi, Yến Kinh Hàn để quyển sách trên tay xuống, nhanh chóng đứng lên, đi về phía giường, mà Lam Linh cũng nhanh chóng xuống giường.

Yến Kinh Hàn đi vào trước Lam Linh, lấy khăn gấm trong tay áo kéo ra, ném mạnh về phía Lam Linh.

”Bản vương cần một lời giải thích!” Sương mù trong mắt phượng của Yến Kinh Hàn nổi lên dày đặc, còn có khả năng gió lớn gào thét!

Thật sự là một ba vị bình, một ba lại khởi (sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới)!

Lam Linh có chút bất đắc dĩ, nhặt lên khăn gấm rơi ở trên đất, xem xét, “Ta bị mất trí nhớ, chuyện gì cũng đều không nhớ rõ, muốn ta phải giải thích thế nào?” Đôi mi thanh tú của Lam Linh hơi khẽ chau lại, làm sao nàng cảm nhận được bóng lưng này có vẻ như khá hiu quạnh?

”Không nhớ rõ?!” Sóng lớn trong mắt phượng Yến Kinh Hàn càng nổi lớn hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.