Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 117: Chương 117: Chương 95.3: Ai nói bản vương không thiệt thòi?




Editor: An Kin

Lam Trí Thân, Ôn nương và người của Lam Tướng phủ thấy xe ngựa của Yến Kinh Hàn đi khuất mới quay trở vào.

Khuôn mặt Lam Trí Thân u ám, trực tiếp đi đến viện của Ôn nương. Ôn nương dè dặt đi phía sau.

Vào phòng, Lam Trí Thân hỏi Ôn nương dồn dập: “Tôi hỏi bà, bà làm mẫu thân như thế nào mà không biết việc con gái mình tự động đi đến viện của Yến Kinh Hàn? Tôi đã lệnh cho bà cử người theo sát nàng, tại thời điểm quan trọng như vậy, tuyệt đối không được để nàng làm chuyện gì sau lưng, ảnh hưởng đến ta. Vậy mà các ngươi lại làm ầm ĩ, khiến cho mọi người cười vào mặt Lam tướng ta.”

Lam Trí Thân càng nói càng giận, “Nếu để cho những người trong triều biết chuyện đêm hôm khuya khoắt, tỷ tỷ đi gặp em rể, thì sẽ khiến cho Lam tướng phủ ngập trong những lời đồn nhảm nhí. Không có đầu óc! Thật ngu xuẩn!”

”Lão gia bớt giận, đều là lỗi của thần thiếp, đã không cử người trông coi Lam Kim Châu cẩn thận, khiến lão gia bị mất mặt.” Ôn nương đỡ Lam Trí Thân ngồi xuống giường. Bà không lập tức chỉ trích Lam Kim Châu đã mua chuộc người của bà, thực hiện một màn “ve sầu thoát xác” [Kế thứ 21 trong 36 kế, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp], mà nhận hết cái sai về mình. Bề ngoài tưởng là ủy khuất, nhưng trên thực tế lại là màn lấy lui làm tiến.

”Điều này cũng không thể trách bà hết.” Quả nhiên cơn giận của Lam Trí Thân đã giảm một chút, “Nha đầu kia vẫn chưa chết tâm, dám làm những chuyện này. Bà cũng chỉ là khinh suất.”

Trong dự liệu, Ôn nương khẽ mỉm cười, lập tức nói: “Lão gia, cứ để Lam Kim Châu như vậy cũng không phải là biện pháp, theo thiếp, tuổi Kim Châu cũng không nhỏ, không thể để nàng đến già, cũng nên tìm một gia cảnh tốt cho nàng“.

Lam Trí Thân đương nhiên hiểu ý tứ của Ôn nương. Lam Kim Châu chỉ là một thứ nữ, diện mạo bình thường, thái hậu cũng không can thiệp hôn sự của nàng, nhưng bởi vì Lam Kim Châu hâm mộ Yến Kinh Hàn, không phải Yến Kinh Hàn thì không gả, thậm chí còn nói với Ôn nương, nếu bức nàng, nàng sẽ tự tử. Vì thế, hôn sự của Lam Kim Châu vẫn chưa được xác định.

Tối hôm qua, Yến Kinh Hàn lại mượn chuyện Lam Kim Châu chế giễu khiến cho Lam Trí Thân không thể không nghĩ đến hôn sự của nàng (LKC). Nếu nàng đã không thể cống hiến gì cho Lam gia, vậy hãy gả nàng đi xa, ít nhất cũng cách xa Yến Kinh Hàn.

”Ngươi hãy xử lý chuyện này đi. Tìm cho nàng một gia đình giàu có ở ngoại thành, để nàng làm chính thê, vậy cũng không ủy khuất nàng.” Lam Trí Thân vuốt vuốt chòm râu. Ông biết rõ với thân phận thứ nữ của Lam Kim Châu, nếu là tìm gia đình đại phú đại quý thì chỉ có thể làm thị thiếp. Ông đường đường là một tướng gia, đứng đầu quan lại thì làm sao lại để nữ nhi của mình làm thiếp cho người khác? Vì vậy, nếu tìm một gia đình giàu có gả đi thì nhất định sẽ là vị trí chính thê.

”Dạ! Thần thiếp nhất định sẽ vì Kim Châu mà chọn một gia đình tốt.” Ôn nương ôn nhu đáp.

”Đúng rồi, ngươi đã phái người đi mời thái y đến khám cho Ngọc nhi chưa?” Sau khi chuyện của Lam Kim Châu đã có tính toán, Lam Trí Thân liền nghĩ tới Lam Ngọc.

Vốn dĩ sáng sớm hôm nay, Lam Trí Thân đã được Hoàng Ngạc bẩm báo việc Lam Ngọc bị bệnh, không thể cùng Yến Kinh Hàn và Lam Linh dùng bữa. Lam Trí Thân tin thật, liền bảo Ôn nương phái người đi mời thái y.

Lam Trí Thân mặc dù không nuông chiều Lam Ngọc, nhưng dù sao là hắn cũng con trai duy nhất. Con trai ngã bệnh, trong lòng phụ thân đương nhiên lo lắng.

”Thiếp đã phái người đi mời thái y.” Ôn nương ngay sau đó lại nói: “Lão gia không cần quan tâm Ngọc nhi. Thần thiếp đã đi xem hắn, hắn chỉ là nhiễm cảm, toàn thân vô lực mà thôi, chờ thái y kê cho hắn hai thang thuốc thì sẽ không sao.”

”Vậy thì tốt rồi, dặn hắn về sau ít lui tới những nơi như thế” Lam Trí Thân vừa nói vừa đứng lên, ra khỏi phòng.

Ông cũng biết việc Lam Ngọc thích nữ nhân. Nhưng Lam Trí Thân cảm thấy điều này cũng không có gì, làm gì có nam nhân nào không thích nữ nhân? Chỉ cần không phóng túng quá độ gây tổn thương thân thể là được.

“Dạ, lão gia đi thong thả.” Ôn nương vội vàng đáp ứng, đưa Lam Trí Thân ra đến ngoài cửa.

Một lát sau, Ôn nương vội vàng đến viện của Lam Ngọc.

Vào trong viện, Ôn nương thấy Hoàng Ngạc đang canh giữ ở ngoài phòng, bước chân lại nhanh hơn.

”Thỉnh an phu nhân!” Hoàng Ngạc bước nhanh về phía trước, thi lễ với Ôn nương.

Ôn nương gật nhẹ đầu, đôi mắt khôn khéo nhìn Hoàng Ngạc, cố ý giảm thanh âm xuống thấp, “Ngươi nói thật với ta, tối hôm qua, Ngọc nhi đã làm gì?”

Trong lòng Hoàng Ngạc giật mình kinh ngạc, nhưng mặt không đổi sắc, cười nói: “Phu nhân, công tử tối qua đi ngủ sớm, không có làm gì khác.”

Mặc dù Ôn nương là mẫu thân của Lam Ngọc, Hoàng Ngạc cũng không dám nói ra việc xấu của Lam Ngọc. Lam Ngọc đã sớm cảnh cáo Hoàng Ngạc, nếu hắn để lộ ra chuyện gì, đầu của hắn không chỉ khó giữ trên cổ mà người nhà của hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Hoàng Ngạc cùng Lam Ngọc vốn chính là “rắn chuột một ổ”, trong đầu đầy ý nghĩ xấu xa. Dù cho Lam Ngọc không uy hiếp hắn, hắn cũng không nói cho người khác biết, kể cả Ôn nương.

”Phải không?” Ôn nương rõ ràng không tin, ánh mắt sắc bén nhìn Hoàng Ngạc, “Hoàng Ngạc, Ngọc nhi là do ta sinh, hắn muốn làm gì, ta còn có thể không biết? Nếu ngươi có chuyện gì giấu giếm ta mà hại Ngọc nhi, cẩn thận ta lột da của ngươi!”

Có tật giật mình!

Hoàng Ngạc trong lòng giật mình, nhưng chuyện tối hôm qua, cho dù hắn bị phu nhân lột da cũng không thể nói. Nói ra có thể mất đầu.

”Phu nhân, lời nói của thuộc hạ đều là thật.” Hoàng Ngạc cắn chặt răng, kiên trì chết cũng không thừa nhận.

”Được, được...” Thanh âm trầm thấp của Ôn nương khiến da đầu Hoàng Ngạc tê dại. Lúc này, thanh âm của Lam Ngọc từ trong phòng truyền ra, “Nương, người vào đi.” Hoàng Ngạc lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ôn nương âm hiểm nhìn Hoàng Ngạc một cái, sau đó mới bước nhanh vào phòng của Lam Ngọc. Hoàng Ngạc vội vàng khép cửa.

”Ngọc nhi, ngươi phải nói thật cho nương biết, tối hôm qua ngươi đã làm gì?” Ôn nương đến bên cạnh Lam Ngọc, sốt ruột hỏi.

Lúc này, Lam Ngọc chỉ mặc một áo sơ mi màu trắng, áo ngoài khoác trên vai, dựa vào cột, cổ áo mở ra, dáng vẻ lười biếng, như vừa được thỏa mãn dục vọng.

Thấy bộ dáng này của Lam Ngọc, trong lòng Ôn nương càng sợ hãi, tối qua hắn không làm chuyện gì khiến người đời khinh bỉ đấy chứ?

Sáng sớm, khi Hoàng Ngạc bẩm báo, trong lòng Ôn nương đã cảm thấy bất an, nhưng ngại Lam Trí Thân đang ở đó nên cũng chỉ có thể phái người đi mời thái y. Hơn nữa lúc ấy Yến Kinh Hàn và Lam Linh còn ở trong phủ, Ôn nương cũng chỉ có thể nén nỗi bất an trong lòng xuống để tươi cười tiếp đón.

Sau khi tiễn Yến Kinh Hàn và Lam Linh, vốn dĩ Ôn nương định lập tức tìm Lam Ngọc, nhưng vì bị Lam Trí Thân khiển trách chuyện của Lam Kim Châu khiến bà đến muộn.

Trấn an Lam Trí Thân xong, trong lòng Ôn nương đã nóng như lửa đốt, liền tới đến viện Lam Ngọc tìm hiểu. Nhưng khi thấy sắc mặt của Lam Ngọc, Ôn nương lập tức trầm xuống.

”Nương, ta chỉ thấy thân thể hơi mệt chút, nên dậy trễ, ngươi cần gì phải hoảng sợ như vậy?” Lam Ngọc cười nói.

Lam Ngọc nói cũng không hoàn toàn sai. Khi hắn tỉnh lại, cảm thấy thân thể mệt mỏi không chịu nổi, cả người không có một chút khí lực, vừa như sau khi thỏa mãn dục vọng lại vừa như không phải.

Trong lòng Lam Ngọc nghi hoặc, lại có chút buồn bực, bởi vì hắn chỉ nhớ rõ tối ngày hôm qua mình vụng trộm lẻn vào phòng của Lam Linh, nhưng những chuyện phát sinh sau đó thì lại không hề nhớ. Hơn nữa hắn cũng không nhớ là mình đã về phòng khi nào.

Nhưng thân thể vô lực, đặc biệt là “cái chỗ kia” mềm nhũn làm cho Lam Ngọc chắc chắn tối qua mình đã “hoạt động”. Đáng tiếc hắn lại không nhớ cảm giác lúc đó, chẳng lẽ nguyên nhân là do mê dược?

”Ngọc nhi!” Nhìn bộ dáng nhi tử như đi vào cõi thần tiên, thanh âm Ôn nương lập tức cất cao, không cần Lam Ngọc nói, nàng đã hoàn toàn có thể khẳng định.

”Nương, làm sao người lớn tiếng thế? Làm nhi tử sợ muốn chết.” Lam Ngọc phục hồi tinh thần, kéo tay Ôn nương, ngồi xuống cạnh giường.

”Ngọc nhi, ngươi bảo nương nói ngươi có cái gì hay? Thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, vì sao ngươi nhất định phải chọc vào nàng ta? Sau lưng nàng là thái hậu. Người ngăn cản thái hậu chỉ có kết cục không thể thấy mặt trời ngày mai.” Ôn nương hung hăng vỗ tay Lam Ngọc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thấy mẫu thân nói như vậy, Lam Ngọc biết rõ không cần giấu giếm, liền tùy ý cười “Nương, người cứ thoải mái tinh thần đi, chuyện này ngoại trừ ta, Hoàng Ngạc cùng nương thì không có người thứ tư biết, ngay cả nàng cũng không biết, người còn lo lắng gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.