Lam Linh đương nhiên nhiên sẽ không nói cho Yến Kinh Hàn biết thân thể của nàng có bệnh, cần phải ngâm ở Huyền Băng đàm nửa canh giờ mới có thể khỏi.
Lam Linh vốn dĩ từ lời nói của vị nữ tử kia là có thể đoán ra được, chuyện nàng phải gả cho Yến Kinh Hàn không đơn giản chỉ vì cái thánh chỉ tứ hôn kia, thậm chí cũng không phải do mưu đồ của Thái hậu, mà là do bản tôn thân thể của nàng có mục đích khác.
Về phần cái mục đích kia, hẳn là có quan hệ với căn bệnh nào đó của nàng, nhưng nếu đem chuyện này nói với Yến Kinh Hàn, nàng sẽ phải nói ra tên của nữ tử kia, nếu hắn đã biết việc nàng gả cho hắn còn có một huyền cơ nữa, thì hắn sẽ đối xử thế nào đối với nàng đây? Lam Linh cảm thấy đến tám phần là không tốt rồi.
Hơn nữa, Lam Linh cảm thấy lý do đến Huyền Băng đàm để bơi cũng không hẳn là đang hoàn toàn nói dối, nín thở ngâm mình dưới nước cần phải bơi nha, chứ nếu không nàng đã chết chìm dưới đáy hồ mất rồi sao?
''Bơi lội? Sao lại bơi ở Huyền Băng đàm chứ?'' Yến Kinh Hàn hoàn toàn không tin, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lam Linh.
''Nước ở đó rất lạnh, tay chân sẽ nhanh chóng bị đông thành băng, nếu bất động thì ta sẽ chìm xuống mất'', Lam Linh nói mà vẫn không thay đổi sắc mặt, hoàn toàn là một bộ dáng hiển nhiên.
''Vương Phi, bổn vương cho nàng một cơ hội, nhưng nàng lại không biết quý trọng, vậy sau này đừng có trách tại sao bổn vương không khách khí!''
Nhiệt độ trong lời nói của Yến Kinh Hàn có thể so sánh được với Huyền Băng đàm, lạnh lẽo đến thấu xương. Lam Linh cảm thấy trong lòng hơi chấn động.
'' Vương gia, nước gừng sắp lạnh rồi, ngài còn chưa uống?”' Lam Linh không thèm suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Yến Kinh Hàn, cũng không nghĩ đến việc hắn sẽ vì sự lừa dối hôm nay của nàng mà sẽ đối xử với nàng như thế nào trong tương lai, dù sao nàng rất nhanh sẽ rời đi, những điều đó rồi sẽ không cùng nàng có quan hệ gì cả.
''Đem đi đi, bổn vương không thích uống nước gừng'' Yến Kinh Hàn không hề nhìn Lam Linh, ánh mắt nhìn về phía công văn.
Lam Linh bĩu môi, cảm thấy mình đúng thật rất rảnh rỗi sinh nông nổi nha, người ta không cảm kích thì thôi, còn bị nghi ngờ, rồi thêm một lần nữa chọc giận hắn, nàng đúng thật là ăn no rảnh rỗi lại tự tìm mất mặt cho mình.
Lam Linh trừng mắt liếc nhìn Yến Kinh Hàn một cái, đem bát nước gừng để vào lồng thức ăn, không nhìn tới Yến Kinh Hàn nữa, đem theo lồng thức ăn rời khỏi phòng.
Ra khỏi thư phòng, bắt gặp Triêu Dương đang nhìn mình, bộ dáng như muốn nói lại thôi, vô cùng phiền não, lập tức ánh mắt lóe lên, cười nói: ''Triêu Dương, ngươi có phải đang không được thoải mái phải không, chỗ này vừa đúng có một chén nước gừng, ngươi uống đi sẽ khỏe hơn nhiều đó.''
Lam Linh nói xong liền đem lồng thức ăn nhét vào ngực Triêu Dương, sau đó nghênh ngang mà đi, nghĩ thầm, cuối cùng nàng cũng ném củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài được rồi.
''Vương phi.......'' Thấy vương phi đang bước đi nhanh như bay, mặt Triêu Dương đã muốn nhăn nhúm lại, lại cảm thấy cái lồng thức ăn trong ngực mình như nặng tựa ngàn cân nha.
Nghe được cuộc nói chuyện của Vương phi cùng gia nhà mình trong thư phòng, vốn dĩ hắn cảm thấy hành động này của vương phi sẽ làm gia thực cao hứng, nhưng không ngờ gia chỉ vì chuyện vương phi giấu diếm mà tức giận, bát nước gừng trong lòng ngực, hắn không biết phải xử lý thế nào cho đúng.
''Làm sao bây giờ?'' Triêu Dương tiến đến hỏi nhỏ Hạo Nguyện, hắn không thể để gia nhà mình nghe thấy được.
Hạo Nguyệt nhìn lồng thức ăn trong tay, không lên tiếng, sau đó lại nhìn về hướng cửa thư phòng của Yến Kinh Hàn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Triêu Dương đương nhiên hiểu ý của Hạo Nguyệt, nước trà gừng này chỉ có thể là do gia uống, người khác uống sẽ bỏng miệng mà chết nha, nhưng bấy giờ tâm trạng của gia không tốt, hắn đi vào không phải là tự tìm đường chết sao?
Triêu Dương khổ sở nhìn Hạo Nguyệt, rất muốn làm một con rùa đen rụt đầu, để cho Hạo Nguyệt đấu tranh anh dũng.
''Lúc vương phi đưa đồ cho ngươi, ngươi đã không thể trốn tránh được nữa rồi, gia đang chờ, nhanh vào đi.'' Hạo Nguyệt nói nhỏ bên tai Triêu Dương, ánh mắt nhìn như muốn tiêu diệt ảo tưởng của Triêu Dương.
Triêu Dương đương nhiên biết được gia chắc chắn đã nghe được lời của vương phi nói với mình rồi, hắn khẳng định rằng mình dù có tránh được mồng một, cũng trốn không được mười lăm, gia sẽ nhanh chóng tìm hắn tính sổ thôi.
Nếu rốt cuộc cũng là trốn không thoát, Triêu Dương đành phải cắn răng nói :'' Gia, thuộc hạ có việc bẩm báo''
''Tiến vào''
Thấy thanh âm của chủ tử không giống như bình thường, điều này làm cho trái tim của Triêu Dương buông xuống một chút, bước nhanh vào thư phòng.
Đi vào trước mặt Yến Kinh Hàn, Triêu Dương đem lồng thức ăn đặt ở trước bàn, nói :''Gia, thuộc hạ cảm nhận được vương phi thật sự rất quan tâm ngài nha'' Triêu Dương đem chén nước gừng đã muốn lạnh để ở trước mặt gia.
Yến Kinh Hàn không lên tiếng, mà chỉ lẳng lặng nhìn vào chén nước gừng màu nâu trước mặt, một cỗ hương vị kỳ lạ rất nhanh quanh quẩn trong mũi, mùi hương không phải khiến cho người ta thèm đến rõ dãi, nhưng lại mang theo một cảm giác đặc biệt hơn rất nhiều.
''Gia, đã qua nhiều ngày rồi, tính tình của vương phi ra sao, ngài cũng đã biết mấy phần.'' thấy gia không mở miệng, Triêu Dương không ngừng cố gắng, '' Gia, thuộc hạ thấy được vương phi không phải là dạng nữ tử vì tham vinh hoa phú quý mà hạ mình lấy lòng người khác, theo những gì nô tài thấy được ở hỷ đường hôm đó, vương phi dù là nữ tử, nhưng lại mang theo nét ngông nghênh của nam tử nha.''
''Hơn nữa, vương phi mất trí nhớ, nàng không nhớ được thái hậu, cũng sẽ không nhớ được những phân phó của thái hậu giao cho nàng, hơn nữa gia, ngài cũng từng nói qua, thái hậu không thể đem chuyện này nói cho vương phi nghe, cho nên thuộc hạ thấy chuyện vương phi đi Huyền Băng đàm chắc chắn không phải vì cái đó đâu, nói không chừng mọi chuyện đúng như những lời vương phi nói, nàng ấy đến đó là để bơi lội.''
Triêu Dương dù biết rằng câu cuối cùng của hắn nói quá gượng ép, bọn họ ai cũng biết Huyền Băng đàm quả thật lạnh thấu tim, không có ai rảnh rỗi mà đến đó bơi lội, nó không phải tự mình nạp mạng sao? Nhưng nếu vương phi không đến vì cái kia, thì hắn thật không nghĩ ra nổi lý do của nàng.
''Thái hậu phỏng chừng đã đoán được chúng ta đều nghĩ như vậy, nên dùng một chiêu phản kích, chuyện này cũng không phải không có khả năng.'' Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn về phía Triêu Dương, thản nhiên nói một câu.
''Gia, tục ngữ nói ''nhật cựu kiến nhân tâm*'' chúng ta không thể không loại trừ thâm ý của thái hậu, nhưng cũng không thể kết luận vương phi hướng tới cái đó chỉ qua một hành động của nàng. Mặc kệ nói như thế nào đi chăng nữa, thuộc hạ vẫn cảm thấy rằng vương phi là thật tâm đem tới bát nước gừng này, gia, nếu ngài không uống thì sẽ uổng phí tâm ý của vương phi. Hơn nữa vương phi đem nước gừng đưa cho thuộc hạ, cũng là muốn thuộc hạ đem vào cho ngài, cho nên ngài mau uống đi.''
*Ý nghĩa của câu này là tiếp xúc lâu ngày rồi sẽ nhìn thấy rõ được lòng dạ của một người.
Triêu Dương thu hồi vẻ mặt lấy lòng của mình, trưng ra một bộ dáng bình tĩnh thông suốt. Kỳ thật hắn làm như vậy cũng chỉ vì muốn gia nhà mình nhanh chóng uống hết nước gừng, lưu lại hình bóng cùng tâm ý của vương phi lại trong lòng, có thể thỉnh thoảng vừa ngẫm lại vừa cao hứng lại khoái hoạt.
Những gì Triêu Dương nói Yến Kinh Hàn đương nhiên biết, nhưng điều hắn phiền não chính là, Lam Linh biết rõ rằng chắc chắn không lừa được hắn nhưng này vẫn như xưa nói chuyện mà mặt không đổi sắc, căn bản là không để hắn vào mắt mà.
''Gia, nước gừng này.....'' Triêu Dương lấy tay cầm bát nước lên, thấy nước đã không còn một chút nhiệt độ nào, trong lòng lập tức khó xử, gia uống xong sợ rằng sẽ cảm thấy không khỏe.
''Cầm vào bếp hâm nóng lại đi.'' Yến Kinh Hàn không cần nhìn liền đã biết nước gừng đã nguội lạnh, lập tức phân phó Triêu Dương, sau đó lại chăm chú vào đống công văn trên bàn.
''Vâng'' Triêu dương mặt mày hớn hở, đem nước gừng bỏ lại vào trong lồng thức ăn, đem đi ra khỏi phòng.
... ......
Đèn đã giăng cao, hoàng hôn bao phủ cả đại lục, lúc này ở trong nơi phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành ''Xuân Hương lâu''
Nghe đến Xuân Hương lâu, rất nhiều nam nhân liền nghĩ đến '' Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng'', '' Ôm mỹ nhân như hoa như ngọc vào trong lòng'', nó làm cho rất nhiều nam nhân vung tiền như rác, vui đến quên trời đất.
Xuân Hương lâu này là thanh lâu lớn nhất kinh thành, thậm chí cả Đông sở, đến nơi này mua vui chắc chắn không phải là người bình thường, không phải kim tiền bạc triệu thì là quyền cao chức trọng, còn là bọn thiếu gia công tử nhà giàu nữa, đây đích thực là chỗ ăn chơi mà những nam nhân thượng lưu ở Đông Sở thích nhất.
Lam Ngọc đột nhiên nhớ lại chuyện mình đã hứa với Hoàng Ngạc, bữa tối liền mang theo Hoàng Ngạc đến đây, thứ nhất là nhằm chuộc thân U Lan cho Hoàng Ngạc, thứ hai vì hắn nghe được có một nữ nhân trong trắng vừa mới tới Xuân Hương lâu, từ trước đến nay hắn thích nhất là chiếm lấy lần đầu tiên của các nàng.