Ngày thứ hai, sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Yến Kinh Hàn đi đến thư phòng, Lam Linh đứng ở trong sân, ngước mắt nhìn vô ích lên bầu trời âm u, nghe gió thổi qua rừng trúc, rừng trúc lại truyền đến âm thanh sào sạt, mà suy nghĩ của nàng đã bay đi xa.
Ngực Yến Kinh Hàn ấm áp, môi mỏng nóng bỏng như muốn thiêu cháy trên môi nàng, bàn tay lay động trên người nàng đưa đến cảm xúc không thể nói rõ, từng màn vào lúc hừng đông in rõ trong đầu Lam Linh, một màn sáng sớm kia đã khắc rõ vào trong đầu Lam Linh. (Cảm ơn ss Q đã giúp em khúc này :*)
Lam Linh từng nghe người ta nói qua, nếu một động tác lặp lại đến lần 21 thì sẽ trở thành một thói quen, nhưng số lần Yến Kinh Hàn hôn nàng khi cộng lại tuyệt đối chưa đến 21 lần, nhưng dường như nàng giống như đã quen thuộc với nụ hôn của hắn, hơn nữa còn từ từ cảm nhận.
Lam Linh chưa bao giờ nghĩ tới, nàng vậy mà còn có thể tách giữa tính (dục) và yêu, nàng biết rõ, nàng không thương hắn, nhưng nàng lại không chán ghét nụ hôn của hắn, tại sao lại như vậy? Lam Linh nghĩ không ra.
Lam Linh vẫn cảm thấy nữ nhân đều vì yêu mà tính, mà mối quan hệ giữa nàng và Yến Kinh Hàn, khiến cho Lam Linh rối rắm, mờ mịt, không biết rõ, cũng nói không rõ được.
Nhưng điều mà Lam Linh biết rõ chính là, nàng không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ chính mình càng lún càng sâu, bởi vì nàng từng đã khinh thường những người nữ nhân như thế, hơn nữa là nàng sợ nàng bởi vì tính mà yêu, thật sự yêu Yến Kinh Hàn, đến lúc đó, nàng sẽ bị đâm trăm ngàn lỗ thậm chí còn là tan xương nát thịt!
Vì thế, nhất định nàng phải nhanh chóng tìm cách ngâm mình vào Huyền Băng đầm, rồi mau rời khỏi đây!
”Uông...”
Bên chân Hắc Phong sủa lên một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Linh, Lam Linh cúi đầu nhìn Hắc Phong một cái, lại nhìn theo phía mà Hắc Phong nhìn, thì chứng kiến Thu Diệp đang đứng ở trước cửa sân nhỏ, tay phải bụm mặt, đáng thương nhìn mình.
Lam Linh nhìn thấy dáng vẻ của Thu Diệp, bước nhanh tới, mà Thu Diệp cũng từ từ nhấc chân đi vào sân nhỏ.
”Thu Diệp, mặt của ngươi làm sao vậy?” Lam Linh chưa đi đến trước mặt Thu Diệp, thì đã lên tiếng hỏi.
”Tiểu thư, nô tỳ vừa mới ở sau vườn giặt y phục giúp ngài, không biết có một con ong vò vè từ nơi nào bay tới, nô tỳ đâu có trêu chọc nó gì đâu, vậy mà nó lại đột nhiên bay đến châm lên mặt nô tỳ một cái.” Thu Diệp cảm giác mình thật là xui xẻo, vô duyên vô cớ bị một con Mã Phong châm, hơn nữa trên một nửa mặt đang rất đau rát.
Lam Linh vừa nghe, vội vàng nói: “Ngươi lấy tay ra, để ta nhìn mặt ngươi.”
Thu Diệp từ từ lấy tay ra, Lam Linh vừa nhìn, đôi mắt đẹp thanh tú lập tức nhíu lại, chỉ thấy má phải của Thu Diệp đã hoàn toàn sưng lên, hơn nữa còn đỏ đến dọa người, xem ra nhất định phải lập tức bôi dược mới tốt.
”Đau lắm hả?” Lam Linh quan tâm hỏi.
”Có một chút.” Thu Diệp không nghĩ đến tiểu thư nhà mình sẽ lo lắng cho nàng như thế, lúc này trên mặt nàng cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
”Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc chắn không chỉ là một chút.” Lam Linh liếc Thu Diệp một cái, lập tức nhìn về phía gốc cây tùng cách đó không xa, “Lưu Vân!”
”Vương phi!” Lưu Vân nhanh chóng hiện thân, đi đến trước mặt Lam Linh, thi lễ một cái, trong lòng cũng đã đoán được Lam Linh gọi hắn tới để làm cái gì.
”Bên trong phủ có đại phu hay không?” Mặc dù bị ong vò vè châm cũng không phải là bệnh nặng gì, nhưng Lam Linh cảm thấy tình huống lúc này của Thu Diệp vẫn nên để cho đại phu nhìn một chút.
”Hồi vương phi, bên trong phủ không có đại phu.” Lưu Vân đương nhiên biết rõ người có y thuật như gia ở khắp Đông Sở này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng xét đến thân phận của gia, thì không có ai có được tư cách mời gia xem bệnh cho bọn họ, chứ đừng nói chi là một nha đầu.
”Thật sự không có?” Lam Linh khép hờ mắt, trong giọng nói mang theo sự nghi vấn rõ ràng.
Lưu Vân mặt không đổi sắc như cũ, “Hồi vương phi, chính xác là vương gia có biết y thuật, nhưng vương gia không phải là đại phu, sẽ không xem bệnh cho người khác.” Lưu Vân cũng không che dấu nữa, trong lòng hắn nghĩ tới chuyện vương gia am hiểu y thuật người người đều biết, hắn cũng không cần thiết phải giấu giếm.
”Ta cũng không dám mời hắn trị liệu cho Thu Diệp.” Lam Linh vừa nghĩ tới chuyện nàng viết xuống tờ giấy cam đoan kia, thì cảm thấy cho dù nàng có cầu xin ai cũng không thể cầu xin Yến Kinh Hàn, trình độ bụng dạ hắc phế đen tối kia tuyệt đối có thể khiến cho người ta khóc không ra nước mắt.
Khoé môi Lưu Vân co rút lại một cái, cũng không lên tiếng.
”Lưu Vân, ngươi đi mời một đại phu có tiếng đến nhìn cho Thu Diệp một chút, nếu ngươi lo lắng vương gia không đồng ý, thì trước tiên ngươi có thể đi bẩm báo với vương gia, ta cũng không có ý kiến gì.”
Gia nhà hắn không có tình người như vậy sao? Trong lòng Lưu Vân nói một câu, nhưng vẫn đáp một tiếng, “Vâng!” Sau đó, nhanh chóng đi ra khỏi sân nhỏ.
Đương nhiên là Lưu Vân đi đến thư phòng bẩm báo với Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn nghe xong, đương nhiên là sẽ không để tâm với một nha đầu, liền theo Lam Linh, cho quản gia Tạ An phái người đi mời Đường đại phu đến nhìn Thu Diệp một chút.
Không đến nửa canh giờ, Tạ An đến bẩm báo với Lam Linh, nói là Đường đại phu đã đến đây, đang chờ ở ngoài sảnh.
Mặc dù Thu Diệp chỉ là một nha đầu, nhưng cũng là một cô nương chưa lấy chồng, cho nên suy nghĩ đến danh dự của Thu Diệp, Tạ An cũng không dẫn đại phu đến trong phòng của Thu Diệp, mà là dẫn tới một phòng ăn, rồi để cho Thu Diệp tự mình đi qua.
Vốn Lam Linh muốn để cho Thu Diệp trở về phòng của nàng nghỉ ngơi, nhưng Thu Diệp lại sống chết không chịu, nói là bị ong vò vẽ chích một cái cũng không phải là bệnh nặng gì, không có liên quan đến gì cả, nàng muốn đi theo bên người Lam Linh hầu hạ, cho nên Lam Linh cũng không miễn cưỡng nàng, lúc này nghe Tạ An nói đại phu đã đến đây, liền cùng Thu Diệp một đường đi theo Tạ An đến phòng ăn.
Đến cửa phòng ăn, Lam Linh trông thấy một nam tử mặc y phục xanh đen ngồi ở trong sảnh, trong tầm tay của hắn có một hòm thuốc được bày lên, nam tử nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn về phía Lam Linh, Lam Linh nhìn thấy con mắt của nam tử, thì lập tức cả kinh, làm sao mà hắn lại đến đây? Hắn tới đây làm cái gì?
Trong lòng Lam Linh nghi hoặc không thôi, nhưng động tác dưới chân cũng không dừng lại một chút, nàng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong sảnh.
Nam tử nhanh chóng đứng lên, đợi Lam Linh đến gần, khom lưng thi lễ một cái với nàng, nhưng lại không lên tiếng.
”Nhiếp đại phu, cô nương Thu Diệp bị ong vò vẽ châm một cái, ngươi giúp nàng xem một chút đi.” Tạ An chỉ biết là vài vị bạn tốt thay mặt Đường đại phu đến nhà khám, còn về phần là ai, trưởng thành ra bộ dáng gì cũng không rõ ràng lắm, cho nên, lúc đến đây nam tử tự xưng là họ Niếp, Tạ An mới gọi hắn là Nhiếp đại phu.
”Tốt, mời cô nương lấy xuống mạng che mặt.” Ánh mắt nam tử nhẹ lướt qua gương mặt của Lam Linh, nhìn về phía Thu Diệp đang đứng ở một bên.
Thu Diệp đã sớm nhìn qua gương, biết là má phải của mình đã sưng lên như một cái bánh bao, thật sự là xấu xí, nhưng nàng luôn dùng tay che mặt cũng không phải là một chuyện tốt, cho nên mới tìm mạng che mặt.
”Oh.” Thu Diệp từ từ lấy mạng che mặt xuống, nhìn về phía nam tử.
Nam tử nhìn kỹ một chút trên gương mặt Thu Diệp, rồi lập tức nhìn quản gia Tạ An nói: “Quản gia có thể lấy giúp ta một chén nước hay không?”
”Được, ngươi chờ.” Tạ An nhìn Lam Linh một cái, rồi nhanh chóng đi ra phòng ăn.
Thấy Tạ An đã đi ra ngoài, nam tử liền nói với Thu Diệp: “Cô nương Thu Diệp, mặt của ngươi không nên lộ ra, ngươi đi ra ngoài đóng cửa lại đi.”
Mặc dù trong lòng Thu Diệp có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đáp một tiếng, bước nhanh đi đến cửa phòng ăn, đóng cửa lại, nhưng nàng vừa định xoay người, thì đã cảm thấy một trận mê muội, nhanh chóng co người ngã trên mặt đất.
Ánh mắt Lam Linh thanh đạm như nước, nhìn thấy nam tử nhanh chóng thu tay về, cũng không mở miệng lên tiếng.
”Linh Nhi...” Mộ Dung Tiếu Trần khẽ gọi một câu, nhìn người trước mắt khiến cho hắn phải mong nhớ ngày đêm.
Mặc dù lần trước gặp mặt chỉ cách đây ba ngày, nhưng vấn vương của Mộ Dung Tiếu Trần đối với Lam Linh như thủy triều khó khống chế, hắn muốn gặp nàng, hắn muốn nhìn đôi mắt cắt nước thu vô cùng xinh đẹp kia, hắn muốn nghe giọng nói tựa như Thanh Tuyền của nàng!
Nhưng Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ vương phủ Yến Kinh Hàn không phải là nơi hắn có thể tùy ý xông vào, nếu bị bắt không thấy được Linh Nhi không nói, còn có thể gây liên lụy tới nàng, vì thế, mấy ngày nay Mộ Dung Tiếu Trần chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc Mộ Dung Tiếu Trần cũng đã chờ đến cơ hội quang minh chính đại đi vào vương phủ của Yến Kinh Hàn, Đường đại phu vốn là người của hắn, sau khi hắn nhận được tin tức, chuyện thay mận đổi đào này đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó gì, hơn nữa chuyện đó, vốn không khiến cho Yến Kinh Hàn phát hiện ra cái gì bất thường.
Nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Tiếu Trần không hề che dấu nhu tình, thì trong lòng Lam Linh lộp bộp một tiếng, lập tức nhớ tới Nhạc Tư Ngữ, nhớ tới Yến Kinh Hàn đã từng nói cho nàng biết Nhạc Tư Ngữ muốn nhằm vào nàng, rồi đến những lời nói kỳ quái trong miệng Nhạc Tư Ngữ, nhớ tới câu “Xú nam nhân” kia, nhớ đến chuyện Mộ Dung Tiếu Trần ra sức ngăn cản nàng và Yến Kinh Hàn bái đường, nhớ tới Mộ Dung Tiếu Trần đề nghị gọi tên nàng.
Từng màn từng màn hiện lên, dường như có lẽ đáp án đã hiện ra, đột nhiên Lam Linh có chút hối hận, nàng không nên bởi vì có ân huệ với hắn mà đồng ý cho hắn gọi tên của nàng, hành động này có thể khiến cho hắn cảm thấy hiểu lầm hay không?