Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 77: Chương 77: Cười khuynh thành.




Yết Kinh Hàn tuy rằng ngoài miệng đối với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của Lam Linh rất bất mãn, nhưng trong lòng lại tạo nên 1 tầng gợn sóng, hắn không thể phủ nhận hắn thích cảm giác đôi môi mềm mại như nước mùa xuân của nàng dán vào má hắn, mềm mềm, nhuận nhuận, ngưa ngứa.

Nghe Lam Linh đưa ra điều kiện trao đổi, Yết Kinh Hàn ra vẻ suy tư 1 chút, lúc sau mới chậm rãi mở miệng '' Nếu nàng đồng ý thêm một điều kiện nữa thì bổn vương có thể suy nghĩ lại.''

''Vương gia, ngài có biết việc đối xử như vậy với một nữ tử tay trói gà không chặt sẽ tổn hại đến hình tượng của ngài trong lòng dân chúng không? (Diễn đàn Lê Quý Đôn ) Nếu lời này lan truyền ra ngoài, những người có ý muốn bất lợi với ngài có thể mượn cơ hội mà sáng tác nên 1 đại tác phẩm a, ai nhẹ ai nặng, trong lòng vương gia ắt nên có suy xét.''

Giờ khắc này, Lam Linh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bởi vì, nàng biết rằng phải thức thời, nếu như phát giận sẽ không đối phó được với Yết Kinh Hàn, đối phó với hắn, dùng trí mới là thượng sách.

''Tay trói gà không chặt?”' Yết Kinh Hàn nhéo nhéo đôi tay nhỏ bé nhu nhược không xương của Lam Linh, có thâm ý khác nhìn Lam Linh liếc mắt 1 cái, lại nói '' Bổn vương không để ý người khác đối đãi với ta thế nào, cũng không để ý người nào tính kế vu khống ta, bổn vương hiện tại chỉ để ý nàng có muốn thực hiện bổn sự này hay không mà thôi.''

Nửa câu sau của Yết Kinh Hàn vừa mạnh mẽ, lại có mười phần khí phách, trong mắt tụ lại nhiều điểm tinh quang, cả người như đang vận sức chờ phát động để đi săn, tùy thời điểm đều có thể chế trụ yết hầu của người khác.

Nhìn thấy Yết Kinh Hàn như thế, Lam Linh lại trở nên thất thần trong nháy mắt, trong đầu tựa hồ có hình ảnh nào đó hiện lên, nhưng với tốc độ cực nhanh, nàng còn chưa kịp bắt lấy đã biến mất vô hình.

''Xem như ngài lợi hại, ta nhận thua.'', ánh mắt Lam Linh trở nên sáng hơn, trong suốt thấy đáy, nhìn không ra 1 tia giả dối, điều này làm trong lòng Yết Kinh Hàn xẹt qua 1 tia nghi hoặc.

''Ta đáp ứng ngài, từ hôm nay trở đi, không trừng mắt với ngài, đối với ngài cũng sẽ mang theo vẻ mặt tươi cười chào đón, vậy được rồi chưa?” Lam Linh biết rằng căn nguyên chuyện này ở chỗ nàng không nhìn Yết Kinh Hàn, bị hắn mượn đề tài để nói chuyện, nếu nàng nhượng bộ, hắn chắc hẳn sẽ thả nàng.

Quả nhiên Yết Kinh Hàn nghe Lam Linh nói như vậy liền nhanh chóng ngồi dậy, đồng thời đem nàng kéo đứng lên, nhìn Lam Linh nhưng không lên tiếng, tựa hồ đang chờ đợi nàng như thế nào có thể biến lời hứa thành hành động đây.

Lam Linh vểnh môi, hướng tới Yết Kinh Hàn lộ ra nụ cười thản nhiên, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ khiến trăm hoa thất sắc, nhưng trong lòng Lam Linh lại dằn vặt không nguôi, cừu này không báo phi quân tử ! Một ngày nào đó nàng sẽ làm cho hắn cắt đất đền tiền.

Nụ cười Khuynh thành a! Yết Kinh Hàn thấy Lam Linh đẹp, đẹp tới mức đến lúm đồng tiền cũng xinh đẹp vô cùng, đột nhiên lại cảm thấy trong tim chấn động, lập tức rất nhanh ngồi lại vị trí cũ, cầm lấy quyển kinh thư trên bàn trà, lại như không hề nhìn nàng nữa.

Lam Linh đương nhiên sẽ không khờ dại mà nghĩ rằng Yết Kinh Hàn bị nàng mê hoặc đến đầu óc choáng váng, quên đi chuyện nụ hôn, bất quá hắn không đề cập tới, nàng cũng sẽ không tự nạp mạng.

''Hôm nay ngươi thiếu nợ, ngày khác phải trả'', ánh mắt Yết Kinh Hàn dừng lại trên cuốn kinh thư, đột nhiên nói 1 câu.

''Được'' Lam Linh cười cười đáp ứng, tuy rằng đây là lần đầu nàng nghe nói hôn còn có thể thiếu nợ được, bất quá thiếu nợ cũng tốt, tốt nhất thiếu đến thời điểm nàng rời khỏi đi nha.

Triêu Dương theo Yết Kinh Hàn đã 6 năm, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện được mặc này của Gia, trong lòng đột nhiên có 1 tia vụn trộm, nghĩ đến bí mật nhỏ này mà vui lên 1 chút.

Nhưng Triêu Dương còn chưa vui được bao lâu, chỉ thấy có 1 người đang giục ngựa chạy ở trước mặt, nhìn thấy bọn họ cũng không né tránh, mà trực tiếng xông vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.