(*Dẫn lửa thiêu thân: tự chuốc lấy tai hoạ)
Vừa nghe Lam Xảo Phượng nói như vậy, Lam Linh lập tức đã đoán được quyển sách Lam Xảo Phượng cho nàng có nội dung ra sao, nàng lập tức bỏ vào trong ngực.
Sau đó, Lam Xảo Phượng cũng không nói thêm lời gì nữa, chỉ phái Kiều Sở Tâm tự mình tiễn Lam Linh xuất cung, Lam Hân Nhi vốn phái Lưu Tô trông coi ở cách Phượng Tường cung không xa, chờ Lam Linh đi ra Phượng Tường cung, mới gọi Lam Linh đi về phía Cảnh Vân cung nàng, nhưng khi Lưu Tô nhìn thấy Kiều Sở Tâm đi theo bên cạnh Lam Linh, nàng suy nghĩ một lát, mới lặng lẽ trở về Cảnh Vân cung bẩm báo lại.
Kiều Sở Tâm tiễn Lam Linh tới tận cửa cung, nhìn thấy Lam Linh leo lên xe ngựa của Hàn vương phủ, mới vòng về, trong lòng nàng nghĩ đến hoàng hậu muốn chơi đùa với thái hậu đầu óc vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nếu không phải thái hậu thấy nàng còn có chút tác dụng, chỉ bằng những suy nghĩ đó của nàng, sớm đã biến mất ở trên đời này!
Lam Linh ngồi ở trên mặt nệm, từ trong ngực lấy ra quyển sách mà Lam Xảo Phượng cho nàng, không khỏi cười cười, mặc dù nàng chưa trải qua yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết những phương diện về chuyện kia, xuân đồ ở hiện đại, rồi cả cung đồ nàng cũng đã thưởng thức qua, cũng không biết ở nơi cổ đại có thể “cao cấp” hơn hay không?
Lam Linh vỗ vỗ quyển sách ở trên tay, mặc dù động cơ của Lam Xảo Phượng rất xấu xa, nhưng Lam Linh vẫn tùy tiện lật hết trang này đến trang kia, nội dung trong quyển sách này sẽ không dễ dàng “độc hại” nàng như vậy đi? Nàng là “Dạ Linh” ở hiện đại, nàng tuyệt đối không tin chỉ một quyển sách mà có thể làm nàng mất khống chế!
Lam Linh tìm một đống lý do lớn cho chính mình, thật ra hoàn toàn là do lòng hiếu kỳ gây hại, nàng muốn nhìn một chút nội dung trong quyển sách này đến cùng là đã viết cái gì.
Cứ xem như thưởng thức là được, Lam Linh tìm một cái lý do thích hợp rồi từ từ lật sách, lật qua rồi lại lật qua, Lam Linh không bình tĩnh được nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ ửng lên, một lát sau, “Pằng “ một tiếng đóng sách lại.
Lam Linh không thể không bội phục người viết ra quyển sách này, dùng chữ viết với tranh minh hoạ rất sinh động hướng dẫn vô cùng đầy đủ cho nữ nhân những cách lấy lòng nam nhân như thế nào, bất cứ kỹ xảo trên giường nào cũng đều làm cho Lam Linh mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi!
Lam Xảo Phượng thế nhưng lại bắt nàng ghi nhớ lại những thứ này ở trong đầu, rồi dùng ở trên người Yến Kinh Hàn? Lam Linh cảm thấy nếu nàng làm theo lời nói kia, nhất định là nàng đã bị điên rồi! Tối ngày hôm qua nàng chỉ xuất hiện chút ngoài ý muốn nho nhỏ thì đã bị Yến Kinh Hàn gặm rồi, Lam Linh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, nếu nàng làm theo một chút động tác trong sách này, chỉ sợ là nàng sẽ bị Yến Kinh Hàn ăn được xương cốt không còn, nàng mới không cần!
Lam Linh cảm thấy quyển sách này hoàn toàn chính là một tai họa, rất muốn một mồi lửa thiêu nó, nhưng trước khi nàng rời khỏi hang sói, vẫn không thể đốt được, nói không chừng ngày nào đó Lam Xảo Phượng muốn lấy về quyển sách này, hay là trước tiên cứ cất cho chắc chắn một chút.
Lam Linh để sách vào trong lòng, lúc này lại nghe thấy thanh âm của Triêu Dương, “Gia!”
Yến Kinh Hàn “Ân” một tiếng, rất nhanh đã lên xe ngựa, ngồi đối diện với Lam Linh.
”Giá...” Xe ngựa rất nhanh đã rời khỏi cửa hoàng cung.
”Vừa mới nãy ngươi đang xem sách gì vậy?” Yến Kinh Hàn nhìn xem Lam Linh đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, trong lòng Lam Linh lộp bộp một tiếng, làm sao mà người này lại biết nàng vừa mới đọc sách? Không lẽ hắn là cái ống nhòm?
”Tai của người luyện võ đều nhạy bén hơn so với người bình thường, bản vương ở phía xa nghe được tiếng ngươi lật sách.” Yến Kinh Hàn nhìn trước ngực Lam Linh một cái rồi nhìn về phía con mắt Lam Linh, dường như là đã phát hiện ra manh mối gì đó.
Lam Linh bị Yến Kinh Hàn nhìn như vậy, lập tức cảm thấy nàng đang cất giấu một đống lửa ở trong ngực, nếu lấy ra, nó sẽ thiêu mình chết cháy, còn nếu không lấy ra, vậy Yến Kinh Hàn sẽ từ bỏ ý đồ sao?
”Vương phi, ngươi muốn tự mình chủ động lấy ra hay là để bản vương giúp ngươi lấy ra?” Yến Kinh Hàn lại nhẹ nhàng lướt qua trước ngực Lam Linh.