Lời nói của Lam Xảo Phượng đã nằm trong tiên đoán của Lam Linh từ lúc ở bên ngoài, Lam Linh biết một khi Lam Xảo Phượng nhìn thấy nàng, khẳng định sẻ hỏi vấn đề này, nhưng nàng thật không ngờ Lam Xảo Phượng lại có thể hỏi một cách thẳng thắn như thế, điều này làm cho Lam Linh không khỏi run sợ một chút, cũng không lập tức lên tiếng.
''Như thế nào? Hắn chưa cùng ngươi viên phòng à?'' ánh mắt Lam Xảo Phượng nhìn về phía Lam Linh rõ ràng là không hờn giận, thanh âm lại mang theo hương vị trách cứ.
''Vâng, Vương gia vẫn chưa cùng nô tì viên phòng.'' Lam Linh nhìn thẳng vào ánh mắt của Lam Xảo Phượng, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản vô ba, vân đạm phong kinh.
Nhưng phản ứng như thế của Lam Linh lại làm cho Lam Xảo Phượng nổi giận đứng lên, tay cầm ly trà ném vào chân Lam Linh, ly trà ''Ba'' một tiếng rồi vỡ nát, nước trà đổ trên giày thêu của nàng.
''Đồ vô dụng ! Ai gia trước kia dạy ngươi thế nào?'' Trên mặt Lam Xảo Phượng rõ ràng mang theo tức giận, tựa hồ bị Lam Linh làm cho tức đến không nhẹ.
Vô dụng? Lam Linh cúi đầu, coi ngươi hé nhìn phía trước, ''Vô dụng'' từ này chưa từng xuất hiện trên người nàng, nhưng Lam Linh cũng không lập tức lên tiếng.
''Thái hậu bớt giận, phượng thể của ngài quan trọng hơn.'' Kiều Sở Tâm vội vàng giúp Lam Xảo Phượng vuốt lưng, khuyên nhủ: ''Thái Hậu, Vương phi tất nhiên cũng không muốn loại chuyện này phát sinh, chuyện này rốt cuộc có thể thành hay không, còn phải tùy vào quyết định của vương gia có nguyện ý hay không nữa mà.''
''Hắn không muốn?'' Lam Xảo Phượng vẫn như cũ, tức giận không thôi, '' Có bao nhiêu nam nhân không thích làm loại chuyện này? Nam nữ hoan ái chính là bản tính của con người, Yết Kinh Hàn chỉ cần không phải là thái giám, hắn cũng sẽ không có ngoại lệ ! Hắn sở dĩ không cùng ngươi viên phòng, ai gia xem ra, là ngươi căn bản không đem những thứ trước kia ai gia dạy áp dụng lên người hắn, ngươi nói xem ai gia nói có đúng hay không?''
Nghe thế, Lam Linh nhất thời sáng tỏ, Lam Xảo Phượng này ngoài mặt chính là tức giận với mình. Thực tế lại thử xem mình có thật sự mất trí nhớ hay không, nếu thật là mất trí nhớ, bản thân có thể chủ động nói với bà ta, vì thế, bà ta có thể thử xem bản thân mình rốt cuộc có trung thành hay không đây mà.
Một mũi tên bắt ba con nhạn ! Lam Xảo Phượng này thật không đơn giản nha, Lam Linh nhất thời xốc lại tinh thần, từ trước đến nay nàng luôn thích những đối thủ mạnh mẽ, nàng thật muốn nhìn xem Lam Xảo Phượng rốt cuộc muốn dùng quân cờ này làm cái gì !
''Thái hậu, nô tì mất trí nhớ.'' Lam Linh đoán rằng Lam Xảo Phượng từ phía Lam Trí Thân đã biết được tin này, nếu bà ta muốn thử trình độ trung thành của nàng, nàng liền phải biểu hiện nha.
''Mất trí nhớ?'' Lam Xảo Phượng có chút giật mình, tức giận trong nháy mắt tiêu tan đi một chút, '' Chuyện xảy ra khi nào?''
''Sáng sớm ngày hôm qua nô tì bị ngã trong viện của mình, đập đầu, sau đó cái gì cũng không nhớ được, ngay cả người trong phủ cũng không nhớ ra ai'.''
''Vì sao không nói sớm?'' Lam Xảo Phượng trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, ''Phụ thân ngươi biết không? Hắn có thỉnh thái y xem cho ngươi chưa?''
''Không có.'' Trên mặt Lam Linh rất nhanh hiện lên một tia ủy khuất, ''Phụ thân lúc ấy vội vã bảo nô tì lên kiệu hoa, chỉ sợ đã quên mất chuyện này.''
''Phụ thân ngươi thật sự hồ đồ rồi!'' Lam Xảo Phượng trách cứ Lam Trí Thân 1 câu, liền nói với Kiều Sở Tâm: '' Sở Tâm, ngươi đi thỉnh Hứa thái y lại đây, nhìn xem trên người nàng trừ bỏ mất trí nhớ còn có thương tổn đến chỗ nào không?''
''Vâng.'' Kiều Sở Tâm rất nhanh đi ra chính điện.
''Bảo bối a, vừa rồi ai gia không biết ngươi bị mất trí nhớ, trọng điểm của lời nói, ngươi cũng không nên để trong lòng a.'' Tức giận trên mặt Lam Xảo Phượng đã gần như hoàn toàn biến mất, lộ ra bộ dáng của từ mẫu.
''Thái hậu, người là trưởng bối của nô tì, giáo huấn nô tì vài câu, vốn đều là đúng, nô tì tự nhiên sẽ không để trong lòng.'' Lam Linh cười yếu ớt nói, trong lòng nghĩ, ngươi nói cái gì ta sẽ không ghi tạc trong lòng, nhưng ngươi là dạng người gì thì ta muốn ghi tạc trong lòng đó.
PS: Thiệt là cả hai người không ai là dạng vừa hết, thể loại này rất đáng để hóng nha.