Lam Linh cực lực muốn vùng tay ra khỏi bàn tay bị Yến Kinh Hàn nắm, nhưng tay Yến Kinh Hàn lại như kìm sắt lạnh như băng, cho dù nàng có đem hết khí lực cả người cũng không rút ra được phân nửa.
"Buông tay!" Thanh âm Lam Linh mang theo tia tức giận, bị một nam nhân kéo đi làm chuyện vợ chồng như thế, dù cho Lam Linh trời sinh tính tình lạnh nhạt như thế nào, giờ phút này, nàng cũng không có cách nào bình tĩnh tự nhiên được.
Lần đầu tiên, Yến Kinh Hàn từ trên mặt Lam Linh thấy được sắc mặt khác ngoại trừ vẻ lạnh nhạt bên ngoài, trên gương mặt yêu kiều có chút giận nhẹ dịu dàng dưới ánh trăng, càng làm tăng thêm một phần mùi vị quyến rũ, lại còn mang theo một tia mùi vị mê người.
Nhìn xem Lam Linh như thế, bàn tay Yến Kinh Hàn chẳng những không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, trong lòng vui vẻ, lần đầu tiên nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, Yến Kinh Hàn đã nhớ kỹ ấm áp trên tay nàng, mà lúc này, loại cảm giác ấm áp này, càng làm cho trong nội tâm Yến Kinh Hàn manh động sinh ra tia tham lam.
Thấy Yến Kinh Hàn vẫn không có nửa ý tứ buông tay, Lam Linh đã bắt đầu nổi giận, không thèm cùng hắn nói nhảm nữa, mà nâng chân lên một cước liền về phía trên người Yến Kinh Hàn đá tới, thân hình Yến Kinh Hàn chợt lóe, thoải mái tránh thoát, nhưng vẫn không buông tay.
Lưu Vân nhìn hành động của Lam Linh lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nghĩ thầm lá gan của vương phi cũng quá lớn đi, nàng cũng dám đạp gia nhà mình? Lam Trí Thân, Lam Xảo Phượng biết không? Bọn họ trăm phương ngàn kế gả nàng cho gia, cũng không phải là làm cho nàng dùng chân đạp gia nha?
Lam Linh thấy một cước không đạp trúng Yến Kinh Hàn, liền muốn lại thêm một cước, nhưng Yến Kinh Hàn cũng không cho nàng thêm cơ hội như vậy, mà lấy tay vòng qua eo thon của Lam Linh, mang theo nàng nhanh chóng bước vào gian phòng, cửa phòng lập tức được khép lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lưu Vân có chút thất vọng, hắn tuyệt đối không thừa nhận trong lòng là hắn có chút hưng phấn muốn xem kịch vui, gia từ trước đến nay không hề gần nữ sắc, đều là những nữ nhân đó đối với gia yêu thương nhung nhớ, ngày hôm nay, ngược lại gia đã trở thành đối tượng bị ghét bỏ, hơn nữa còn là bị vương phi của mình ghét bỏ, Lưu Vân nghĩ đến những điều này, trong lòng kìm nén không được mà nảy ra những ý nghĩ kỳ quái, hắn rất muốn biết quang cảnh trong phòng là một phen như thế nào, thật sự là lòng ngứa ngáy khó nhịn nha.
Vào gian phòng, Yến Kinh Hàn nhanh chóng buông Lam Linh ra, nhấc chân đi về nội thất.
Lam Linh trừng mắt oán hận bóng lưng Yến Kinh Hàn, cũng không hề lên tiếng, nhưng sắc mặt giận dữ hiện ra trên mặt vô cùng rõ ràng.
Yến Kinh Hàn vào nội thất, gặp Lam Linh vẫn đứng bên ngoài phòng như cũ, cũng không có một chút ý tứ muốn đi vào, hắn lập tức nhẹ nhàng quét sang Lam Linh một cái, "Đến, giúp bản vương cởi áo."
"Vương gia, ta không phải là nô tỳ của ngài." Lam Linh nói xong rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, xoay đầu về phía một bên khác, không muốn nhìn sang Yến Kinh Hàn.
"Ngươi xác thực không phải là nô tỳ của bản vương, nhưng ngươi lại là vương phi của bản vương, trên giấy luật pháp của Đông Sở luật pháp có quy định rõ ràng chuyện thê tử hầu hạ trượng phu là nghĩa vụ cần thiết, nếu như thê tử khăng khăng không tuân thủ theo, thì trượng phu có quyền được hưu vợ của hắn rồi trả về nhà mẹ đẻ."
Yến Kinh Hàn sâu kín mở miệng, nhưng ý tứ uy hiếp lại vô cùng rõ ràng, Lam Linh lập tức trừng nhìn về phía Yến Kinh Hàn, người này dài tròn gì, thế nhưng lại còn dùng loại thủ đoạn vô sỉ uy hiếp nàng? ! Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường!
Lam Linh rất muốn Yến Kinh Hàn đưa cho nàng một tờ hưu thư, nhưng nghĩ đến nếu như nàng ly khai khỏi vương phủ của hắn, việc đi vào lần nữa nói thì dễ dàng vậy sao? Cái mạng nhỏ của nàng dường như chịu không được chuyện lăn qua lăn lại như vậy.
Lam Linh từ từ đứng lên, chậm chậm đi vào nội thất, lại hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, rồi mới duỗi cánh tay hướng về phía đai lưng Yến Kinh Hàn.
Nhưng mà, việc giúp Yến Kinh Hàn cởi áo ra tựa hồ cũng không phải là việc dễ dàng như vậy, nhất là việc cởi thắt lưng cũng đã làm khó cho Lam Linh.