Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 72: Chương 72: Hắn có thể trong hoàng cung ăn nàng?




Lam Linh rửa mặt xong xuôi, Thu Diệp liền đi tới tủ treo quần áo lấy ra một bộ váy dài có màu sắc tươi đẹp, Lam Linh nhìn Thu Diệp nâng y phục trên tay, đôi mi thanh tú khẽ nhăn

''Tiểu thư, hôm nay người muốn cùng vương gia tiến cung thỉnh an Thái Hậu, không thể mặc quá thanh lịch được, Thái Hậu nhìn sẽ mất hứng.'' Thu Diệp biết rõ tiểu thư nhà mình từ trước đến nay không thích y phục quá mức diễm lệ, nhưng hôm nay không giống với trước kia, y phục đôi khi sẽ đại biểu cho thân phận của một người, tiểu thư nhà mình đã là Hàn vương phi, nếu như quá mộc mạc, có thể sẽ làm cho các phi tần khác chê cười.

‘‘Được, vậy thì mặc bộ này đi.’’ Lam Linh có chút bất đắc dĩ, những quy cũ cổ đại này thật rất nhiều, vốn định tránh Lam Xảo Phượng, xem ra tránh không xong rồi. nàng mặc dù không thích ý phục diễm lệ như vậy nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chút chuyện nhỏ này nàng có thể nhún nhường được.

Lam Linh để Thu Diệp giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề, nhìn bản thân trong gương đồng, ở dưới thân váy là một nhành đào diễm lệ, Lam Linh trong lòng xẹt qua một tia bất an, nghĩ tới tên hỗn đản Yến Kinh Hàn kia tối qua làm như thế đối với nàng, nếu hôm nay hắn thấy nàng ăn vận 1 thân y phục như vậy, có thể hay không lại đối với nàng nổi lên hứng thú mà làm càn?

Nghĩ tới đây, Lam Linh nhanh chóng mở miệng nói ‘‘Thu Diệp, ngươi đi cầm một bộ y phục khác đến đây, ta cảm thấy bộ y phục này không thích hợp’’ Lam Linh cảm thấy bộ y phục này quá mức gây chú ý, phải đổi đi bộ khác tương đối an toàn một chút.

''Tiểu Thư, như thế nào không thích hợp a? Nô tì cảm thấy tiểu thư mặc bộ y phục này tất nhiên sẽ đánh bại tất cả các loài hoa, ai cũng không bằng'' Thu Diệp trong mắt rõ ràng cực kỳ hâm mộ.

''Ta cảm thấy khó coi'', Lam Linh không nghĩ tới cái gì là vẻ đẹp đánh bại tất cả các loài hoa, nàng chỉ muốn không gây phiền toái trên người là đủ hài lòng rồi.

''Nhưng mà…’ Thu Diệp còn muốn nói điều gì nữa, lúc này bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của quản gia Tạ An, ‘Vương Phi, Vương gia lệnh nô tài thông báo đến ngài, giờ nên đi ra trước cửa phủ, Vương gia đang ở trên xe ngựa chờ ngài ''

''Biết rồi'', Lam Linh nhìn nhìn bộ y phục trên người, biết rằng đã không kịp đổi y phục một lần nữa rồi, nàng cũng không muốn làm cho tên hỗn đảng kia tìm được cơ hội mượn đề tài để nói về chuyện của mình, nàng không tin hắn có thể ở trong hoàng cung mà ăn nàng.

Sau đó, Lam Linh bèn li khai ra khỏi phòng, quản gia Tạ An thấy Thu Diệp đi theo sau lưng, liền chặn lại nói: ''Thu Diệp cô nương, Vương gia có lệnh, bây giờ Vương Phi tiến cung cùng Vương gia, ngươi không cần đi theo''.

''Là..'' Thu Diệp nhìn tiểu thư mình 1 cái, liền lui ra 1 bên.

''Vương Phi, Vương gia biết rõ ngài đối với trong phủ còn chưa quen thuộc, lệnh nô tài dẫn ngài đi ra ngoài''. Tạ An nói chuyện cung kính trước sau như 1.

''Được, làm phiền quản gia rồi''. Lam Linh cười cười.

''Vương Phi, ngàn vạn lần ngài cũng đừng nên nói như vậy, đây đều là bổn phận của nô tài, Vương Phi, mời'' Tạ An đưa tay ra hiệu xin mời, nghiêng người dẫn đường, Lam Linh đi theo đằng sau.

Lúc này mặc dù mặt trời còn chưa lên, nhưng trời đã sáng choang, dọc đường đi cây cao bóng cả tỏa hương hoa, không khí dị thường tươi mát. Gió sáng sớm mang theo cảm giác mát nhẹ xen lẫn hương hoa thổi trên mặt, Lam Linh cảm thấy dị thường sảng khoái, cước bộ cũng trở nên dễ dàng hơn.

Sau thời gian 2 nén hương, hai cánh cửa hùng vĩ đã xuất hiện trước mắt Lam Linh ( phủ rộng quá, đi tới 2 nén hương mới từ phòng ngủ ra tới cửa, đại gia trong truyền thuyết a :sofunny: ), lúc này cửa chính đã hoàn toàn mở ra, xuyên qua cửa chính, Lam Linh liền thấy được một chiếc xe ngựa toàn thân đen tuyền dừng trước cửa lớn, nghĩ tới phải cùng Yết Kinh Hàn ngồi chung 1 chiếc xe ngựa, tâm tình thoải mái của Lam Linh đột nhiên biến mất.

Lam Linh mấp máy môi, hướng về đứa bé giữ cửa đang hành lễ gật đầu nhẹ, liền sau đó nhấc chân bước ra cửa chính, đến cạnh xe ngựa.

''Vương phi, nếu ngài không ra, vương gia sẽ đích thân đi đón ngài'', Triêu Dương cười cười thi lễ với Lam Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.