Editor: Yosa_Truong
Betaer: Tử Sắc Y
“Nô tì không biết, những người nằm vùng ở Đại lý tự không ai truyền tin tức trở lại, tin tức này là do nô tỳ nghe Thiếu Khanh Đại lý tự truyền vào cung, hắn chỉ nói là đại lao bốc cháy, nhưng lại không nói rõ nhị tiểu thư ra sao.” Kiều Sở Tâm nhìn Lam Xảo Phượng đang nhíu chặt đôi mi thanh tú ở trong gương, trong nội tâm đã đoán được làm gì có ai lại truyền đi một tin tức vô vị như thế?
Nghe xong, Lam Xảo Phượng cảm thấy có một cảm giác rùng mình truyền từ bàn chân. Nàng không thể phủ nhận là có một thế lực nào đó đang đứng một mình ở đằng sau hòng thao túng tất cả
Nhưng nàng không cam lòng, cũng không tin Lam Linh đã chết đi như vậy.
“Tô Toàn, ngươi lập tức xuất cung, đến Đại lý tự xem thử rốt cuộc Linh nhi thế nào rồi.” Lam Xảo Phượng lập tức phân phó Tô Toàn.
“Dạ” Tô Toàn đáp một tiếng, rồi nhanh chóng ra khỏi tẩm điện.
Lam Xảo Phượng nhẹ nhàng vuốt mi mắt, rồi đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái dương, lúc này nàng hoàn toàn khẳng định người sai khiến Thu Diệp hãm hại Lam Linh và người phóng hỏa đại lao là cùng 1 người, và mục đích của hắn chính là muốn giết chết Lam Linh, phá hỏng kế hoạch của mình, nhưng hắn là ai? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
“Thái hậu, nhị tiểu thư cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì.” Kiều Sở Tâm đỡ tay Lam Xảo Phượng, giúp nàng xoa xoa huyệt thái dương, đồng thời cũng lên tiếng an ủi.
“Hy vọng như thế, vì nếu không, tâm huyết nhiều năm của ai gia sẽ phải uổng phí rồi.” Lam Xảo Phượng than nhẹ một câu, mặc dù không cam lòng, nhưng đến giờ phút này, việc Lam Linh còn sống hay đã chết không còn do bà định đoạt nữa rồi, chỉ còn chờ theo ý trời mà thôi.
Yến Kinh Hàn vừa nhận được tin tức liền chạy một mạch tới Đại Lý tự, không để ý đến Ngụy Đình mặt mũi hổ thẹn, mà chỉ nhanh chóng bước vào gian tù của Lam Linh, Triêu Dương Hạo Nguyệt theo sát phía sau, Ngụy Đình cũng cắn răng đi theo vào.
Lúc này, lửa trong phòng đã hoàn toàn được dập tắt, những luồng khói dày đặt từ từ tản đi, Triêu Dương Hạo Nguyệt nhìn thi thể đã bị thiêu cháy trên mặt đất, hai mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi run lên.
Những người gia an bài ở đây không thấy truyền tin về, có thể thấy bọn họ đã sớm bị bịt miệng, như vậy người đứng phía sau có khả năng cường đại đến mức vượt khỏi mọi dự liệu của bọn họ, vậy có khả năng thi thể kia không phải là vương phi hay không?
Triêu Dương âm thầm cầu nguyện trong lòng, hắn hy vọng chuyện này chỉ do có người muốn giật dây hòng che mắt mọi người, hắn hy vọng vương phi vẫn còn sống sót, hắn hy vọng vương phi có thể hóa hiểm thành an trở về vương phủ với vương gia, nếu không, vương gia có thể sẽ không bao giờ cười lại được nữa.
Yến Kinh Hàn đi vào nhìn cẩn thận cổ thi thể trên mặt đất, sau đó cẩn thận nhìn kỹ gian phòng đã bị đốt cháy, trong nội tâm hiểu rõ, nhưng hắn lại không lên tiếng.
Ngụy Đình theo sát sau lưng Yến Kinh Hàn, trên người đã sớm dính đầy khói bụi, nhưng vẫn không che giấu được tái nhợt trên gương mặt, trong con ngươi đen tối lại tràn đầy sự áy náy, thấy Yến Kinh Hàn dời mắt về phía mình, một lần nữa ngã quỵ xuống đất nói, “Vương gia, vi thần có lỗi, đã phụ sự phó thác của vương gia, tội đáng chết vạn lần! Vi thần vốn định lấy cái chết để tạ tội, nhưng thỉnh vương gia hãy để cho vi thần sống thêm vài ngày, sau khi bắt được hung thủ thần sẽ lập tức đi tạ tội với vương phi.”
“Đứng lên đi, trước ngươi nên tìm chứng cứ chứng minh khối thi thể này là vương phi đi, rồi hẵng nói chuyện khác.” Yến Kinh Hàn lạnh lùng lướt nhìn Ngụy Đình một cái, nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Nghe vậy, Triêu Dương Hạo Nguyệt thoáng vui mừng, nhưng trong lòng Ngụy Đình lại ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bò dậy, đi theo sau lưng Yến Kinh Hàn, cản lại nói: “Vương gia, ý của ngài là...” Ngụy Đình như muốn nói nhưng lại thôi, hắn sợ đây chỉ là do hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn quá hy vọng Hàn vương phi bình an còn sống, chỉ có như vậy thì nội tâm của hắn mới khá hơn một chút.
“Ngụy Đình, ngươi thân là Thiếu Khanh Đại Lý tự, ngươi nên chú ý hiểu rằng mọi sự việc đều chính là chứng cớ, chứ không phải là suy đoán vô căn cứ.” Yến Kinh Hàn dừng bước, nhìn xem Ngụy Đình như có dụng ý khác, nói một câu.
Nghe vậy, dường như Ngụy Đình mới hiểu rõ ra, nhanh nói: “Vi thần đã hiểu.” Ngụy Đình có chút oán hận, khi nào hắn đã trở nên ngu xuẩn như vậy, thậm chí ngay cả nghe ý trong lời của vương gia mà cũng không hiểu.
Theo Ngụy Đình, vương gia gần như đã xác định được thi thể kia không phải là vương phi, như vậy thì vương phi vẫn còn sống, mà vương gia không muốn để cho người khác biết ngay, bởi vì tình trạng còn lập lờ nước đôi như vậy sẽ dễ làm việc hơn.
Đi ra khỏi cửa chính nhà lao, Yến Kinh Hàn liền gặp Mộ Dung Tiếu Trần, thấy hắn bước nhanh, nhịp điệu bước chân dồn dập, vạt áo tung bay, không thể che dấu được sự vội vàng trong lòng lúc này.
Mộ Dung Tiếu Trần nhìn Yến Kinh Hàn một cái, cũng không hành lễ với Yến Kinh Hàn, liền vội vã bước vào nhà lao, trong lòng hắn đang thấp thỏm không thôi, bởi vì toàn bộ người của hắn đều không có một chút tin tức, mặc dù hắn đã chứng kiến thân thủ của Lam Linh, nhưng nghĩ tới thế lực người giật dây quá mức cường đại, Mộ Dung Tiếu Trần không thể không có cách nào không lo lắng, vừa nghe được tin tức từ Ngụy Đình, liền vội vã chạy tới.
Yến Kinh Hàn nhìn bóng dáng Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng đi vào cửa lớn nhà lao, mày kiếm khẽ cau, trong mắt thoạt hiện lên vẻ không vui, nhưng hắn cũng không lên tiếng, mà chỉ phân phó Ngụy Đình vài câu, rồi dẫn Triêu Dương Hạo Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Đại Lý tự.
Lúc Tô Toàn đến Đại Lý tự, thì Mộ Dung Tiếu Trần cũng đã rời khỏi, hắn chỉ hỏi thăm Ngụy Đình vài câu đơn giản, rồi sau đó liền hồi cung phục mệnh Lam Xảo Phượng.
Xảy ra chuyện lớn đến như vậy, Lam Xảo Phượng không có cách nào ngủ được, liền bảo Kiều Sở Tâm hầu hạ mặc y phục chỉnh tề, ngồi chờ Tô Toàn quay lại.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tô Toàn cũng trở lại, nhưng tin tức của hắn lại khiến tim Lam Xảo Phượng như muốn nhảy ra ngoài.
Đương nhiên là Lam Xảo Phượng không tin Lam linh có thể chết đơn giản như vậy, thế nhưng cỗ thi thể bị thiêu cháy kia có phải là Lam Linh hay không, điều này Lam Xảo Phượng không dám khẳng định, nếu như mọi chuyện đều là thật, nàng phải làm gì tiếp theo bây giờ? Nhưng nếu câu trả lời là không, vậy thì rốt cuộc Lam Linh đã bị bắt đến nơi nào, nàng ấy còn có thể bình an quay trở lại hay không?
Nói về Yến Kinh Hàn, Lam Xảo Phượng càng thêm bất an, hắn thế nào lại không vui không buồn, lại càng không phải như tức giận đến mức không kềm được, tựa hồ như Lam Linh có chết hay không cũng không liên quan gì tới hắn, chẳng lẽ những chuyện trước đây đều do hắn cố ý diễn cho nàng xem?
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, trong lòng Lam Xảo Phượng oán hận không thôi.
“Tô Toàn, lập tức truyền tin cho bọn họ, bảo bọn họ thăm dò tin tức của Linh Nhi!” Lam Xảo Phượng lập tức phân phó Tô Toàn, chưa đến cuối cùng, nàng sẽ không tin Lam Linh có thể chết như vậy.
“Thái hậu, nếu như cỗ thi thể kia chính là...” Tô Toàn nhìn Lam Xảo Phượng, chỉ nói một nửa.
Nghe vậy, giọng nói Lam Xảo Phượng lập tức trầm xuống, “Ai gia không tin Linh Nhi đã chết, dựa theo những gì ai gia nói, lập tức đi làm!”
“Dạ!” Tô Toàn không nói nữa, chỉ dạ một câu, rồi nhanh chóng đi ra chính điện.
Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng trở về phủ đệ của mình, gọi Thần Tinh đi vào thư phòng của mình.
Mặc dù y phục trên người cổ thi thể kia giống hệt như Lam Linh, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần có thể hoàn toàn khẳng định rằng cổ thi thể kia không phải là Lam Linh, bởi vì Mộ Dung Tiếu Trần biết Lam Linh dùng châm làm binh khí, trên người nàng lúc nào cũng có châm. Mà loại châm đó lửa bình thường sẽ không thể nào thiêu cháy được, còn trên người cỗ thi thể kia không có một ngân châm. Điều này đã nói lên, đó không phải là Lam Linh, nhất định là Lam Linh vẫn còn sống tốt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Mộ Dung Tiếu Trần cảm thấy nếu như hắn quan tâm quá sẽ bị loạn, lấy thân thủ và trí thông minh của Lam Linh, làm sao nàng có thể bị lửa đốt đến chết cháy chứ? Muốn chết cháy thì cũng chỉ có thể là người khác chết cháy!
Biết Lam Linh còn sống, Mộ Dung Tiếu Trần đột nhiên phát hiện cơ hội trời cho trước mặt hắn, cơ hội đã đến gần ngay trước mắt như thế, nhất định hắn phải bắt lấy thật chặt!
Thần Tinh nhìn thấy thần sắc của chủ tử nhà mình, cũng đã thầm đoán được nhất định Lam Linh vẫn còn sống, vì nếu như không, thì dựa vào tình cảm chủ tử dành cho nàng, nhất định chủ tử sẽ tim đau như dao cắt, đâu thể khẽ nhếch miệng cười như lúc này?
“Lập tức phái người âm thầm thăm dò tin tức của Linh nhi, nhất định phải tìm được trước Yến Kinh Hàn và Lam Xảo Phượng!” Mộ Dung Tiếu Trần phân phó Thần Tinh, lại nói tiếp: “Lập tức truyền tin Hàn vương phi đã táng thân dưới biển lửa, để dân chúng trong kinh thành đều cho rằng Hàn vương phi đã mất.”
Trong lòng Mộ Dung Tiếu Trần đều xem, Hàn vương phi và Lam Linh không phải là một người, Hàn vương phi là vương phi của Yến Kinh Hàn, còn Lam Linh mới chính là nữ nhân mà hắn đã yêu suốt ba năm, danh hiệu vương phi này cũng chỉ là tạm thời, mà trận hỏa hoạn đúng lúc này sẽ giúp nàng loại bỏ danh phận này.
“Dạ!” Thần Tinh lập tức lên tiếng đi làm.
Mộ Dung Tiếu Trần chưa bao giờ hoài nghi năng lực làm việc của thủ hạ, hắn tin tưởng có thể tìm Lam Linh trước Lam Xảo Phượng và Yến Kinh Hàn, đến lúc đó, hắn sẽ dẫn nàng cao chạy xa bay, thân phận Hàn vương phi cũng tốt, nhị tiểu thư Lam tướng phủ cũng được, đều không có nửa điểm liên quan đến nàng, hắn chỉ biết, nàng là thê tử của hắn.
Sau khi Yến Kinh Hàn hồi phủ, cũng lập tức phái người âm thầm đi thăm dò tin tức Lam Linh.
Mặc dù theo Yến Kinh Hàn, Lam Linh có đủ năng lực tự vệ, thế nhưng thế lực người giật dây lại quá mức cường đại rõ rệt, Lam Linh ở trong tay hắn, không phải lo lắng đến tính mạng, nhưng nhất định là hắn có mục đích khác, hắn (YKH) phải nhanh chóng tìm được nàng.
Yến Kinh Hàn phân phó Hạo Nguyệt một câu, sau đó liền trở về gian phòng của mình, từ bàn trang điểm lấy ra một hộp gấm nhỏ, mở nắp hộp ra, lấy vật phát tín hiệu lúc trước Lăng Sương từ Vô Ưu cung đã đưa cho.
Lam Linh cũng không cầm vật phát tín hiệu ở bên người, mà chỉ để ở trong phòng, tránh trường hợp xảy ra sự cố mà Yến Kinh Hàn không tìm được Lăng Sương.
Yến Kinh Hàn cầm lấy tín hiệu đi ra khỏi gian phòng, ngón tay bắn ra, tín hiệu lập tức bay vút thẳng lên không trung, một lát sau, tản ra một làn khói sáng đỏ đến chói mắt.
Yến Kinh Hàn nhìn thấy tia sáng chói mắt kia biến mất trên không trung, mới thu hồi ánh mắt, rũ mắt chắp tay, chờ Lăng Sương đến.
Thế lực Vô Ưu cung thế nào đương nhiên Yến Kinh Hàn hết sức rõ ràng, nếu cung chủ Vô Ưu cung đã bảo hai người Lăng Sương Lăng Lộ bảo vệ Lam Linh, thì như vậy có thể các nàng sẽ biết một ít thông tin về người giật dây, hắn muốn tự mình hỏi Lăng Sương một chút.
Nhưng mà, đợi khoảng chừng nửa canh giờ, Lăng Sương không xuất hiện, điều này khiến mày kiếm Yến Kinh Hàn càng nhíu thật chặt!
Trong thời gian dài như vậy mà Lăng Sương cũng không xuất hiện, điều này nói rõ lên chuyện gì? Giải thích rõ rằng nàng ta cũng không có cách nào thoát thân sao? Hay giải thích rõ rằng nàng ta đã bị người chế trụ? Hoặc là nói lên hai người Lăng Sương Lăng Lộ các nàng cũng bị người giật dây kia mang đi?
Yến Kinh Hàn siết bàn tay lại thành quyền, nếu như ngay cả Vô Ưu cung mà người đó cũng dám động, vậy thì chỉ sợ thế lực của hắn cũng không phải có thể dùng một từ “Cường đại” để hình dung.
Rốt cuộc hắn là ai? Hắn hao tâm tổn sức muốn dẫn Lam Linh đi vì mục đích gì?
Từng đợt bất an nhanh chóng quấn quanh trái tim Yến Kinh Hàn!