Nghe Lăng Sương nói Hút Hồn dược không nằm trong người Lam Linh, Yến Kinh Hàn lập tức dịu lại, cảm kích cung chủ Vô Ưu Cung.
“Vì sao Cung chủ các ngươi phải bảo vệ Vương phi ? Quan hệ giữa Vương phi và Cung chủ là gì?”
Yến Kinh Hàn là người luyện võ, tinh thông y thuật, y vô cùng rõ chuyện bức Hút Hồn dược hao phí bao nội lực, cung chủ Vô Ưu Cung giúp Lam Linh, rốt cuộc là vì sao?
Theo Yến Kinh Hàn, ngoài nương là người sẵn sàng trả giá không cần báo đáp, thì người khác làm gì đều có mục đích, có câu không lợi không dậy sớm, theo lợi là bản tính con người. Cung chủ Vô Ưu không ngoại lệ!
Lam Linh ngồi xuống cạnh Yến Kinh Hàn, nàng muốn biết vì sao Vô Ưu Cung mạo hiểm đắc tội Lam Xảo Phượng để nàng bình an. Vốn dĩ thân thể này chỉ là một thiên kim tiểu thư dưỡng ở khuê phòng, không ai biết, giá trị của nàng có đáng giá để Vô Ưu Cung trả nhiều vậy? Có phải hai người có quan hệ bất thường?
Lam Linh không lên tiếng, mắt đẹp trong vắt như nước thu lẳng lặng nhìn Lăng Sương, sâu rộng, cơ trí tựa nhìn thấu tất cả.
Cùng lúc đó, Yến Kinh Hàn cũng nhìn Lăng Sương, thâm thúy vô ngần như biển rộng, nhìn thấu hết thảy.
Tính tình Lăng Sương trước nay trầm ổn, thái sơn áp đỉnh không đổi sắc, bị hai người nhìn đột nhiên Lăng Sương thấy da đầu tê dại, có cảm giác như lõa thể.
Lăng Sương nhanh chóng tâm tâm niệm niệm, bình thản, không kiêu không nịnh thưa, “Bẩm Vương gia, Cung chủ bảo vệ tiểu thư có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này không liên quan đến lợi ích, hiện tại nô tỳ không thể nói, xin Vương gia thứ tội, về phần quan hệ của Cung chủ, nô tỳ chỉ có thể nói không cần chờ lâu ngài sẽ biết, thứ nô tỳ không thể nói.”
“Phu quân, xem ra, chúng ta không thể biết Cung chủ nàng, Lăng Sương không muốn nói cho chúng ta, chúng ta không cần hỏi.” Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, vừa cười vừa nói.
“Khi nào Cung chủ các ngươi trở về kinh thành?” Dù Yến Kinh Hàn biết cung chủ Vô Ưu Cung không ác ý, nhưng y không thích cảm giác không hay biết, cung chủ Vô Ưu Cung là người trong giang hồ, y bảo hộ Lam Linh, nhúng tay chuyện triều đình, rốt cuộc muốn làm gì? Yến Kinh Hàn thấy nhất định phải biết rõ ràng.
“Nô tỳ không biết.” Mắt Lăng Sương lướt qua Lam Linh, nhìn Yến Kinh Hàn.
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn biết không thể lấy tin từ miệng Lăng Sương, không lên tiếng.
Lam Linh cười cười, thấy miệng nha đầu Lăng Sương đủ kín, chủ tử thế nào mới có được nha đầu như vậy, nàng quả thực muốn gặp.
“Tiểu thư, hôm qua ngài có uống Hút Hồn dược không?” Lăng Sương không quên mục đích, nhìn Lam Linh hỏi.
“Không có.” Lam Linh cười lại nói: “Hôm qua ta đi Lam tướng phủ tìm ngươi, cũng muốn hỏi về Hút Hồn dược.”
“Vậy là tốt.” Lăng Sương nhẹ nhàng trả lời, Lam Linh và Yến Kinh Hàn nghe vào tai, không thấy Lăng Sương nhẹ nhõm, trái lại như đúng là vậy.
Trong nháy mắt Yến Kinh Hàn nhìn Lăng Sương, không thấy trên mặt Lăng Sương khác thường, lập tức rũ mắt có điều suy nghĩ.
Mày Lam Linh khẽ nhíu, cũng không lên tiếng hỏi, lẳng lặng nhìn Lăng Sương.
Da đầu Lăng Sương tê dại, lại nói: “Tiểu thư, vương gia, nếu không có chuyện khác, nô tỳ trở về.”
“Lăng Sương, nếu ta có chuyện muốn tìm ngươi, có thể tới đâu tìm?” Lam Linh nghĩ nhất định phải biết rõ phương thức liên lạc, nói không chừng sau này nàng cần hỗ trợ, đến Xuân Hương Lâu tìm U Lan quá mất thời gian, đi Lam tướng phủ không nhất định tìm thấy.
“Tiểu thư, vật này đưa cho người.” Lăng Sương lấy hà bao bên hông đưa cho Lam Linh, “Vật này truyền tín hiệu đến Vô Ưu Cung, nếu tiểu thư muốn tìm nô tỳ, lấy một viên bắn trên không, nô tỳ sẽ biết.”
Lam Linh nhận hà bao Lăng Sương đưa, mở hà bao lấy ra một viên đậu màu đen xem xét, đột nhiên như đã thấy ở đâu, nhưng nhất thời nghĩ không ra, nàng bỏ lại trong hà bao, cười cười, “Được, ta biết rồi.”
“Vậy nô tỳ trở về.” Nội tâm Lăng Sương vội vàng, nhưng trên mặt không biểu hiện.
“Được.” Lam Linh gật đầu cười.
Nghe vậy, Lăng Sương bước nhanh ra khỏi phòng.
Thấy bước chân dồn dập, Lam Linh cong môi nghĩ, trong lòng nha đầu kia chỉ sợ đã hoảng hốt.
Lăng Sương ra khỏi phòng thấy Triêu Dương vui vẻ nhìn, lập tức nhíu mày, nàng không quên tối qua bị y sàm sỡ, trừng mắt nhìn Triêu Dương, muốn phi thân rời đi.
“Lăng Sương, ta muốn nàng làm nương tử ta!”
Câu nói không báo trước làm Thanh Phong Lưu Vân cùng nhau cười hì hì, trong lòng không khỏi nghĩ, tám phần tiểu tử này tẩu hỏa nhập ma, có ai theo đuổi nữ nhân như y không? Không tiền cầu làm thê, đây không phải theo đuổi thiếu nữ, mà muốn đến cửa tìm đánh!
Dù Hạo Nguyệt không biểu hiện rõ như Thanh Phong Lưu Vân, mắt nhìn Triêu Dương chứa đồng tình.
Triêu Dương nhìn Thanh Phong Lưu Vân ẩn thân, nhíu mày, trong nội tâm nghĩ, huynh đệ kiểu gì? Y hỏi Lăng Sương làm thê thì sao? Đây không phải cách bọn họ dạy? Chân ướt chân ráo đánh không lại, phải tìm cách khác chinh phục nàng! Nếu muốn nàng làm nương tử, dĩ nhiên phải nói với người ta, chuyện này có gì buồn cười?
Lời Triêu Dương như tiếng ma quỷ xuyên tai Lăng Sương, trong nháy mắt nàng dừng bước xoay người nhìn Triêu Dương, mắt hiện hàn khí.
“Ngươi nói lại lần nữa!” Lăng Sương nghiến răng nghiến lợi, nhất định đầu óc y bị hỏng, sờ tay nàng muốn nàng làm nương tử, mơ thật đẹp!
“Ta muốn nàng làm nương tử ta!” Nhìn ánh mắt nàng hung dữ, tim Triêu Dương lập tức lỡ một nhịp, nhưng vẫn nói không do dự.
“Ta thấy đầu ngươi không bị hỏng mà ngươi bị ngứa da!” Lăng Sương nói rút roi từ bên hông, quất xuống đất, tư thế muốn đánh Triêu Dương một trận.
Xong rồi!
Thanh Phong Lưu Vân thấy tám phần tiểu tử này thảm, vốn dĩ không phải đối thủ của Lăng Sương, hiện tại chọc giận nàng, chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ sợ Triêu Dương bị đánh đến trầy da tróc thịt!
“Lăng Sương, ta nói không sai, nàng thấy phải không? Ta chưa lập gia thất, nàng chưa gả, ta thú nàng làm thê có gì không được?” Triêu Dương không muốn đánh với Lăng Sương, ai kêu y đánh không lại người ta?
“Đương nhiên không được!” Nghe Triêu Dương nói vậy, Lăng Sương tức giận, “Ta chưa gả thì sao? Ta chưa gả nhất định gả cho ngươi? Ta thấy đầu ngươi bị úng nước! Ta nói ngươi biết, cả đời này ta muốn theo hầu hạ cung chủ, không gả cho bất kỳ ai, ngươi sớm chết tâm đi!”
Cả đời hầu hạ cung chủ Vô Ưu Cung? Triêu Dương lập tức bắt trọng điểm.
“Cung chủ ngươi là nam hay nữ?” Triêu Dương cau mày gặng hỏi, theo y, nếu cung chủ Vô Ưu Cung là nam, tám phần Lăng Sương yêu cung chủ, nếu là nữ, Lăng Sương cố ý kiếm cớ không muốn gả.
Vừa nghĩ cả đời Lăng Sương bảo vệ một nam nhân không chịu gả, trong nội tâm Triêu Dương lập tức buồn bực.
“Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi quản được sao?” Lăng Sương tức giận lạnh lùng hừ, “Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất bỏ suy nghĩ đó trong đầu, nếu không, ta đánh ngươi thành đầu heo!”
Lăng Sương nhìn Lam Linh và Yến Kinh Hàn ra khỏi phòng, thu roi cảnh cáo Triêu Dương.
Lăng Sương độc miệng, Triêu Dương nghe đã quen, không bị lay động, y biết vì gia và vương phi ra khỏi phòng, Lăng Sương mới thu roi, gia và vương phi là chỗ dựa của y.
“Lăng Sương, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu nói muốn nàng làm nương tử ta, quyết không đổi ý, càng không thể bỏ suy nghĩ này, nàng cũng từ bỏ đi.” Triêu Dương thấy có chỗ dựa, giọng cao đầy hào hùng!
Lăng Sương nghiến nghiến răng, đưa tay sờ roi bạc bên hông, cuối cùng không rút ra, chỉ tức giận hận không thể đốt Triêu Dương thành tro bụi!
“Lăng Sương, ngươi về đi.” Yến Kinh Hàn lên tiếng, lạnh lùng nhìn Triêu Dương, mắt phượng tàn khốc!
“Vâng!” Lăng Sương trừng mắt nhìn Triêu Dương, nhanh chóng phi thân khỏi sân.
“Gia, thuộc hạ nghiêm túc.” Triêu Dương nhìn mắt gia không vui, vội vàng giải thích, y sợ bị gia hiểu lầm.
“Ta chưa nói ngươi thiếu nghiêm túc!” Yến Kinh Hàn lạnh lùng nói.
Triêu Dương vừa nghe không hiểu, rốt cuộc gia có ý gì?
“Triêu Dương, sao muốn Lăng Sương làm phu nhân ngươi? Ngươi thích nàng?” Lam Linh không đợi Yến Kinh Hàn mở miệng, nhìn Triêu Dương cười hỏi.
Vừa nghe Triêu Dương há to miệng, rơi vào thế khó, y chỉ muốn chinh phục nàng, muốn nàng làm nương tử, chuyện y có thích nàng hay không, không khác với chuyện bị nàng chọc tức chết!
Nhìn vẻ mặt Triêu Dương, Lam Linh biết Triêu Dương không phải thích mới muốn thành gia, lập tức trầm giọng, “Nếu không thích, sao ép người ta làm phu nhân ngươi, đây là chuyện nam tử hán đại trượng phu nên làm?!”