Editor: Tử Sắc Y (DĐLQĐ)
“Không phải là ngươi muốn ngâm nước nóng sao? Ta đã sai người chuẩn bị xong nước ở trong phòng rồi.” Đương nhiên là Yến Kinh Hàn hiểu được ý Lam Linh, mắt phượng tràn đầy ý cười sủng ái, lại dừng bước, ôm Lam Linh vào trong lòng.
Lam Linh nhẹ đưa tay đỡ trán, lúc này mới chợt nhớ đến chuyện nàng muốn ngâm nước nóng, vậy mà nàng nghĩ tới chuyện kia lại quên bẵng chuyện này.
Nhìn thấy gương mặt ửng hồng đầy ảo não của Lam Linh, Yến Kinh Hàn không khỏi cười nhẹ hai tiếng, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Lam Linh.
“Ngươi còn cười? Đều tại ngươi hết.” Lam Linh quệt miệng, hờn dỗi nhìn Yến Kinh Hàn, giờ phút này trên gương mặt nàng hiện rõ bộ dạng xấu hổ của tiểu nữ nhi, sự thanh nhã bình tĩnh cơ trí sớm đã bị nàng ném tới chín tầng mây, giờ phút này trong mắt nàng chỉ có nam nhân gần trong gang tấc này, có thể khiến nàng nguyện ý vượt mọi chông gai vì hắn!
“Được, đều tại ta, ngươi chờ một lát, nhất định ta sẽ bồi thường tốt cho ngươi.” Yến Kinh Hàn nói một câu rồi bế Lam Linh lên, nhanh chóng đi về phía gian phòng.
Lam Linh vùi đầu giấu trong lòng Yến Kinh Hàn, tim đập như sấm!
Nghĩ đến nghe người ta nói lần đầu tiên rất đau, Lam Linh không khỏi có chút khẩn trương.
Rất nhanh, Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh bước vào gian phòng, sau đó để Lam Linh xuống.
Lam Linh đưa mắt nhìn, nến đỏ long phượng, chữ hỷ đỏ thẫm, màn che đỏ hồng, áo ngủ bằng gấm bách niên hảo hợp, áo gối uyên ương nghịch nước như ý, từng vật từng vật hiện vào đáy mắt, từng đồ vật tốt lành, ánh sáng rực rỡ cả phòng!
Không thể nghi ngờ căn phòng này chính là tân phòng!
Mà nội thất trong tân phòng, có một thùng tắm có thể chứa độ rộng đủ để hai người có thể tắm cùng nhau, đang từ từ toả hơi nóng.
“Phu quân, kỳ thật ta cũng không để ý những chuyện này.” Lam Linh đưa tay ôm hông rắn chắc của Yến Kinh Hàn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và cảm động, Yến Kinh Hàn hao phí tâm tư vì nàng như thế, có thể thấy được hắn thích nàng, kỳ thật chỉ cần trong lòng hắn thích nàng, nói hay không nói cũng không quan trọng nữa.
“Ta biết rõ, nhưng ta để ý.” Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng nói một câu, kéo Lam Linh đi đến nội phòng.
Lam Linh nhoẻn miệng cười, đi theo Yến Kinh Hàn vào nội phòng, nhìn thấy thùng tắm đủ độ rộng chứa hai người cùng tắm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng hồng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai người tắm uyên ương, nhưng Lam Linh vẫn không có cách nào có thể kiềm chế được mặt đỏ đến mang tai, không biết làm sao.
Nhưng Yến Kinh Hàn lại hết sức yêu thích dáng vẻ Lam Linh thẹn thùng, nơi nào đó trên người sớm đã dâng trào đến không thể chờ được.
“Đêm nay để ta giúp ngươi cởi áo ra.” Yến Kinh Hàn nói xong tay lướt qua hông Lam Linh, nhẹ nhàng kéo ra, sợi tơ lụa rơi xuống, từng lớp y phục được thả lỏng.
Lam Linh hờn dỗi trừng Yến Kinh Hàn một cái, mỗi lần tắm rửa uyên ương không phải là hắn đều giúp nàng cởi y phục sao? Chỉ khác thức tự ai cởi trước cởi sau thôi.
Lam Linh khẽ cúi đầu mặc Yến Kinh Hàn cởi xuống từng lớp y phục trên người, mặc Yến Kinh Hàn ôm nàng vào thùng tắm, mặc môi mỏng và bàn tay Yến Kinh Hàn lướt trên người nàng tạo nên từng hồi nồng nhiệt.
Cho đến khi nước trong thùng tắm dần lạnh đi, Yến Kinh Hàn mới ôm Lam Linh ra thùng tắm, đặt ở trên giường.
Lam Linh khẽ mở tròng mắt mê ly, chỉ nhẹ giọng nói bên tai Yến Kinh Hàn một câu, “Phu quân, ngươi nhẹ chút.” Sau đó nhanh chóng nhắm mắt, nghênh hợp nồng nhiệt với Yến Kinh Hàn.
Thật lâu sau, Lam Linh khó chịu khẽ hừ lên một tiếng, ngay sau đó là giọng nói khàn khàn bị đè nén của Yến Kinh Hàn vang lên, “Linh Nhi, còn đau không?”
Lam Linh mở mắt, nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán Yến Kinh Hàn, khẽ lắc đầu, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Yến Kinh Hàn, đưa môi mình lên.
Tối nay trăng sáng tựa như cũng ngượng ngùng trốn vào trong tầng mây, chỉ có vài vì sao muốn nhìn xuyên qua cửa sổ rình coi.
Nến đỏ chiếu cao, cả phòng kiều diễm!
......
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, Lam Linh mê man tỉnh lại trước lồng ngực của người nào đó, mí mắt cắt nước thu còn buồn ngủ từ từ mở ra, thấy Yến Kinh Hàn tỉnh lại không biết từ lúc nào, tựa như có khả năng muốn ăn Tử Sắc Y (DĐLQĐ) nàng thêm mấy lần nữa, không nghĩ nhiều, nàng đẩy Yến Kinh Hàn ở trên người ra, xoay người, xoay lưng lại với hắn, không muốn để ý đến hắn nữa.
Lam Linh vừa nghĩ đến đêm qua nàng khổ sở cầu xin hắn dừng lại, không cần, hắn vẫn làm theo ý mình, vừa nghĩ tới hắn hành hạ nàng suốt một đêm không chợp mắt, lúc này nhớ đến eo mỏi hông đau, Lam Linh đã thầm oán “đầu sỏ gây ra” Yến Kinh Hàn mấy chục lần, quyết định tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!
Nhìn thấy Lam Linh chỉ để lại cho mình một tấm lưng như ngọc, Yến Kinh Hàn cười cười, ôm từ sau lưng Lam Linh vào trong lồng ngực, mà bàn tay lại đặt chính xác không sai lên trên khối mềm mại.
“Lấy tay ngươi ra! Ngươi không thấy ta đang tức giận sao?” Lam Linh đẩy bàn tay của Yến Kinh Hàn bàn tay, tức giận nói.
“Nghe giọng điệu của Linh Nhi, hẳn là không hài lòng với biểu hiện tối qua của ta?” Yến Kinh Hàn cắn vành tai như ngọc của Lam Linh, bàn tay cũng khẽ véo nhẹ hai cái.
Tinh thần Yến Kinh Hàn sảng khoái, như được tắm gió xuân, vừa nghĩ tới hương vị tiêu hồn thực cốt (hồn mất xương tan) đêm qua, Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy đói bụng, hắn muốn ăn thêm người trong ngực mấy lần nữa.
Nhưng dường như người trong ngực đang tức giận, tựa hồ như nếu không dỗ dành nàng, thì nhất định nàng sẽ không cho hắn ăn, Yến Kinh Hàn chỉ có thể nhẫn nhịn chỗ nào đó đang rục rịch.
“Hài lòng, vô cùng hài lòng!” Lam Linh cắn răng nói, cơ thể nàng bị hắn ép buộc lăn qua lăn lại, nàng còn có thể nói không “Hài lòng” sao?
Yến Kinh Hàn cười sủng ái, khẽ dùng sức, xoay người Lam Linh lại, ôm chặt vào lòng.
“Linh Nhi, ai bảo nàng hết sức mê người, khiến ta muốn ngừng cũng không được?” Yến Kinh Hàn nói xong hôn lên môi Lam Linh một cái, trong mắt phượng tràn đầy ý cười ôn nhu.
“Theo lời ngươi nói, thế này đều là lỗi của ta?” Lam Linh bắt đầu gây sự, nàng cảm thấy Yến Kinh Hàn được tiện nghi lại còn khoe mẽ, hắn không biết không thể dỗ nương tử như thế chứ?
“Đương nhiên không phải lỗi của một mình Linh Nhi.” Yến Kinh Hàn Tử Sắc Y (DĐLQĐ) nhanh chóng thay đổi lời, “Chuyện này cũng trách ta không thể kiềm chế tốt bản thân, chỉ nghĩ đến bản thân chưa ăn no.”
Yến Kinh Hàn kề sát tai Lam Linh nói câu cuối cùng, thổi nhiệt khí khiến cho bên tai Lam Linh lập tức ửng hồng, ánh mắt trừng Yến Kinh Hàn chẳng những không có chút uy hiếp, trái lại còn mang theo mùi vị quyến rũ mê người.
“Linh nhi, ngươi lại dụ dỗ ta.” Yến Kinh Hàn lập tức kháng nghị, cánh tay đồng thời cũng siết chặt.
“Ta nào có?” Lam Linh đưa hai tay đẩy lồng ngực Yến Kinh Hàn, nàng đương nhiên không cho rằng mình đang dụ dỗ Yến Kinh Hàn, lúc này cả người nàng đau nhức, nàng không có chút suy nghĩ nào muốn bị hắn ăn thêm một lần.
Nhìn thấy bộ dạng Lam Linh như đề phòng sói, Yến Kinh Hàn không khỏi bật cười, nhanh chóng hôn lên mặt Lam Linh một cái, “Yên tâm đi, ta bảo đảm sáng hôm nay sẽ để ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”
Lam Linh vừa nghe, tròng mắt lập tức trừng Yến Kinh Hàn một cái, ý ngoài lời của hắn muốn nói cho nàng biết là tối nay hắn sẽ tiếp tục ăn nàng, nàng mới không cần! Trong một buổi sáng sao nàng có thể nhanh chóng khôi phục tốt được?
Yến Kinh Hàn nhìn thấy vẻ mặt Lam Linh không vui rõ ràng, buông Lam Linh ra, nhanh chóng xuống giường, lấy hai bình sứ nhỏ từ ngăn tủ, sau đó lại quay trở về giường.
“Ta nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao, không cần xức thuốc đâu.” Lam Linh nhìn thấy hai bình sứ nhỏ trong tay Yến Kinh Hàn, đoán được Yến Kinh Hàn muốn làm gì, nàng vội vàng mở miệng nói, Tử Sắc Y (DĐLQĐ) cùng lúc đó cơ thể cũng rụt vào trong, nàng cảm thấy để Yến Kinh Hàn giúp nàng xức thuốc, hoàn toàn chính là dê vào miệng sói, vẫn không xức mới an toàn một chút.
“Xoa thuốc một ngày thì sẽ tốt hơn.” Cánh tay dài của Yến Kinh Hàn kéo Lam Linh vào trong lòng, không nói một câu, chỉ rút một nắp bình sứ nhỏ xuống, dùng ngón tay thoa một ít thuốc bôi lên người Lam Linh.
Lam Linh thấy vốn không có cách để cản Yến Kinh Hàn giúp nàng xức thuốc, chỉ có thể mặc hắn, rất nhanh xúc giác mát lạnh lan truyền khắp cả người, Lam Linh cũng dần dần thả lỏng, mặc bàn tay Yến Kinh Hàn di chuyển khắp người nàng.
Qua khoảng chừng hai nén hương, Yến Kinh Hàn ngừng tay, bỏ bình sứ nhỏ sang một bên, lại cầm lên một bình sứ nhỏ khác, rút ra nắp bình.
Lam Linh ngửi thấy vị thuốc trong hai bình sứ nhỏ khác nhau rõ ràng, có chuyện thắc mắc, không khỏi hỏi: “Phu quân, cần thoa hai loại thuốc lên một nơi?”
“Đương nhiên không phải là một nơi.” Ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên một cái, đưa tay quết chút thuốc mỡ, sau đó vươn tay xuống dưới mặt áo ngủ bằng gấm, từ từ di chuyển xuống.
Mặc dù bị áo ngủ bằng gấm che đi không nhìn thấy, nhưng Lam Linh lại cảm thấy rõ ràng phương hướng di chuyển của bàn tay Yến Kinh Hàn, trên gương mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên ửng hồng, hai chân cũng đồng thời kẹp chặt, cản lại nói: “Chỗ đó không cần xức thuốc đâu!”