Đang nói chuyện thì bỗng nghe phía ngoài có tì nữ vén rèm
lên bẩm, “Phu nhân, Ngũ tiên sinh tới.”
Lưu Thiển khẽ “a” một tiếng rồi ngẩng đầu lên, gương mặt
thoáng ửng hồng, mọi người đều thấy rõ và đều ngầm hiểu. Đồ phu nhân liền dặn bảo:
“Lão gia chưa về, xin mời Ngũ tiên sinh chờ ở phòng chái đông, hầu hạ thật chu
đáo không được chậm trễ.” Tỳ nữ vâng lời, nhẹ nhàng lui ra.
Trần A Kiều, liền đứng dậy cáo từ, “Ta không thể ở lại quá
lâu, ta đi về trước đây.” Nàng đưa cặp mắt trong veo như nước hồ thu nhìn Lưu
Lăng. Lưu Lăng biết ý cũng đứng dậy, “Mẫu thân, con sẽ lại về thăm”, rồi chỉ
vào A Kiều nói, “giờ đưa vị này trở về trước đã.”
Di Khương cũng khom người nói, “Di Khương đa tạ Lăng tiểu
thư và Trần nương nương đã chiếu cố suốt mấy ngày qua.” Cô ta chưa nói dứt lời
thì mắt đã đỏ mọng lên, cực kỳ lưu luyến không muốn rời xa.
“Ngốc ạ”, Lưu Lăng an ủi, “Di Khương, ngươi chăm sóc nhị tiểu
thư cho tốt là ta biết ơn ngươi rồi.”
Trần A Kiều dắt tay Lưu Lăng rời đến chỗ giao giữa trong và
ngoài viện thì thấy dưới tàng cây ở cuối hành lang chạy xuyên qua vườn hoa và
những tán liễu có một người áo trắng mặt mày điền đạm, khí phách hiên ngang
đang quay đầu nhìn lại. Đó chính là Ngũ Bị đứng đầu Hoài Nam bát công ngày xưa.
“Tham kiến Trần nương nương. Tham kiến Trưởng công chúa Phi
Nguyệt.”
“Ngũ tiên sinh từ chái đông đến à?”, Lưu Lăng khom người hỏi,
thái độ thanh nhã đoan trang
“Ngũ Bị nghe nói Trưởng công chúa Phi Nguyệt trở về phủ nên
cố ý chờ ở nơi này.” Ngũ Bị cũng khẽ gật đầu thi lễ. Trần A Kiều quay đầu nói:
“Lăng nhi, tỷ đi về trước đây.” Nàng buông tay Lưu Lăng, tươi cười rời đi.
Năm Nguyên Quang thứ năm, Hoàng hậu Trần A Kiều bị bãi về
cung Trường môn. Với thân phận phế hậu, nàng cả đời không được rời khỏi cung nếu
không có thánh chỉ. Tuy nhiên bảy năm sau, nàng dẫn theo Hoàng tử trưởng và
công chúa Duyệt Trữ quay về Trường Môn, Lưu Triệt làm ngơ đồng ý, vì vậy cung
Trường Môn dần dần không còn mang ý nghĩa lúc đầu là lãnh cung giam cầm một đời
phế hậu. Nhưng giờ thân phận là phi tần, nếu hôm nay không cáo bệnh nằm trong
phòng rồi giả làm kẻ hầu đi theo Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng thì Trần
A Kiều cũng không thể nào ra khỏi Trường Môn được. Nàng cũng không hy vọng giấu
được quá lâu nên ra khỏi phủ Mạt Lăng hầu là về cung ngay. Nhân lúc không có
Lưu Lăng bên cạnh, nàng đành phải sắm vai một nhân vật có khả năng phi thường
vượt nóc. Trần A Kiều học công phu của Triêu Thiên môn, lúc đầu vì hiếu kỳ đối
với khinh công nên tập luyện vô cùng chăm chỉ. Đến lúc này thì ngay cả Du hiệp
Quách Giải cũng chỉ tương đương với nàng nên chuyện ra vào cửa cung cũng không
phải là việc khó. Về đến cung Trường Môn, nàng giật nảy mình khi thấy một nội
thị áo xanh đang đứng ở hành lang. Đó là Thượng Vô Câu, vốn thân cận bên thánh
giá. Dưới hiên là một hàng người mặt tái nhợt đang quỳ dưới ánh mặt trời chói
chang, gồm Lục Y và đám nội thị cung nữ của cung Trường Môn. Nàng chợt thấy
lòng trầm xuống, hiểu là đã xảy ra chuyện.
“Trần nương nương!” Thượng Vô Câu cúi đầu hành lễ. Hắn làm
ra vẻ như không thấy nàng đang mặc y phục đàn ông. “Hoàng Thượng phái nô tài
đưa bốn món châu báu đến cho nương nương. Khi đến mới biết nương nương không ở
trong cung. Bọn nô tỳ này lơ là nhiệm vụ không chịu hầu hạ chủ nhân nên Hoàng
thượng ra lệnh bắt bọn chúng quỳ một ngày một đêm trước cung Trường Môn rồi tự
vào nội đình chịu đánh mười gậy coi như là hình phạt.”
“Do ta muốn xuất cung đó”, Trần A Kiều bình thản, hơi nheo
nheo mắt, nhìn ngược ánh mặt trời, phong thái nàng cực kỳ khoan thai tôn quý.
Nàng đã làm hoàng hậu bao nhiêu năm nên tự nhiên có một khí thế trang nghiêm bất
khả xâm phạm. Thượng Vô Câu không dám nhìn thẳng, bất giác cúi đầu xuống nghe
nàng nói tiếp, “Nếu muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi, cần gì phải chấp nhặt
bọn họ.”
“Nô tài không có quyền quyết định”, Thượng Vô Vâu nhăn nhó,
“Hoàng thượng ở điện Tuyên Thất, nếu nương nương có ý kiến gì thì cứ nói với
Hoàng thượng.”
Trần A Kiều nhướng mày, nhìn bọn nô tỳ quỳ thành hàng, gương
mặt Lục Y lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng, mồ hôi toát ra như tắm, nàng đã giảm bớt
khí thế mặc dù không hề muốn. Đám nô tỳ của nàng có thể quỳ đủ một ngày một đêm
như làm sao chịu nổi mười gậy? Kiếp trước nàng đã từng nghe những câu chuyện cổ
về những nhân vật nữ chính vì mạng sống của những người bên cạnh mà thỏa hiệp hết
lần này đến lần khác, vì thế mà từng bước đẩy mình vào chỗ chết. Tuy thế khi
chuyện xảy ra với chính bản thân mình thì nàng lại không thể phó mặc. Dù sao đó
cũng là những người đã sống với nàng lâu nay, hơn nữa nàng biết nếu mình không
chịu lui bước này thì Lưu Triệt có thể sẽ xử trí một cách tàn nhẫn cho dù biết
rằng đám cung nhân không có tội.
Nàng cúi đầu suy nghĩ, một khi bước vào điện Tuyên Thất thì
đồng nghĩa với việc bản thân đã thua một bước trong cuộc đối đầu với Lưu Triệt,
trong khi nàng không hề muốn từ nay về sau sẽ ở thế bị động. Nói cho cùng cũng
do nàng quá kiêu ngạo. Nàng cắn răng, vô cùng hối hận. Tại sao mình lại không
chịu nổi những ngày tháng đơn điệu ở cung Trường Môn, nghe lời ngon ngọt của
Lưu Lăng trông cậy vào sự may mắn sẽ không bị phát hiện chứ?
“Nương nương!” Trong đình viện, tám người liên tục dập đầu
xuống đất, “Nô tỳ có lỗi, nô tỳ cam tâm tình nguyện chịu phạt không dám oán hận.”
“Các ngươi”, Trần A Kiều cắn môi nhìn Mạc Ưu quỳ đến bật máu
đầu gối, hừ một tiếng, đĩnh đạc đi vào viện Bát Nhã. Mặc dù theo nàng thì việc
một mình xuất cung cũng chẳng to tát gì nhưng nàng cũng hiểu rằng ở thời đại
này, chỉ với sai lầm đó là có thể bị bãi xuất khỏi chức vị cung phi. Đương
nhiên, Lưu Triệt không thể trừng phạt nàng. Một là do nàng đã là phế hậu, hai
là nàng còn có chỗ dựa rất mạnh, chỉ cần không chạm nọc Lưu Triệt thì chắc chắn
y cũng không muốn xuống tay với nàng, phá vỡ thế thăng bằng vô cùng nhạy cảm
lúc này.
“Thế này…” Thượng Vô Câu nhìn Trần A Kiều ôm đệm đi tới chỗ
Mạc Ưu, nói: “Quỳ lên đệm đi!”
“Nương nương”, Mạc Ưu sợ hãi nói: “Nô tỳ làm sai thì phải chịu
phạt.”
“Hoàng thượng có nói là không được quỳ lên đệm không?” Trần
A Kiều nhướng mày hỏi Thượng Vô Câu. Rồi nàng xoay người lại nói: “Do ta làm
liên lụy đến các ngươi.”
Nàng đứng lên, nhìn cảnh Mạc Ưu và các cung nhân cảm động đều
rơi nước mắt mà trong lòng thấy đau buồn. Rõ ràng nàng làm liên lụy tới bọn họ
nhưng bọn họ lại không mảy may oán hận mà còn mang ơn đội nghĩa đối với chút ân
huệ của nàng.
Trần A Kiều vào điện thay một bộ cung trang bình thường. Lúc
búi tóc, nàng bỗng nổi giận vì Lục Y hàng ngày vẫn chải tóc cho mình giờ lại
đang quỳ ở ngoài cung. Nàng chỉ búi một kiểu tóc đơn giản thông thường ở thời
hiện đại rồi nghênh ngang ra khỏi Trường Môn, đi về hướng điện Tuyên Thất. Thượng
Vô Câu trợn mắt há mồm trông theo.
Điện Tuyên Thất.
“Mạch nhi! Cứ nhi!” Lưu Triệt đi đi lại lại vài bước ở trong
điện rồi ngồi xuống hỏi: “Các con đã ở Bác Vọng hiên một thời gian, có tiến bộ
gì không?”
“Khởi bẩm phụ hoàng”, Lưu Cứ chắp tay bẩm rất khuôn phép,
“Thạch đại nhân và Trang đại nhân đều là bậc đại nho đương thời, nhi thần tự thấy
theo học bọn họ được lợi rất nhiều.”
“Ừm”, Lưu Triệt vui vẻ hỏi tiếp, “Còn Mạch Nhi?”
“Thạch đại nhân và Trang đại nhân tất nhiên đều rất giỏi”,
Lưu Mạch lưỡng lự một chút rồi nói thêm, “Chỉ là con cảm thấy không thích phong
cách giảng bài của họ. Có thể…”
Lưu Cứ đứng bên cạnh khẽ cau mày. Lưu Cứ từ khi ra đời đã được
hưởng đãi ngộ ở cung Vị Ương, ngoài Hoàng đế và Thái hậu ra thì không một ai có
thể sánh bằng. Lưu Triệt cũng cực kỳ sủng ái nhưng nó vẫn có tâm lý kinh sợ một
cách khó tả đối với phụ hoàng. Khi nói chuyện trước mặt Lưu Triệt nó luôn luôn
phải cân nhắc câu chữ, sợ làm phụ hoàng nổi giận. Bản thân Lưu Cứ thật sự cũng
không quá ác cảm đối với người anh Lưu Mạch mới xuất hiện, nhưng vì mẹ nó rất cảnh
giác với người này nên nó cũng có ý đề phòng. Nhưng qua nửa tháng ở Bác Vọng
hiên, Lưu Mạch cả học văn tập võ đều chịu khó và tiến bộ hơn nhiều so với Lưu Cứ,
tương phản này làm nó cực kỳ bối rối. Lưu Cứ lén quan sát sắc mặt phụ hoàng.
Ngoài dự tính, phụ hoàng không những không tức giân, ngược lại còn cười nói, “Nếu
như vậy thì trẫm sẽ tìm thầy giáo cho con, tin rằng sẽ hợp tính hợp nết.” Nói
xong y ngẩng đầu bảo, “Cho Đông Phương Sóc vào.”
Lưu Mạch tò mò quan sát người thanh niên áo xám theo chiếu
chỉ tiến vào. Đó là một thư sinh không thanh thoát tuấn tú lắm nhưng vừa trông
thấy liền có cảm giác như được tắm gió xuân, tới nơi thì chỉ hơi quỳ xuống thi
lễ, “Thần Đông Phương Sóc tham kiến Hoàng thượng, hai vị hoàng tử.”
“Đứng dậy đi!”, Lưu Triệt nói: “Đông Phương Sóc, trẫm giao
Hoàng tử trưởng cho ngươi chăm sóc dạy dỗ.”
Đông Phương Sóc chắp tay, “Đa tạ Hoàng thượng!” Hắn được ân
sủng nhưng không kiêu căng, cũng không lộ suy nghĩ ra mặt.
“Đông Phương đại nhân”, Lưu Mạch tiến lên một bước, đang định
hành lễ bái sư thì bỗng nghe ngoài điện ồn ào, tiếp là giọng Dương Đắc Ý: “Trần
nương nương, Hoàng thượng đang hội kiến ở trong điện…” bèn kinh ngạc thốt lên:
“Mẫu thân!” Nó liếc mắt nhìn sang thấy Lưu Triệt khẽ nhếch môi.
“Mạch Nhi!” Trần A Kiều trông thấy con trai thì cũng hơi ngạc
nhiên, bèn hỏi: “Tại sao con lại ở đây?”
“Hoàng thượng mời Đông Phương đại nhân làm thầy giáo cho
con”, Lưu Mạch đáp.
“Đông Phương Sóc, ngươi đi xuống trước đi. Mạch Nhi, Cứ Nhi,
các con cũng trở về đi thôi”, Lưu Triệt bảo, từ xa thong thả bước tới.
“Dạ!” Lưu Cứ trộm nhìn người phụ nữ nó phải gọi là mẹ này.
Bà ta mặc bộ y phục màu xanh đen để lộ ra vòng eo không bằng một chét tay, đôi
mắt đẹp tuyệt vời, tóc đen huyền được cuộn lại thành búi đơn giản, ăn mặc vô
cùng giản dị nhưng lại có một khí chất cao quý khó mà hơn được, cũng không đoán
được là bao nhiêu tuổi, thì ra là một phụ nữ như vậy.
“Khoan đã!” Ngoài dự tính, Trần A Kiều lại lên tiếng bảo ba
người dừng bước, “Nghe nói Đông Phương đại nhân là người thông tuệ, ta có chút
việc muốn thỉnh giáo.”
Đông Phương Sóc dừng bước, quay lại bái lạy: “Xin nương
nương cứ hỏi.”
Trần A Kiều tất nhiên là đã nghe danh Đông Phương Sóc, cho
dù với trí nhớ của thời hiện đại hay trong thời cổ đại. Năm Kiến Nguyên thứ
hai, Lưu Triệt hạ chỉ chiêu mộ hiền tài, Đông Phương Sóc lên kinh giảng bài
dùng tới ba nghìn thẻ tre. Lưu Triệt phải mất đến hai tháng mới đọc xong. Lúc
đó quan hệ giữa A Kiều và Lưu Triệt còn hòa thuận, Lưu Triệt từng lấy đó làm
trò cười mà kể cho A Kiều nghe. Mặc dù tên tuổi của Đông Phương Sóc vô cùng lừng
lẫy cả khi còn sống lẫn về sau này, nhưng là một người mẹ, Trần A Kiều vẫn hy vọng
có thể được một lần đích thân đàm đạo với hắn. Hơn nữa, nàng nhìn sang Lưu Triệt
ngồi sau ngự án, mười hai hạt châu đong đưa trước mặt làm cho nàng không nhìn
rõ vẻ mặt của y. Nàng cũng không ngờ là lại gặp mặt y nhanh như vậy. Với thân
phận là cung phi, từ nay về sau nàng sẽ không có nhiều cơ hội gặp ngoại thần, vậy
cần nhân dịp này tìm hiểu một chút về thầy giáo tương lai của con cũng không phải
là tệ lắm.
“Mẹ Tiểu Minh có ba con trai, con cả tên Đại Mao, con thứ gọi
là Nhị Mao, xin hỏi đứa con thứ ba gọi là gì?” Nàng nhìn chằm chằm vào Đông
Phương Sóc, lên tiếng đưa ra câu đố đòi hỏi tư duy nhanh của đời sau. Lưu Mạch
nghe vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, thích chí nhìn sắc mặt Lưu Triệt đã có vẻ tối sầm
xuống.
Đông Phương Sóc sửng sốt, quả nhiên không hổ danh tiếng của
mình, cung kính cười nói, “Tất nhiên gọi là Tam Mao, mà không thể nào, đương
nhiên gọi là Tiểu Minh.”
“Gà thỏ chung chuồng, đếm được mười tám đầu, bốn mươi tám
chân, hỏi bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ?”
“Mười hai gà, sáu thỏ.”
“Ừm”, A Kiều cười, đưa ra đòn sát thủ, “Năm người chia nhau
một trăm thoi vàng, theo thứ tự bốc thăm mà quyết định quyền được ưu tiên chia
phần. Nhưng nếu người đưa ra phương án chia phần mà bị hơn một nửa số người phản
đối thì sẽ bị ném cho cọp ăn thịt. Như vậy, người rút được lá thăm đầu tiên phải
chia phần như thế nào để có thể bảo bảo không chết mà vẫn được lợi nhiều nhất?”
“Việc này…” Đông Phương Sóc hơi lưỡng lự một chút, rồi nói:
“Nếu mà chia đều thì còn cần gì bốc thăm lấy thứ tự chứ? Không đúng.” Hắn lại
trầm ngâm trong chốc lát, “Chín mươi tám, không, một, không, một. Hoặc là chín
mươi bảy, không, hai, không, một.”
Trần A Kiều hài lòng thi lễ nói, “Đông Phương đại nhân, phiền
đại nhân quan tâm đến Mạch Nhi giúp ta.”
“Nương nương dạy quá lời.” Đông Phương Sóc khiêm tốn đáp, ra
dáng một người lỗi lạc.
“Được rồi.” Lưu Triệt phất tay, “Đông Phương Sóc, ngươi lui
xuống đi.” Y xoay người về hướng A Kiều, khẽ mỉm cười.
“A Kiều tỷ, đã nhiều năm chúng ta không đi cùng nhau đến điện
Tuyên Thất rồi.” Lưu Triệt nói nhẹ nhàng, không dùng cách xưng hô tôn quý để tạo
khoảng cách mà thủ thỉ bằng giọng trầm ấm quyến rũ, vẻ mặt thoáng u buồn.
Ánh mắt Trần A Kiều tối lại. Điện Tuyên Thất này có trong ký
ức của A Kiều nên hiện giờ nàng có biết. Vào năm Kiến Nguyên thứ nhất, Lưu Triệt
vừa lên ngôi, A Kiều nhiều lần thường ngồi đến tận khuya với Lưu Triệt trong điện
Tuyên Thất để xem công văn. Lúc đó Lưu Triệt khí thế bừng bừng nói với nàng những
ý tưởng mạnh mẽ đối với quốc gia cho đến khuya rồi sau đó tắt đèn và đưa nhau về
điện Tiêu Phòng. Nhưng bây giờ nói về những điều đó thì còn có tác dụng gì?
Đêm đen sao vẫn dài vô tận, ngay trong cảnh cầm sắt hài hòa
thuở ban đầu đã ẩn chứa vô số sóng ngầm.
“A Kiều tỷ, lần này không phải là trẫm đến cung Trường Môn
đâu đấy.” Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt xoay người lại, đôi mắt lấp lánh
nhìn nàng đầy ý tứ.
“Hôm nay thiếp xuất cung”, Trần A Kiều cúi đầu, tránh ánh mắt
của Lưu Triệt, nói đều đều, “đi cùng Lăng nhi tới phủ Mạt Lăng hầu gặp được Đồ
phu nhân, Đan Dương hầu phu nhân và cả em gái Lưu Thiến của Lăng Nhi nữa.” Nàng
hiểu rằng lúc này Lưu Triệt nhất định đã biết chuyện nhưng vẫn kể hết một lượt,
quả nhiên nàng nghe thấy Lưu Triệt ừ khẽ một tiếng rồi hỏi: “Ừm, Nga Nhi vẫn khỏe
chứ?”
“Chính trị ổn định, cuộc sống thoải mái, Nga Nhi muội muội
dĩ nhiên là tốt rồi.” Nàng hài lòng nhận thấy trong đáy mắt y thoáng bừng lên một
đốm lửa. Lưu Triệt cứ thế từ từ lấn tới, miệng mỉm cười quyến rũ ma mị. Nàng thấy
không ổn, trong lòng bừng lên cảm giác báo động mãnh liệt, vừa định lui lại thì
đã bị Lưu Triệt thuận tay rút mất chiếc trâm cài tóc làm cho mái tóc đen nhánh
buông xõa xuống như dòng suối.
“Hôm nay trẫm mới phát hiện ra tóc của A Kiều cũng đen chẳng
kém tóc của Tử Phu chút nào!” Lưu Triệt nói khẽ, hai con ngươi lóng lánh như hạt
châu chợt bớt đi mấy phần sắc bén, nhìn nàng như nghĩ đến điều gì.
Họ Vệ phát nhờ mái tóc.
Vào năm Kiến Nguyên thứ hai, Lưu Triệt gặp Vệ Tử Phu, điều đầu
tiên khiến y mê muội chính là mái tóc của nàng ta.
Trần A Kiều có thể được sủng ái tới hơn mười năm, ngoài thân
thể cao quý thì dĩ nhiên là do nàng là một trang kiều mị tuyệt sắc. Mặc dù những
năm qua lưu lạc nhưng nàng có kiến thức về việc bảo dưỡng dung nhan của linh hồn
đến từ thời hiện đại mà phụ nữ ở thời đại này tuyệt đối không thể so sánh nổi.
Hơn nữa nàng rất sợ tuổi tác nên lại càng coi trọng giữ gìn. Bảy năm trôi qua,
nàng không những không hề già đi mà ngược lại da dẻ càng thêm mềm mại, tóc cũng
đẹp hơn, lúc buông xõa trông cứ như một dòng suối đen tuyền lấp lánh lay động
lòng người. Nhưng lúc này nghe Lưu Triệt so sánh mình với Vệ Tử Phu thì nàng cảm
thấy như bị sỉ nhục, lửa giận bừng lên trong lòng, cố gắng lắm mới áp chế nổi.
Nàng đột nhiên mỉm cười tươi tắn, thầm nghĩ hai người bọn họ thật đúng là ai
cũng chỉ nghĩ đến việc chọc giận đối phương làm thú vui. “Người thành đạt thấy
mọi thứ đều rực rỡ; người thất cơ lỡ vận thấy mọi chuyện đều tối tăm”, nàng nhẩn
nha nói, ngẩng đầu nhìn thẳng y, “Hoàng thượng có còn nhớ rằng ở trên lầu Thanh
Hoan Hoàng thượng đã nợ thiếp một yêu cầu không?”
“Ừm. A Kiều tỷ muốn trẫm tha cho đám người ở cung Trường Môn
ư?”, Lưu Triệt nắm lấy một lọn tóc của nàng, trong lòng bất an, hỏi nhỏ.
“Không”, A Kiều cười khúc khích. Nàng rút được lọn tóc ra khỏi
tay y thì mới thoải mái hơn đôi chút, “Thiếp ở bên ngoài quá lâu nên e rằng giờ
ở trong cung Trường Môn sẽ buồn phiền, vì thế xin Hoàng thượng đồng ý để cho
thiếp được tự do xuất cung.”
“Trẫm vẫn thích nghe A Kiều tỷ gọi trẫm là Triệt Nhi.” Giọng
của Lưu Triệt vang lên bên tai nàng thân thiết, hơi thở ấm áp thoảng qua bên
vành tai khiến Trần A Kiều bất giác bối rối, nàng lui lại một bước và nói:
“Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, đã nói ra thì không thể nuốt lời.”
Lưu Triệt nhìn nàng như không có gì, quay ra ngoài điện hạ lệnh,
“Cho những người ở cung Trường Môn kia đứng lên đi.”
“Nô tài tuân chỉ”, Thượng Vô Câu đứng ở bên ngoài cúi đầu
đáp.
“Đa tạ Hoàng thượng!”
“Trẫm vẫn muốn biết”, Lưu Triệt xoay người lại hỏi, “Ngày đó
ở lầu Thanh Hoan rõ ràng A Kiều tỷ có thể nhưng tại sao lại không nhận mặt trẫm?
Nếu nàng làm như vậy thì những năm qua Mạch Nhi, Sơ Nhi đã không phải chịu khổ
sở rồi.”
“Khi đó chắc gì Hoàng thượng đã chịu nhận thiếp.” A Kiều lắc
đầu, “Mà nếu thế thì thiếp và hai đứa nó sẽ lại làm người khó xử!” Nàng nói ngụ
ý sâu xa.
“Thì ra A Kiều tỷ nghĩ cho trẫm”, Lưu Triệt thốt lên, thoáng
có ý cười, con ngươi đen nhánh lại lấp lánh.
Mắt của Mạch Nhi rất giống y, nàng thầm nghĩ.
“Hôm nay nàng và Mạch Nhi đã quay trở về, Mạch Nhi chính là
con trai trưởng của hoàng gia, trẫm sẽ chọn dịp đầu năm mới để ghi tên nó vào
phả hệ, đồng thời tế lễ trời đất để xác nhận thân phận cho nó. Nếu để Hoàng hậu
bắt được lỗi hôm nay của A Kiều tỷ thì ngay cả trẫm cũng không cứu nổi!” Hiển
nhiên là tâm trạng của Lưu Triệt rất tốt nên mấy câu sau không giống như đang
chất vấn mà phần nhiều mang ý trêu chọc.
“Thần thiếp thay Mạch Nhi tạ ơn Hoàng thượng.” Nàng nói
nghiêm nghị rồi lại giễu cợt, “Nếu như Vệ Tử Phu là một người không thức thời
như vậy thì Hoàng thượng sao có thể phong cô ta làm hoàng hậu cơ chứ.”
“Thì ra A Kiều tỷ đi ra ngoài một chuyến cũng tương đối hiểu
chuyện rồi.” Lưu Triệt ồ lên một tiếng đầy ý tứ, “Mấy ngày nữa trẫm sẽ hạ chỉ để
nàng và Mạch Nhi, Sơ Nhi chuyển về điện Chiêu Dương trong cung Vị Ương được
không?”
“Không cần.” Trần A Kiều nhếch môi lên tạo thành một đường
cong hoàn mỹ, “Thiếp cảm thấy cung Trương Môn cũng rất tốt, thanh tịch u nhã.”
“A Kiều tỷ sao còn chưa rõ”, y bỗng nhiên nhướng mày, chắp
tay nhấn giọng, “Trẫm là con trời, ý của trẫm, chính là ý chỉ. Ngay cả A Kiều tỷ
cũng không thể cãi lời.”
Y chắp tay sau lưng, khí thế thiên tử của một nước bộc phát
trọn vẹn. Trần A Kiều ngẩn ra. Những ấn tượng còn lưu giữ trong đáy lòng về Hán
Vũ Đại Đế khiến nàng không dám ngang ngạnh đối đáp, đành cúi đầu nói, “Thiếp
không muốn đến cung Vị Ương để làm mục tiêu cho người ta đàm tiếu. Đàn bà ở
trong chốn hậu cung”, nàng cười gằn, “tranh đấu còn khốc liệt hơn cả trên chiến
trường. Thiếp ở cung Trường Môn thì vẫn coi như ở bên ngoài cục diện. Đến cung
Vị Ương làm cái gì chứ?” Nàng chợt liếc sang, “Hoàng thượng, chúng ta làm một
cuộc giao dịch nhé?”
“Ồ?” Lưu Triệt chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt âm trầm đến cực độ,
hỏi lại, “Giao dịch? A Kiều tỷ, có lẽ nàng đã thông minh hiểu chuyện hơn trước
nhưng trên người nàng có thứ gì đáng giá để trẫm phải giao dịch chứ? Về văn, trẫm
có Công Tôn Hoằng, Cấp Ảm, về võ, trẫm có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh. Ngay cả đám
Tang Hoằng Dương, Liễu Duệ kết nghĩa với nàng nhưng vẫn là thần tử của trẫm.”
“Hoàng thượng biết thiếp lưu lạc bên ngoài, từng được Triêu
Thiên môn che chở”, Trần A Kiều tự tin, “Triêu Thiên môn thành danh nhờ y thuật
nhưng cũng giỏi về luyện đan. Khi học luyện đan, thiếp phát hiện rằng nếu chế
chung lưu huỳnh, diêm, than với nhau thì sẽ có phản ứng nổ, dùng nó trong
phương diện quân sự sẽ có lợi vô cùng. Nếu Hoàng thượng đồng ý, thiếp và Phi
Nguyệt sẽ ở chung trong cung Trường Môn nghiên cứu được không?”
“Ha ha”, ánh mắt Lưu Triệt chớp động, y hỏi ngược lại, “Nếu
thật sự có chuyện lạ như vậy thì trẫm có thể phái thợ chuyên môn nghiên cứu, lại
còn cần A Kiều tỷ cùng Lăng nhi phải ra tay nữa ư?”
“Hoàng thượng đã từng uống trà của cung Trường Môn chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa.” Ánh mắt y lại nhìn nàng chằm chằm chờ đợi.
“Để hôm nào thiếp sai người đưa một bình tới điện Tuyên Thất,
nếu Hoàng thượng không ngại thì mời nếm thử.” Trần A Kiều hất đầu, “Thiếp tin,
nếu thiếp và Lăng Nhi mà không nghiên cứu ra thì không người nào có thể nghiên
cứu được.”
Lưu Triệt nhìn nàng với vẻ dò xét, nếu thật sự có chuyện kỳ
lạ như vậy thì ngày sau tất có chỗ dùng trong cuộc đại chiến Hán Hung. Là một bậc
quân chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, dĩ nhiên y không thể dễ dàng bỏ qua, chỉ
là… Y vén mấy sợi tóc mai lòa xòa bên tai của A Kiều, hỏi bằng giọng xa thẳm,
“Thật sự là A Kiều tỷ oán trẫm đến vậy sao?”
“Vợ chồng vốn là chim một rừng.” Đến nước này thì Trần A Kiều
lại hết sức bình tĩnh, nói vẻ triết lý, “Dù chưa phải lúc tai họa đổ xuống đầu
thì vẫn có thể đường ai nấy bay. Chẳng lẽ Hoàng thượng chưa từng nghe nói rằng
thân thiết nhất mà cũng xa lạ nhất là chính vợ chồng đó sao.”
“Thân thiết nhất mà cũng xa lạ nhất chính là vợ chồng.” Lưu
Triệt lẩm bẩm nhắc lại, lòng mênh mang, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm, đôi môi
đỏ mọng chúm chím ở gần trong gang tấc thì chợt bùng lên ham muốn. Y choàng tay
ôm lấy hông nàng, cảm giác thấy thân thể nàng chợt căng cứng, y nhoẻn miệng cười
đặt xuống một nụ hôn.
Trái tim Trần A Kiều loạn nhịp, theo bản năng nàng muốn
kháng cự nhưng lập tức nhớ ra lúc này không phải là lúc thích hợp để đắc tội với
y. Vừa thoáng chần chừ thì lưỡi của Lưu Triệt đã xâm chiếm miệng nàng.
Dù sao thì trên danh nghĩa nàng vẫn là thê thiếp của y. Đột
nhiên nàng lại cảm giác bị làm nhục. Đã là một hoàng hậu bị phế bỏ mà vẫn còn
nghĩa vụ phải hầu hạ quân vương hay sao?
Rõ ràng là người con gái rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt lại
y vẫn có thể hình dung ra được từng cử động của nàng, nhưng hiện giờ Lưu Triệt
lại có cảm giác vô cùng lạ lẫm. Người con gái y đang ôm trong lòng cơ thể mềm mại,
đôi môi nhắm chặt, rõ ràng là không hề phản kháng nhưng lại toát lên một vẻ quật
cường.
Y đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, người biểu tỷ vui buồn hờn
giận đều lộ ra ngoài mặt của nhiều năm trước kia hiện giờ thật sự không giống một
người lớn hơn mình đến hai tuổi. Nàng đã quay về, dù có chút sắc sảo nhưng nàng
như đã trở lại với cái tính cách của thời thiếu nữ, không giống những phụ nữ ở
lứa tuổi này chút nào. Nếu như năm đó nàng không vào hoàng thất, thì giờ đây lại
càng thêm… Y lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ này, buông nàng ra rồi mỉm cười hỏi: “Kiều
Kiều, chắc nàng không ngờ được rằng đã đến bước này mà trẫm còn có thể buông
tay chứ?”
Trần A Kiều cố trấn tĩnh, ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại,
không hề nhường nhịn một phân, “Hoàng thượng, chắc người cũng không ngờ rằng đã
đến nước này mà thiếp vẫn có thể hân hoan đón chờ ngài đến như trước chứ?”
“Nếu Hoàng thượng không còn chuyện gì khác thì thiếp xin cáo
lui. Xin hãy trả cái trâm lại cho thiếp”, nói rồi, nàng lui lại một bước coi
như thi lễ.
“Dương Đắc Ý”, Lưu Triệt xoay người ra lệnh, “Đem cây trâm
Yên Thủy Lưu Ly ban cho Trần hoàng hậu.”
Trần A Kiều nhìn chằm chằm vào cây trâm ngọc bích trong tay
y, cắn môi, rốt cục đầu hàng.
“Phi tần ở trong hậu cung không thể xuất cung một mình”, Lưu
Triệt đứng ở sau lưng nàng, dằn rõ từng tiếng, “Cùng lắm trẫm chỉ có thể hạ lệnh
đặc biệt, cho phép A Kiều tỷ mời người mình muốn tới cung Trường Môn gặp mặt.
Ngày khác, nếu nhất thiết cần xuất cung thì A Kiều tỷ vẫn phải báo cho trẫm một
tiếng.”