Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ sáu đến sớm hơn các năm trước, mới
đầu tháng Mười một mà tuyết đã rơi mờ mịt khắp cả đế đô Trường An. Lưu Triệt một
tay cầm chiếc lò sưởi nhỏ, tay kia chắp sau lưng đi dọc hành lang cung Vị Ương
tiến vào điện Tuyên Thất.
“Hoàng thượng!” Lý Thái cùng Tang Hoằng Dương quỳ xuống bái
chào.
“Đứng lên đi!” Lưu Triệt ngồi xuống trước án, nhìn lướt qua
hai người, “Trẫm gọi các khanh tới là muốn sắp xếp một số việc. Lý khanh, Công
Tôn Hoằng không được khỏe, lúc lên triều khanh cần phải trợ giúp nhiều hơn.”
“Thần… Đa tạ Hoàng thượng ưu ái, thần nhất định sẽ hết lòng
hết sức.” Lý Thái cúi rạp người xuống, cảm động đến rơi nước mắt. Cho dù là vì
lý do gì, việc bổ nhiệm ngày hôm nay chứng tỏ rằng Hoàng thượng đã coi trọng bản
thân hắn. Nếu một lúc nào đó Công Tôn Hoằng qua đời thì chức vụ chỉ dưới một
người ở trong triều chắc chắn sẽ do hắn tiếp quản.
“Tốt”, Lưu Triệt lên tiếng đáp lại rồi quay sang phía Tang
Hoằng Dương, “Tang khanh biết trẫm gọi khanh tới là có ý gì không?”
“Thần thụ hoàng ân, xấu hổ nhận chức đại tư nông, mặc dù
không dám nói là đắc dụng nhưng cũng coi là tận tâm tận lực”, Tang Hoằng Dương
cụp mắt xuống cung kính bẩm tấu, “Hoàng thượng triệu kiến lúc này chắc là có
chuyện về tài chính cần bàn bạc.”
“Hai khanh đều là đại thần đắc lực của trẫm”, Lưu Triệt mào
đầu, “Trẫm cũng không dối gạt các khanh. Sang năm hoặc nếu có chậm thì cũng chỉ
sang năm sau nữa thì Đại Hán ta nhất định sẽ đại chiến với Hung Nô. Khanh không
cần phải nói”, y phất tay ngăn Tang Hoằng Dương, đứng lên đi đi lại lại mấy bước
rồi nói tiếp, “Trẫm biết ngân khố còn đủ chi dùng nhưng chiến tranh sẽ rất tốn
kém, Tang khanh phải nhanh chóng nghĩ đối sách.”
“Đối sách thì đã có sẵn rồi”, Tang Hoằng Dương thản nhiên
đáp. Lý Thái ở bên cạnh khẽ biến sắc mặt, “Đây là vấn đề cực kỳ khó khăn, Tang
đại tư nông có biện pháp rồi sao?”
“Muối và sắt quy về triều đình”, Tang Hoằng Dương ngẩng đầu
lên nhìn thẳng vào Lưu Triệt, nhấn mạnh từng từ một.
“Thế này…” Lý Thái kinh hãi, “Thế này sao được.” Giọng nói cứ
nhỏ dần. Hắn không phải dạng người cổ hủ như Cấp Ảm nên tất nhiên thấy được lợi
ích trong chuyện này, huống chi theo hiểu biết của hắn thì Hoàng thượng là người
có hùng tâm tráng chí, việc đối phó với vương gia các nước chư hầu chỉ là chuyện
sớm hay muộn. Chuyện ba vương gia làm phản, Hoài Nam tự xin bãi nước năm trước
đã gây chấn động không nhỏ, đây chính là thời cơ cực tốt để triều đình thu lại
quyền lợi từ bọn họ. Hôm nay Tang Hoằng Dương dám nói như vậy thì chắc chắn đã
hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng.
“Hay lắm!” Lưu Triệt vỗ tay, ánh mắt lóe lên, “Tang khanh có
tính toán cụ thể gì về chuyện này?”
“Dĩ nhiên là có, nhưng thần dù sao cũng chỉ quản lý tài vụ,
tuy có định liệu trước về chuyện này nhưng lại không thể đứng ra giao thiệp với
các vương gia chư hầu”, Tang Hoằng Dương đẩy khéo trách nhiệm.
Lý Thái kín đáo thở dài, tiến lên một bước bẩm, “Thần nguyện
chịu trách nhiệm chuyện này.”
“Như vậy rất tốt!” Lưu Triệt hài lòng, lên tiếng khích lệ,
“Nếu chuyện này thành công, hai vị khanh gia đều có công lớn.”
“Thần không dám nhận.” Trong lòng Lý Thái nửa mừng nửa lo
nhưng không hề lộ ra mặt mà chỉ cúi đầu chắp tay bái tạ.
“Vậy thì Lý khanh trở về vạch kế hoạch đi”, Lưu Triệt phất
tay cho hắn lui ra, lại nói, “Tang khanh ở lại, trẫm có chuyện muốn hỏi.”
“Dạ.” Tang Hoằng Dương đáp rồi đứng chờ dưới điện còn Lý
Thái thì lui ra khỏi điện Tuyên Thất, Lưu Triệt vẫn đứng ngắm nhìn tuyết bay
ngoài trời một lúc lâu mà không hề lên tiếng.
“Tuyết năm nay cũng lớn.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng.”
“Tang khanh là ngoại thần, mấy ngày nay ra vào nội cung có vất
vả lắm không?”
Tang Hoằng Dương ho khan một tiếng, cảm giác hơi buồn cười.
“Thần phụng mệnh của Trần nương nương. Công chúa Duyệt Trữ yếu ớt sợ lạnh mà
cung Trường Môn lại là nơi rất lạnh nên nương nương bảo thần vào sửa chữa để
vào mùa đông ấm hơn”, hắn chắp tay giải thích, nói thêm, “Làm xong cũng chừng
được nửa tháng rồi.”
“Sơ Nhi sợ lạnh sao?” Lưu Triệt nhíu mày, thở dài, ngẩng đầu,
“Sửa chữa mà cũng cần phải phiền đích thân một Đại tư nông đích thân đốc thúc
sao? Huống hồ còn nghe nói là sửa lại toàn bộ cả cung Trường Môn, nếu bây giờ
mà xảy ra chiến sự thì Tang Hoằng Dương khanh lấy đâu ra tiền?”
“Dĩ nhiên là từ việc kinh doanh của Tức Lam các.” Tang Hoằng
Dương nhướng mày đáp. Lưu Triệt cáu kỉnh, định nói gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ
khẽ bảo, “Khanh cũng lui ra đi.”
“Dạ.” Tang Hoằng Dương lui lại một bước, quỳ lễ rồi đi ra.
Dương Đắc Ý đứng trong hành lang điện Tuyên Thất trông thấy
Lưu Triệt bước ra liền vội vàng nghênh đón, dò hỏi, “Hoàng thượng, tuyết bên
ngoài rất lớn, hay là…” Thấy ánh mắt lạnh băng của Lưu Triệt lão lập tức hoảng
sợ im bặt.
“Lệnh xuống, chuẩn bị xe”, Lưu Triệt lạnh lùng hạ lệnh.
“Dạ!” Dương Đắc Ý khom người đáp, đang định xoay người truyền
lệnh thì lại nghe vị hoàng đế vốn vẫn luôn anh minh quả quyết hơi do dự rồi
nói: “Thôi vậy. Mọi người ở lại đây. Dương Đắc Ý, ngươi đi cùng với trẫm.”
“Hoàng thượng!” Dương Đắc Ý vội vàng đón lấy chiếc ô từ tay
một nội thị rồi đi theo ra ngoài. Gió Bắc thổi táp vào mặt, bông tuyết vỡ ra lọt
vào khe cổ khiến Dương Đắc Ý rùng mình. Sau khi trở thành Ngự tiền tổng quản, hắn
rất ít khi đi trong vườn ngự uyển dưới thời tiết như thế này, thế nhưng vị đế
vương phía trước vẫn thẳng người bước để lại những dấu chân hằn sâu trong tuyết.
Đi theo hướng tây đến Bách Lương đài thì Dương Đắc Ý mới biết thì ra là Hoàng
thượng muốn tới cung Trường Môn. Ngày đó, tuy đứng bên ngoài điện Bát Nhã của
cung Trường Môn nhưng hắn cũng nghe được lời của Trần nương nương, trong đó có
một câu, chính là, “Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới.”
Dương Đắc Ý hầu hạ Hoàng đế suốt bao nhiêu năm nên hiểu rõ bậc
đế vương này hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy hắn biết rằng trong lòng Hoàng thượng
có chút nhớ nhung vị Trần nương nương vừa mới trở về kia, nhưng giờ lầm lũi đội
tuyết đi trong gió Bắc lạnh thấu xương thì lão mới phát hiện ra rằng mình còn
đánh giá thấp sự coi trọng của Hoàng thượng đối với nàng. Đến khi trông thấy
mái hiên cong vút của cung Trường Môn thì toàn thân Dương Đắc Ý đã bị tuyết thấm
ướt sũng còn Lưu Triệt thì chỉ ướt nhẹ một vạt áo phía trên mắt cá chân. Mạc Sầu
đang bưng nước nóng ra ngoài điện Bát Nhã, chợt trông thấy người trước mặt thì
ngỡ đang nằm mơ, mặt biến sắc, đánh rơi chậu nước xuống đất kêu loảng xoảng. Cô
vội vàng quỳ lạy, “Nô tỳ không biết Hoàng thượng giá lâm, mạo phạm thánh giá, tội
đáng muôn chết.”
“Miễn lễ!” Lưu Triệt không hề để ý, cứ thế đi thẳng vào
trong điện Bát Nhã. Một luồng khí ấm áp phả thẳng vào mặt, không hề có chút lạnh
lẽo. Y nhíu mày, lúc này mới để ý tới mấy cây trụ đồng trong điện đang tỏa ra
ánh sáng màu hồng khiến cả không gian có phần trống trải trong điện trở nên ấm
cúng.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Tất cả nô tỳ trong điện đều quỳ xuống.
“Chủ nhân của các ngươi đâu?” y hỏi khẽ.
“Trần nương nương và Trưởng công chúa Phi Nguyệt mãi gần
sáng mới đi ngủ, giờ còn chưa dậy”, Lục Y run rẩy trả lời.
Lưu Triệt nhướng mày, kinh ngạc hỏi, “Vẫn còn chưa dậy ư?”
Nói xong y liền đi về hướng tẩm điện, Lục Y ở phía sau hấp tấp nói với theo,
“Hoàng thượng, nương nương đêm qua không ngủ ở trong đó.”
Tẩm điện trống không, tấm thảm trải sàn màu đỏ tươi gây cảm
giác nhẹ nhàng, quả nhiên không thấy bóng dáng Trần A Kiều. Nhưng Lưu Sơ nghe
thấy tiếng động liền vội vã chạy tới, kêu toáng lên, “Phụ hoàng!”, gương mặt hiện
rõ vẻ hân hoan.
Cô bé chỉ mặc một chiếc áo lông cừu không dày lắm, khuôn mặt
đỏ hồng, có vẻ không hề thấy lạnh. Lưu Triệt cũng không an tâm, hiền từ hỏi,
“Sơ Nhi, sao chỉ có một mình con ở đây?”
“Ca ca dậy sớm đi Bác Vọng hiên rồi.” Lưu Sơ nhăn mũi, oán
trách, “Theo con thì thời tiết lạnh như thế này cứ ở cung Trường Môn là được rồi,
đi xa như vậy để chịu lạnh làm gì.”
Lưu Triệt cười nhạt. Thời tiết như thế này thì Lưu Cứ thường
không muốn ra ngoài nhưng hôm nay có Lưu Mạch, chỉ sợ có lạnh hơn nữa Vệ Tử Phu
vẫn bắt Lưu Cứ phải tới Bác Vọng hiên.
“Mẫu thân của con đâu?”
“Tối hôm qua không biết mẫu thân và dì Lăng làm gì đó mà thức
rất khuya rồi ngủ luôn ở trong thư phòng. Con vừa tới xem, thấy vẫn còn đang ngủ
say.” Lưu Sơ mở to cặp mắt thanh khiết như băng tuyết, nói líu lo.
“Thật không?” Lưu Triệt hơi xìu mặt xuống, cầm tay dắt cô bé
đi ra ngoài.
Thư phòng nằm ở chái đông điện Bát Nhã, từ lúc chuyển về Trường
Môn thì A Kiều và Lưu Lăng rất coi trọng căn phòng này. Có một hành lang dài
thông thẳng từ tẩm điện tới thư phòng. Lưu Triệt đi xuyên qua hành lang rồi đẩy
cửa bước vào.
“Bẩm Hoàng thượng” Lục Y lúc này mới kịp phản ứng, ngượng
ngùng nói, “Trưởng công chúa Phi Nguyệt cũng nghỉ ở bên trong.”
Gió Bắc lạnh thấu xương cuốn theo hoa tuyết thổi luồn qua
khe cửa khiến không khí ấm áp trong phòng lập tức tan biến. Lưu Triệt vừa nhấc
tấm rèm che thì thấy ngay A Kiều đang nằm ngủ bên trong, mái tóc dài buông xõa
quanh gối. Trong điện rất ấm áp nên nàng cũng không mặc nhiều, chỉ đắp trên
mình một tấm chăn mỏng nhưng cũng đang dần tụt xuống ngang hông. Y bỗng nhiên
nhớ tới một câu bảy chữ “Vòng eo thon thả nhẹ tay nâng.” A Kiều giỏi ca múa
nhưng không thường biểu diễn. Ngay như Vệ Tử Phu vốn xuất thân từ một ca cơ
nhưng sau khi lên ngôi hoàng hậu cũng rất ít khi ca một khúc, múa một điệu cho
y xem, huống chi A Kiều trước đây có thân phận tôn quý như vậy. Sau khúc hát
khuynh thành danh chấn thiên hạ, trong những quán trà hàng rượu vẫn râm ran
chuyện điệu múa của bậc hồng nhan tuyệt sắc làm nghiêng thành Tức Mặc đêm đó. Y
chưa bao giờ biết rằng A Kiều sẽ múa một điệu mê hoặc lòng người như vậy.
Nghiêng thành, người con gái này đúng thật có thể làm nghiêng ngả một tòa
thành! Y không ngại Lưu Lăng nhưng dù sao hôm nay danh phận đã định, hơn nữa
đây đang là cung Trường Môn của A Kiều nên đành quay lại bảo, “Gọi các nàng ấy
dậy đi!”
Lục Y len lén bước vào gian trong của thư phòng. Y đứng một
mình ở gian ngoài, nhìn thấy giấy rơi lộn xộn đầy đất. Dương Đắc Ý lúc này đã
thay y phục, vội vàng nhặt một tờ dâng lên cho y. Đó là một tờ phác thảo sơ đồ
trọng nỗ, cũng không phải là trọng nỗ tầm thường mà là loại có nhiều lỗ nỏ, một
lần có thể bắn ra mười mũi tên, bên cạnh đề mấy chữ “Liên hoàn nỗ”[1] theo kiểu
chữ Triện, nét bút thanh tú nhưng không giống chữ của A Kiều. Lưu Triệt đăm
chiêu, dù y không hiểu về chế tạo cơ khí nhưng cũng nhìn ra người vẽ phác thảo
có hiểu biết rất sâu về nó. Cách thức vẽ tuy chưa từng thấy nhưng lại rõ ràng
và dễ hiểu hơn do thợ chuyên môn vẽ. Nếu quả thật có thể chế tạo ra cơ nỏ như vậy,
y thầm đánh giá, sẽ giúp ích rất nhiều trong cuộc chiến Hán Hưng. Có điều nếu
tăng thêm số lượng tên bắn ra sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng tới lực bắn và độ
chính xác. Y nhặt lên một tờ giấy khác, mở ra xem thì thấy không phải là cơ nỏ
mà là bản thiết kế một món đồ trang sức, nhìn trong hình vẽ trông tựa như trâm
mà không phải trâm, tựa như thoa nhưng không phải thoa, toàn thân một sắc xanh
biếc, nhẹ nhàng như khói, hình dạng như chim yến đang bay.
[1] Nỏ liên hoàn.
“Trần nương nương cùng Trưởng công chúa Phi Nguyệt đêm qua cứ
vẽ đi vẽ lại những bức vẽ này tới gần sáng”, Mạc Ưu, Mạc Sầu đứng bên nói.
Trong những trang giấy vung vãi khắp phòng có sơ đồ nỏ cơ,
có họa đồ trang sức, cũng có cả phác thảo y phục. Lưu Triệt không khỏi bật cười,
trí tưởng tượng của hai người thật quá mức phong phú. Phía trong thư phòng vang
lên tiếng sột soạt rồi Lưu Lăng khoác áo lông cừu mỏng bước ra, hành lễ xong vẫn
không giấu được vẻ ngái ngủ.
“Kiều Kiều đâu?”, Lưu Triệt dịu giọng hỏi.
“A Kiều tỷ từ trước đến giờ nếu ngủ không đủ sẽ rất cáu kỉnh,
Lục Y không gọi dậy được.” Lưu Lăng che miệng ngáp một cái, nếu không phải Lưu
Triệt đích thân tới thì ngay cả nàng cũng không chịu dậy.
Bên ngoài điện, tuyết đã ngừng rơi. Lưu Triệt nhìn tuyết phủ
ngập vườn, trầm tư một lúc rồi chợt nói, “Lăng Nhi, theo trẫm đi ra bên ngoài một
chút.”
Lưu Lăng đang khó hiểu thì lại nghe Lưu Triệt dặn, “Dương Đắc
Ý, ngươi không phải đi theo.” Dương Đắc Ý khom người đáp “Dạ”, thấy Lưu Triệt
đã chắp tay bước ra khỏi điện thì không dám đi theo.
Lúc này đã gần trưa, tuyết trên lối đi đã được những người dọn
dẹp trong cung quét sạch nhưng giờ lại mới rơi xuống phủ một lớp dày gần nửa
thước, mặt tuyết xốp khô ráo. Lưu Triệt lội trên tuyết, tiếng bước chân vang
lên lạo xạo. Lưu Lăng bất giác lười biếng, giẫm theo dấu chân sẵn có, một hồi
lâu thì nghe giọng của Lưu Triệt phía trước: “Lăng Nhi, nếu như không phải là
có A Kiều, ta thật sự đã muốn cho rằng muội đang rất ổn.” Y ngẩng đầu, nhận ra
đã đi tới rừng trúc của Trường Môn.
“Hoàng huynh đang nói gì đấy?” Nàng vén đám tóc mai đang lòa
xòa xuống, cố làm ra vẻ không hiểu. Một cơn gió Bắc thổi tạt qua làm một chùm
tuyết bám trên cành trúc rơi trúng vào trán, cảm giác lạnh toát rốt cuộc khiến
nàng tỉnh táo lại.
“Trẫm vẫn còn nhớ”, Lưu Triệt nhìn thẳng vào mắt Lưu Lăng,
giọng mê hoặc, “Khi mới tới Trường An hồi năm Kiến Nguyên thứ nhất, Lăng Nhi
còn là một cô bé tuổi vừa mới cập kê rất xinh đẹp đáng yêu.”
Lưu Lăng thở dài, “Thế mà đã hơn mười năm qua rồi, Lưu Lăng
đáng yêu giờ đã không còn đáng yêu nữa.”
“Làm gì có chuyện như vậy?” Lưu Triệt chắp tay thong thả bước
một bước trên mặt tuyết, “Lăng Nhi bây giờ còn đẹp hơn năm xưa ấy chứ.”
“Xinh đẹp hay đáng yêu bây giờ cũng không là gì nữa.” Lưu
Lăng cúi đầu, “Chẳng qua hoàng huynh không nhận thấy mà thôi.”
“Không nói đến chuyện này nữa”, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt
lấp lánh như sao trời, “Hoàng huynh bảo muội ra ngoài là có việc gì thế?”
Mặc dù trên gương mặt nàng vẫn nở nụ cười như hoa lan nhưng
Lưu Triệt lại cảm thấy vô cùng xa cách. Những bông tuyết bay lượn vi vút giữa rừng,
y chợt bắt lấy một bông, đưa lên nhìn nó nhanh chóng tan ra để lại một cảm giác
lạnh giá trên những ngón tay. “Trẫm vẫn nhớ”, y làm như vô tình, “Lăng Nhi
không giống với Kiều Kiều, muội thích nhất là hoa đào phải không?”
“Đúng rồi”, Lưu Lăng gật đầu, “Làm phiền hoàng huynh phải nhớ
giùm cho tiểu muội.”
“À, Lăng Nhi thích hoa đào ở vùng nào nhất?” Bộ dạng y vẫn
lơ đãng nhưng vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát từng phản ứng rất nhỏ trên nét mặt
của Lưu Lăng.
“Tất nhiên là hoa đào vùng Hoài Nam rồi. Ở Hoài Nam vương phủ
mà muội sống, phụ vương, à không, phụ thân ưu ái trồng một vườn hoa đào dành
riêng cho muội. Mỗi khi mùa xuân đến, hoa đào nở rộ, cả vườn rực rỡ, chói lọi
như áng mây, quả thật là rất đẹp.” Lưu Lăng bỗng thở dài, vẻ hoài niệm ngập
tràn trong đáy mắt, “Chỉ tiếc là không còn được thấy nữa rồi.”
Tay trái Lưu Triệt đang nắm chặt ở sau lưng chợt thả lỏng
ra, “Lúc đầu trẫm vốn không tin mọi người bẩm báo rằng Lăng Nhi bị trúng độc
làm mất một phần trí nhớ, nhưng bây giờ thấy cũng tin được vài phần.”
“Hoàng huynh”, Lưu Lăng buồn bã kêu lên, “Muội cũng không
vui mà. Làm gì có ai tự nguyện chôn chặt một phần trí nhớ của mình, bản thân lại
giống như thành một kẻ mình không quen biết. Lưu Lăng số khổ, chỉ còn biết chấp
nhận mà thôi.”
“Trẫm không cần biết chuyện muội mất trí nhớ là thật hay giả”,
Lưu Triệt xoay người, “Thế cũng tốt, trẫm cũng không hy vọng có người nhắc lại
chuyện năm xưa nữa.”
Y không hề trông thấy vẻ tức giận thoáng hiện lên trong mắt
Lưu Lăng. Nàng đảo mắt nén xuống, giọng khô khốc, “Muội biết rồi.”
“Nhưng rốt cuộc hoàng huynh nói chuyện kia là chuyện gì chứ?”
Y kinh ngạc xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng một
lát rồi lắc đầu, “Nếu Lăng Nhi quên rồi thì thôi đi.”
“Lăng Nhi tuân theo ý chỉ của hoàng huynh.”
Lưu Triệt nhắm mắt, vẫn chưa thôi thăm dò, “Lăng Nhi bây giờ
lại vô cùng thân mật với Kiều Kiều.”
“Đúng vậy!” Lưu Lăng thuận miệng đáp, nàng bỗng nổi ác ý, hỏi
ngược lại, “Hoàng huynh nói rằng Lăng Nhi đáng yêu, nhưng thật ra nói về độ
đáng yêu thì Lăng Nhi nào dám so sánh với A Kiều tỷ năm xưa?”
Đường Ấp quận chúa Trần A Kiều năm xưa mày tựa xuân sơn,
tính cách hừng hực như lửa, vui buồn mừng giận đều chân thành, là dòng suối
tươi mát hiếm có trong giới quý tộc thế gia Trường An đầy lọc lừa dối trá. Từ
khi bị trục xuất đến Trường Môn vào năm Nguyên Quang thứ năm, trải qua mấy năm
phong sương rèn giũa, nàng trở nên dịu dàng đằm thắm nhưng lại mất đi vẻ phong
tình như thiêu đốt của năm nào.
Lưu Triệt lòng buồn thảm nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng, “Trẫm
cho rằng Hoài Nam quận chúa cũng tránh không khỏi liên quan đến chuyện năm
xưa.” Ánh mắt y giá lạnh như băng tuyết.
Lưu Lăng không hề sợ hãi, hất mặt, “Lưu Lăng vừa rồi đã tuân
theo thánh ý, thật sự là không muốn nhớ tới hay nhắc tới chuyện năm xưa ấy nữa,
cho dù là một câu một chữ.”
Lưu Triệt nhìn nàng chằm chằm một lát, nhớ lại mưu kế liên
hoàn trong thư phòng điện Bát Nhã, thì bèn thu hồi ánh mắt dò xét, dịu giọng,
“Lăng Nhi có thể ghi nhớ mãi mãi điều này là tốt nhất.”
Nàng từ từ cúi đầu xuống, “Tất nhiên!” Phát hiện thấy ánh mắt
của Lưu Triệt xa xăm, dường như nhìn qua vai mình về một hướng nào đó, Lưu Lăng
bất giác động lòng, quay lại thì thấy trên khung cửa sổ điện Bát Nhã, A Kiều
đang cúi người xuống, mái tóc đen nhánh rủ dài như suối được gió Bắc thổi nhè
nhẹ lất phất bay lên thoáng trông như là cầu vồng, lông mày vẫn cong veo như
dáng núi.
“Nương nương”, Dương Đắc Ý đứng bên ngoài rèm khom lưng, lo
lắng bẩm, “Hoàng thượng chủ ý đến cung Trường Môn thăm nương nương, không ngờ
nương nương chưa thức dậy thế nên mới…”
Trần A Kiều như không nghe thấy gì, vẫn ngồi soi gương, “Lục
Y, lấy cho ta bộ y phục viền gấm xanh ngọc.”
Lục Y hơi nhún người xuống, lên tiếng đáp “dạ” rồi tự mình
đi lấy y phục đến vừa mặc cho A Kiều vừa thận trọng dò xét sắc mặt của nàng. A
Kiều ngạc nhiên, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta bỗng nở hoa sao?”
“Không phải đâu ạ”, Lục Y lúng búng đáp, rồi bỗng nhiên trầm
trồ, “Nương nương vốn đã xinh đẹp hơn hoa, cần gì phải nói thế để cho hoa thêm
sắc chứ?”
Lưu Sơ lội tuyết từ ngoài điện bước vào, đẩy cửa ra tạo nên
một luồng gió lạnh khiến cho Mạc Ưu đứng ngay bên cạnh cánh cửa phải rùng mình.
“Mẫu thân!” Cô bé gọi toáng lên, “Ca ca trở về rồi.”
“Ừ!” Trần A Kiều chau mày, “Tảo Tảo, con không được để bị
nhiễm lạnh đấy.” Nàng quay lại bảo, “Con hãy đội mũ vào đi.”
“Con biết rồi.” Lưu Sơ láu lỉnh, “Con chơi ở bên ngoài một
chút thôi, không việc gì đâu.”