Kim Phi Tích Bỉ

Chương 60: Chương 60: Còn muốn mạng của nàng




Bên trong Túy viên vắng lặng, một người cũng không có. Tuyết rơi không ngừng đậu lại trên người nàng, từng chút lại từng chút, từng mảnh lại từng mảnh, nàng giống như một con thú con do dự đứng giữa không gian đầy tuyết rơi, đôi môi có chút run rẩy, những bông tuyết mềm mại trong suốt đọng trên mí mắt nàng.

Cũng là một ngày như thế này, nàng càng lúc càng thấy rõ hơn hỉ mạch trên cơ thể mình.

Trong đầu nàng bỗng nhiễn nhớ tới ngày ấy ở sau hòn núi giả, cũng là một hôm đại tuyết, ánh mắt hắn tràn ngập đau lòng cùng chán ghét, lời nói lạnh như băng vẫn còn quanh quẩn bên tai: “Ngươi còn muốn giả bộ đáng thương đến khi nào, thật khiến cho người ta ghê tởm.”

Hiện giờ tuy nàng có con của hắn, như vậy càng thêm những mối dây dưa không dứt, nàng nhất định phải chạy càng xa hắn càng tốt.

Nàng bịn rịn đứng đó, bầu trời dần dần tối đi nhưng tuyết thì vẫn rơi xuống như vậy, kéo dài không chịu dứt. Nàng rất đau, cũng rất lạnh, tứ phía chính là gió đông bắc gào thét, nàng biết bản thân phải quay về phòng nhưng cứ bước đi như vậy dưới chân lại chỉ có cảm giác phù phiếm không thực. Mái tóc buông xõa phủ trên vai, nàng lảo đảo nghiêng người đi về phía trước, những bông tuyết rét lạnh phủ kín người nàng, gió đông thẳng tắp phả vào miệng, lạnh đến thấu vào trong ngực. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng hít thở của mình ngày càng dồn dập, phải cố gắng hết sức để hô hấp, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, nàng cơ hồ sẽ ngã xuống nền đất lạnh cóng phủ đầy tuyết này.

Ngoài ý muốn là nàng không hề ngã, một bàn tay hữu lực đã đỡ lấy nàng.

“Ngươi vội gì chứ? Để ta đỡ người vào trong.”

Thanh âm dịu dàng bên tai vang lên, nàng đột nhiên giương mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng trắng trẻo của Trầm Mộc Vũ. Vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, không một tia gợn sóng, ngay cả lúc này câu nói ấm áp nói ra cũng không một chút mảy may cảm xúc.

Nàng không rõ tâm tình của chính mình lúc này là gì, vì sao lại có một tia mất mát.

Nàng khẽ vịn vào hắn, thanh âm cơ hồ thấp đến không thể nghe thấy: “Trầm thái y, làm phiền ngài đi thông báo cho Đoan quý phi cùng Thụy vương phi. Các nàng đã được như nguyện ý.”

Trầm Mộc Vũ lộ ra một tia kinh ngạc rất khẽ, vẻ mặt hắn chung quy cũng có một tia buông lỏng, hắn vội vàng dìu nàng vào trong phòng, dò xét mạch đập, một lát sau vui vẻ nói: “Thật tốt quá, hỉ mạch rất mạnh mẽ, rất hữu lực, đại hỉ phu nhân. Vi thần ngay lập tức đi thông báo cho Qúy phi nương nương và Vương phi.”

Là đại hỉ sao?

Nàng bỗng nhiên một khắc lo sợ không yên, phần nhiều sót lại chính là bi thương, cốt nhục tương liên, hiện giờ nàng dĩ nhiên đã cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đang lớn dần, mười tháng hoài thai, ngày đó bảo nàng làm sao có thể dứt bỏ? Nghĩ rồi nàng vỗ về bụng, cắn chặt môi mà khẽ rơi lệ.

Mùa đông rét lạnh cuối cùng cũng qua đi, thời điểm hoa đào nở rộ cũng là lúc chim én bay tới xây tổ. Bên trong vương phủ những trang phục mùa đông trắng thuần được rút đi, thay vào đó là những bộ y phục mới màu lục, dương liễu mơn mởn ngập tràn đầy sân viện.

Từ sau khi nàng hoài thai Long Tiêu Đình một lần cũng không tới, chỉ cho Tiểu Tịch ngày xưa từng hầu hạ nàng trở về chăm sóc cuộc sống hằng ngày của nàng. Đoan quý phi cũng đến thăm nàng vài lần, tuy là trước kia luôn giữ vững tư thái cao ngạo nhưng những lần này khi bà nhìn thấy bụng nàng từ từ nhô lên, trên môi hiện lên ý cười nồng đậm. Chung quy lại đứa con này cùng Đoan quý phi dù sao cũng là người thân cốt nhục tương liên, là đứa nhỏ của Long Tiêu Đình.

Một ngày lại một ngày qua đi.

Thời điểm cuối mùa xuân Trầm Mộc Vũ tuyệt đối nhận định đứa nhỏ trong bụng nàng chín phần chính là một nam hài tử.

Kể từ đó bên trong vương phủ giống như nổ tung, nơi nơi chốn chốn đều kết hoa đỏ rực, không khí vui mừng đi đến mọi ngõ ngách. Bên kia Hoàng đế cũng biết được, lúc này liền phái người ban thưởng rất nhiều trân bảo xiêm áo cơ hồ có thể xếp đầy một phòng.

Nàng ngơ ngác nhìn, vô số vàng bạc châu báu làm cho người ta phải lóa mắt. Chợt nàng đứng dậy đi tìm một chiếc hòm gỗ lim, bỏ tất cả phần thưởng của Hoàng đế vào hòm. Nàng mạnh mẽ đóng chiếc hòm lại, xoay người phân phó Tiểu Tịch: “Nửa đêm ngươi thừa dịp không có ai đem chiếc hòm này thả xuống đáy hồ, nhớ kỹ phải trèo thuyền ra giữa hồ thả xuống nơi sâu nhất, không được để ai phát hiện.”

Tiểu Tịch ngẩn người: “Phu nhân?”

Nàng nhíu mày: “Đừng gọi ta là phu nhân, rất nhanh thôi sẽ không còn nữa. Mấy thứ đồ này trong Vương phủ ta cũng không muốn mang đi, vậy thì để cho chúng được chìm xuống đáy hồ. Vốn dĩ cũng không thuộc về ta, vả lại ta cũng không hiếm lạ.”

Tiểu Tịch trên mặt có chút khó xử” “Vẫn để nô tỳ gọi người là phu nhân được không, Tiểu Tịch đã gọi thành thói quen… Trong lòng Tiểu Tịch người mới là nữ chủ nhân duy nhất trong Thụy vương phủ. Phu nhân nếu như người muốn rời khỏi đây, tương lai có thể được sống yên phận, lưu lại chút tiền cũng tốt. Châu báu này có thể đủ cho phu nhân dùng cả đời. Dù sao người cùng Vương gia nếu đã vô duyên, phu nhân hà cớ phải như vậy.” Nói xong nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay Sương Lan Nhi. Chẳng biết từ bao giờ nàng đã xem Sương Lan Nhi như tỷ tỷ của mình, sống ở trong Vương phủ nương tựa lẫn nhau.

Lời nói của Tiểu Tịch chạm đúng vào nỗi lòng nàng, Sương Lan Nhi vẻ mặt không giấu nổi vẻ bi thương, lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu Tịch, sau này chỉ có ta một mình một người, ta có chân cũng có tay, lại biết một chút y thuật, có thể cơm no áo ấm là không thành vấn đề. Vẫn là sống tự dựa vào sức mình mới có thể có được một cuộc đời thư thái yên ổn. Bất kể thứ gì trong Vương phủ ta đều không muốn lấy dù chỉ một hào, cũng không muốn có liên quan gì nữa.”

Tiểu Tịch nghe mà trong lòng quặn đau, chậm rãi rơi lệ: “Phu nhân, Tiểu Tịch nguyện ý cùng đi với người. Chân trời góc bể, Tiểu Tịch nguyện ý đi cùng người. Tiểu Tịch nguyện ý hầu hạ phu nhân cả đời…” Nói đến cuối nàng đã nức nở khóc không thành tiếng.

Sương Lan Nhi nhẹ nàng vỗ vỗ bả vai nàng, kéo tay nàng đặt lên trên bụng mình đã nhô lên rất cao, bên môi nở ra một nụ cười bi thương đau đớn, nàng cúi đầu nói: “Ngươi sờ xem, nó đang động kìa. Ta làm mẫu thân mà không thể nó thứ gì, nếu như ngươi có thể ở lại Vương phủ thì hãy thay ta chăm sóc nó một chút. Chỉ vậy thôi ta cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.” Nó xong tất cả chua xót bấy lâu như trào lên cổ họng, nàng quay mặt đi bức nước mắt chảy vào trong, một chữ một chữ nói: “Xem như ta cầu xin ngươi.” Mỗi từ thốt ra giống như dao nhọn cứa vào da thịt.

“Phu nhân…” Tiểu Tịch khóc đến vô lực, quỳ rạp bên chân nàng khóc lớn: “Phu nhân xin yên tâm, Tiểu Tịch cho dù phải dùng cả tính mạng cũng sẽ chiếu cố thật tốt tiểu thế tử.”

“Tiểu Tịch, cảm ơn ngươi…”

Ngày ngày trôi qua, thời gian thoắt cái đã là đầu thu.

Ban đêm một mình nằm trên giường, thời tiết khô nóng vẫn chưa lui đi dù mùa thu đã tới. Sương Lan Nhi còn cách ngày sinh hơn tháng nữa, oi bức nóng nực khiến nàng trăn trọc khó ngủ. Tầng tầng lớp lớp những tâm sự đang dồn ép nàng tới đường cùng, nàng từ trên giường ngồi dậy, xoa bóp đôi chân phù thũng rồi nhẹ nhàng đi ra cửa phòng.

Ngoài cửa Tiểu Tịch đang nằm ở bậc cầu thang ngủ say sưa.

Sương Lan Nhi mỉm cười, xoay người đi vào lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng. Mấy ngày nay Tiểu Tịch đã rất vất vả, vừa phải để ý tất cả mọi sinh hoạt của nàng vừa phải nửa đêm trông coi nàng có một ngày thình lình xuất hiện dấu hiệu sắp sinh, đương nhiên là vô cùng mệt nhọc.

Nàng chậm rãi bước đi thong thả ra khỏi Túy viên, tối nay nàng đột nhiên rất muốn đi ra ngoài dạo bộ một chút.

Nghe nói nhiều ngày này Long Tiêu Đình cùng hoàng tộc đi ra ngoài săn bắn, không có ở trong vương phủ. Dù sao hắn ở đây cũng được mà không ở đây cũng được, đối với nàng mà nói cũng không có gì khác biệt. Bởi lẽ hắn sẽ không đặt chân tới Túy viên này nữa, nàng cũng không nguyện thấy hắn, nếu hắn ở trong phủ nàng lại không dám đi lại xung quanh tránh phải lúng túng khó xử khi gặp nhau.

Trên bầu trời lúc này ánh trăng đầy thê lương, những cành lá dù xum xuê hay sơ sác cũng đều khiến ánh sáng chiếu xuống như vỡ vụn.

Gió thổi bay mái tóc nàng, rất xa còn có tiếng côn trùng kêu vang, âm thanh nhè nhẹ sượt qua khuôn mặt ngày càng hốc hác của nàng. Di chuyển trong đêm tối, nàng lẵng lẽ đi qua cây cầu nhỏ tới phía lãnh hồ, trên mặt nước ánh trăng phù phiếm phản xạ trong tia sáng quang mang. Bờ hồ cỏ lau um tùm tươi tốt, dưới ánh trăng như tuyết như ngân càng tạo cảm giác mênh mông.

Nàng ngẩng đầu trông cành liễu lay động. Ngoảnh đi ngoảnh lại một năm trôi vào quá khứ, giờ lại đã là đầu thu. Liễu càng lúc càng xanh, giũ bỏ cái đa sầu đa cảm giữa tiết trời dịu mát.

Nàng bỗng nhiên mất phương hướng khóc gào lên, cho dù là gào thét nàng vẫn phải áp chế chính mình để nó trở thành tiếng nức nở đứt quãng rồi nhỏ vụn tan vào trong gió. Nàng không muốn khóc trước mặt Tiểu Tịch, không muốn để Tiểu Tịch thấy nàng mà lo lắng, chỉ có tại đây không có một ai nàng mới lẳng lặng khóc.

Tay nàng phủ lên bụng, gần đây nó rất thường xuyên máy thai, thỉnh thoảng còn đá nàng một cái, nàng có thể mò được vị trí đầu của con, thậm chí có một lần nàng đụng vào chiếc chân nhỏ của nó, nó liền bướng bỉnh đá tay nàng đặt sang một bên.

Đây là máu mủ ruột thịt của nàng, làm sao có thể dứt bỏ được đây… Nàng chỉ có thể để cho tất cả nước mắt trong đêm này hãy chảy cho đến cạn khô, thời điểm rời đi, nàng tuyệt đối không cho phép mình lại chảy một giọt nước mắt nào trước mặt Thu Đoan Trà cùng Thu Khả Ngâm nữa. Đó là chút sĩ diễn cuối cùng của nàng, tuyệt đối không thể để ai chà đạp lên, đó cũng là một tia tôn nghiêm cuối cùng còn tồn tại ở nàng.

Ban đêm nơi này có chút se lạnh, nàng đem tất cả bi thương thả ra, quần áo bị lệ làm cho ướt nhòe cùng lạnh lẽo.

Ánh trăng từ đụn mây dày đặc lộ diện, lại buông sắc xuống mảnh nước lặng tái nhợt.

Nàng cứ như vậy nhìn lên trời cao, từ khoảng không màu đen vô tận ngóng trông phương đông hé ra một tia sáng nhỏ mà không biết mệt mỏi. Trái tim nàng từ đau đớn kịch liệt chậm rãi hóa thành tro tàn vắng lặng. Sỉ nhục cùng thống khổ khắc sâu như vậy đã biến lòng nàng tan thành từng sợi tơ, vĩnh viễn không thể nối lại được.

Sau khi khóc xong, khóe mắt nàng đã khô cạn đến đau đớn. Thật lâu sau, trong màn đêm yên tĩnh, nàng nhẹ nhàng lau đi chút lệ còn đọng lại bên khóe mắt.

Đang chuẩn bị xoay người đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm tiếng nước gợn sóng, giống như khơi dậy từ địa ngục quỷ mị: “Lan nhi muội muội, sáng sớm như vậy muội đến đây làm gì vậy?”

Kia thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng như băng tuyết lại mang theo ý cười đầy nguy hiểm, đúng là Thu Khả Ngâm.

Sương Lan Nhi chợt biến sắc, vội vàng xoay người, Thu Khả Ngâm hiếm thấy lại diễm lệ như vậy, trên đầu cài đầy châu ngọc lả lướt. Trong lòng nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, nàng lui về phía sau từng bước, trấn định đáp lại: “Vương phi cũng dậy thật sớm, ta chỉ là tùy tiện đi qua đây mà thôi.

Thu Khả Ngâm trên mặt vẫn luôn giữ tia cười uyển chuyển như vậy, nàng làm bộ cúi đầu nhìn bụng nhô ra của Sương Lan Nhi, trong đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, khi nàng nói nghiễm nhiên còn mang theo sự lạnh lùng lãnh khốc: “Lan nhi muội muội, thai nhi gần chín tháng hẳn đã rất ổn định, ta nghĩ đi ra sớm một chút cũng không thành vấn đề.”

“Ngươi…có ý gì?” Sương Lan Nhi chưa từng nhìn thấy qua biểu tình ngoan độc biểu lộ rõ ràng đến như vậy trên mặt Thu Khả Ngâm, nàng không khỏi nổi lên một trận kinh hãi.

Thu Khả Ngâm ngửa đầu cười lớn, nàng đột nhiên vươn tay lên trước dùng sức đẩy.

Sương Lan Nhi lúc này thân thể nặng nề, khó có thể giữ vững thăng bằng, mà người sắp sinh làm sao có thể chống lại lực đạo mạnh mẽ như thế? Nàng lảo đảo từng bước, cuối cùng không thể đứng vững liền ngã xuống lãnh hồ. Chỉ trong chớp mắt, nước lạnh như băng từ tứ phương tám hướng ụp lấy nàng, hoàn toàn nhấn chìm nàng xuống. Lực đẩy mạnh cùng nước lạnh đánh úp kích thích khiến toàn thân nàng co rút, nàng cảm thấy bụng bắt đầu run lên, eo đau đến không thể chịu nổi, với thân thể nặng trĩu này nàng giờ cũng vô phương tự cứu.

Ngay trước khi rơi xuống nàng còn liếc mắt nhìn thấy bên môi Thu Khả Ngâm vẫn luôn duy trì bộ dạng cười đắc ý mà tàn bạo.

Một khắc kia nàng chợt hiểu. Thì ra bọn họ còn muốn mạng của nàng.

Thu Khả Ngâm thản nhiên nhìn mặt nước, chỉ khi thấy Sương Lan Nhi giống như đóa hoa tàn đang dần chìm xuống đáy hồ. Nàng vỗ nhẹ hai tay, thở dài nói: “Sát mẫu đoạt tử, như thế này mới sạch sẽ lưu loát. Bác, người lần này còn chưa đủ ngoan độc đâu. Ha ha.”

Sau trận cười thư thái nàng đột nhiên giả trang thành bộ dạng hoảng sợ vạn phần, nàng lập tức hô to: “Không hay rồi! Lan phu nhân rơi xuống nước, người đâu! Mau tới!”

Lúc đó mặt trời đã hơi nhú lên, giữa mặt hồ trong suốt nhộn nhạo xuất hiện vô số ánh dương nhỏ làm cho người ra cảm thấy hư ảo.

Bên trong vương phủ, bởi vì tiếng hét của Thu Khả Ngâm mà lâm vào hỗn loạn. Thu Khả Ngâm nhìn thấy người tới cứu lúc này mới nhảy vào lãnh hồ, liều mạng hướng tới phía Sương Lan Nhi giả bộ tới cứu nàng.

“Vương phi, không thể được.”

“Bùm”, “bùm”, những bọt nước trắng xóa bắn lên trên không trung, dưới ánh sáng mặt trời hóa thành muôn vàn những viên pha lê trong suốt rực rỡ.

Lạc công công đứng ở cạnh hồ lo lắng thấy hạ nhân cứu Vương phi cùng Lan phu nhân lên bờ lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một tiếng hét lên làm chấn động mọi người xung quanh, không biết là ai hô lớn: “Trời đất, Lan phu nhân dưới thân đều là máu… nàng phải sinh rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.