Kim Phi Tích Bỉ

Chương 42: Chương 42: Độc




Hiện tại đã là mùa thu, gió trời vi vu, lá khô chầm chậm rơi lả tả. Cả thành Thượng Dương đắm chìm trong một màu vàng ấm áp, vốn nên là những gì đẹp đẽ ấm áp mông lung nhưng giờ phút này trong mắt Long Tiêu Đình lại chỉ là một mảnh lạnh nhạt vô vị.

Ngay sau đó hắn bước nhanh về phía cổng chính hoàng cung, áo bào phần phật bay theo gió.

Lạc công công ở phía sau nhặt lệnh bài của hắn lên, không theo kịp cước bộ kia chỉ đành lo lắng gọi với theo: “Vương gia, lão nô đã chuẩn bị xe ngựa ở cửa tây.” Nháy mắt một cái đã không còn nhìn bóng dáng hắn nữa.

Long tiêu Đình phóng ngựa chạy như điên, hắn cũng không ngờ đã rất nhiều năm rồi hắn không có cảm giác tâm hoảng ý loạn như vậy. Chuyện thiên đình những lúc hắn nghe được cũng chỉ luôn thản nhiên ứng phó. Cho nên hiện tại đối với thời điểm tim đập mãnh liệt ngoài ý muốn càn quét tâm trí hắn, hắn cũng không biết phải đối mặt như thế nào, chỉ biết đem tất cả lo âu phiền muội hóa thành một đường chạy về phía trước.

Túy Viên Thụy Vương phủ, sở dĩ gọi là Túy viên bởi vì xung quanh toàn là cây cổ thụ to lớn che rợp trời, khi ánh nắng ấm áp xem qua kẽ lá chiếu xuống, tường trắng ngói đỏ đắm chìm trong quang cảnh mơ màng, đẹp say lòng người.

Mưa ngừng rồi, hôm nay rốt cục cũng trời quang mây tạnh, nhưng nghênh đón lại không phải là ánh mặt trời sáng sủa.

Lúc này lá thu không tiếng động hàng loạt trút xuống tựa như một màn hoa vũ mỹ lệ đang bay múa đầy trời cứ kéo dài vô tận không ngừng.

Hắn bay nhanh vào bên trong Túy viên, mặc cho một màn hoa vũ diệp vụ, thời điểm đẩy cửa ra một bầu không khí nặng nề nồng mùi thảo dược đập vào mặt cơ hồ làm hắn hít thở không thông.

Dõi mắt nhìn thấy Tiểu Tịch đang ngồi ở đầu giường khóc rống lên. Tiếng khóc như va chạm vào từng ngóc ngách căn phòng, không có chỗ để thoát ra đành đọng lại ở đó, nghe đến tê tâm phế liệt.

Hắn từng bước đi đến bên giường, chân lại cứng nhắc tại chỗ, rốt cục không thể di chuyển tiếp.

Chỉ thấy nàng mặc một kiện tẩm sam đơn trắng thuần, cả người cuộn lại ở một góc giường, ánh nến vàng chiếu lên hai mắt đỏ bừng, trên mặt không chút phấn son, từ sắc mặt đến y phục đều trắng bệch khiến người ta sợ hãi, chỉ có suối tóc dài là đen như mực tán loạn trải trên giường.

Nàng mở to hai mắt, chỉ là mâu quang trống rỗng vô thần. Cả người giống như một người chết không chút sinh khí, chỉ biết thực ra vẫn còn sống duy nhất nhờ làn mi dài thi thoảng chớp động.

Long Tiêu Đình lúc này giật mình, trong mắt hắn tràn đầy đau lòng, nhẹ nhàng ngồi bên giường, hắn đem nàng xoay lại nhìn vào chính mình, dịu dàng hỏi: “Lan nhi, làm sao vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng không nói, đôi mắt mở to không có thần sắc, tất cả chỉ là vô hồn trống rỗng, không có phương hướng.

Hắn càng gấp hơn: “Lan nhi làm sao vậy? Nàng nói một câu thôi cũng được, có chuyện gì hãy nói cho ta biết.”

Sương Lan Nhi vốn đang đờ đẫn đột nhiên nhỏ giọng khóc nức nở, tiếng nức nở kia kéo dài giống như những chiếc kim châm, đâm thật sâu vào nội tâm gào thét.

Tiểu Tịch trong lòng chua xót, nàng che mặt khóc: “Vương gia, phu nhân không thể nói được nữa!”

Khuôn mặt hắn lộ ra kinh ngạc không chút nghi ngờ, nửa ngày cũng không thể có bất cứ phản ứng gì.

Tiểu Tịch tiếp tục nói: “Nhiều ngày mưa trước đó, Vương phi thân thể không tốt, Trầm thái y ngày đêm chăm sóc, khó có thể phân thần. Phu nhân nói nàng có chút y thuật, nói Trầm thái y không cần ngày ngày đều đến, chỉ hôm nào cần lấy máu thì hãy tới. Nào biết được đêm hôm đó phu nhân liền sốt cao, nô tỳ vốn định đi thỉnh Vương gia đến xem nhưng phu nhân lại không muốn quấy rầy người, chỉ nói Tiểu Tịch sắc cho nàng ít thuốc giảm sốt. Nào nghĩ đến bệnh nhiều ngày như vậy, sốt cao không lui, toàn thân nóng rực, cuối cùng thì ngất đi. Nô tỳ sợ quá vội vã đi tìm Trầm thái y, lúc phu nhân tỉnh lại thì phát hiện ra, người lại…”

“Phát hiện… cái gì?” Thời điểm hắn hỏi, tay hắn có chút nhẹ run rẩy.

Sương Lan Nhi nghe đến đó rốt cục không nhịn được cực kỳ bi ai, chôn người một góc giường khóc không thôi, bả vai nàng co rúm lại, thân hình nhỏ bé yếu ớt không ngừng phập phồng, giống như những cơn sóng biển liên miên không có điểm dừng.

“Phu nhân nàng… Trầm thái y dĩ nhiên trẩn đoán chính xác, phu nhân nàng có thể… không còn nói được nữa.” Tiểu Tịch nghẹn ngào nói không thành âm thanh.

“Bổn vương không tin! Trầm thái y đâu?” Hắn đứng dậy, ánh mắt tuấn lãng cất chứa cơn giận lôi đình.

“Vi thần có mặt, thỉnh Vương gia phân phó.”

Trầm Mộc Vũ vừa vặn bê dược đi vào cửa trông sắc mặt Long Tiêu Đình rất khó coi, hắn vội vàng đặt chén thuốc xuống, tiến đến bái lễ.

Long Tiêu Đình bước đến xốc y phục màu tím của Trần Mộc Vũ lên, cắn răng nói: “Chỉ là sốt cao tại sao lại thành như thế này?”

Trầm Mộc Vũ trên mặt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, áy náy nói: “Vương gia, vi thần đã hết sức. Thanh quản phu nhân đã hư tổn, chỉ sợ khó có thể hồi phục như cũ. Vi thần cả gan đoán do phu nhân phải lấy máu chữa bệnh cho Vương phi, cứ bảy ngày lấy một bát máu, thân mình vỗn đã bị hao tổn, cơ thể hư nhược không chống lại được phong hàn. Mà trong thuốc phu nhân ngày ngày dùng có chứ một loại dược gọi là cỏ long xà. Loại thuốc này dược tính rất mạnh, tuy có thể đề khí rất công hiệu nhưng hậu quả là làm tổn thương thần kinh. Vương phi sốt cao không ngừng, cho nên gây ra… Kỳ thật cũng vì không khéo… Việc này ai cũng không lường trước được…”

“Ngươi biết rõ cỏ long xà dược tính mạnh vì sao lại cho nàng dùng loại dược này?” Long Tiêu Đình lạnh giọng nói: “Bổn vương nuôi một lũ lang băm các ngươi để dùng sao? Hành sự bất cẩn, ngươi có phải nên lấy chết tạ tội?”

“Thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương gia giáng tội trách phạt.” Trần Mộc Vũ cúi người, sắc mặt bình tĩnh không một gợn sóng.

“Ngươi tự mình xuống tay, bổn vương không muốn bẩn tay.” Long Tiêu Đình không thèm nhìn, lạnh lùng nói.

“Tuân lệnh Vương gia.” Trầm Mộc Vũ lại cúi đầu lạy, đang chuẩn bị lui ra ngoài thì bên tai nghe thấy một thanh trầm trọng.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy Sương Lan Nhi giãy dụa ngã từ trên giường xuống.

Long Tiêu Đình lập tức chạy đến đỡ lấy nàng, hắn nhìn khuôn mặt thê oán của nàng, nàng bạc thần run rẩy, một chữ cũng không bật ra được.

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng kéo tay hắn, đầu ngón tay thon dài viết vào lòng bàn tay.

Da thịt chạm vào nhau có chút nhột, vừa lạnh vừa ấm áp. Chính là một chữ thôi, hắn nhìn nhưng lại không hiểu, nàng viết lại một lần nữa.

“Mệnh…”

Hắn cuối cùng cũng hiểu, hầu kết khẽ động. Mệnh, số mệnh của nàng bất chính là do hắn tạo thành sao? Là hắn đem nàng đẩy xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, giờ phút này lại giận chó đánh mèo cố tình chút giận lên người khác?

Thật lâu thật lâu sau đó, hắn phất tay: “Quên đi, người lui xuống chế thuốc.” Đây là ngụ ý hắn buông tha cho Trầm Mộc Vũ.

“Tuân lệnh.” Trầm Mộc Vũ lên tiếng đồng thời lui về sau, vẻ mặt hắn trước sau vẫn như một, từ lúc vào cửa cho đến lúc xuất môn đều là một biểu tình đạm mạc, giống như đối với hắn sinh tử không hề có ý nghĩa.

Long Tiêu Đình nâng mắt nhìn chăm chú Sương Lan Nhi một lát, hắn đột nhiên đem cả người nàng kéo vào nằm trọn trong lòng.

Thanh âm trầm thấp hắn không ngừng nỉ non bên tai nàng: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Lần đầu tiên nàng được nghe thấy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn lại có thể nghẹn ngào như vậy. Khó có thể tưởng tượng một kẻ cao cao tại thượng như hắn cũng sẽ nói lời xin lỗi. Trong mắt không thể ngăn được lệ quang, chua cay đắng chát nghẹn lại trong cổ họng, kỳ thật nàng trong lòng rất rõ, sự trùng hợp trong thiên hạ này đâu có nhiều. Chuyện này hiển nhiên là bởi vì độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.