Long Tiêu Đình sau khi nghe viên thống lĩnh nói không tìm thấy Sương Lan Nhi, trong trực giác liền cảm thấy có điểm không thích hợp, hắn vôi vội vàng vàng dẫn theo một vài thị vệ lập tức đích thân đi tìm.
Vừa vặn người của Thái tử Long Chấn cũng đang đi tìm Long Đằng. Nhân mã hai bên cùng nhau lục tung khắp nơi, trong Vương phủ lúc này chỉ còn duy nhất một căn phòng đã bị bỏ trống hơn chục năm là chưa tìm đến.
Nơi này cỏ dại sớm đã khô vàng, tường ngói ngổn ngang lệch sang hẳn một bên, ánh trăng trắng bệch chiếu rọi xuống khiến nơi này càng trở nên âm u đáng sợ. Thật khó có thể tưởng tượng còn có thể có người ở trong này.
Long Tiêu Đình đi càng lúc càng nhanh hơn, hắn một cước đá văng cánh cửa cũ kỹ.
Cửa gỗ sớm đã mục nát sao có thể chống lại lực đạp mạnh mẽ như thế, lúc này hai phiến cửa rắc một tiếng đổ sập xuống nền nhà, những đôi giày da hươu trùng trùng dẫm lên cánh cửa chạy vào. Trước mặt hắn lúc này bị một tấm lụa trắng rất lớn phiêu diêu chắn phía trước, tấm lụa cũ nát theo năm tháng bị gió thổi phần phật tung bay.
Hắn rút nhuyễn kiếm ngọc bích bên hông xuống, giữa không trung một đạo kiếm xinh đẹp xẹt qua rồi nhanh chóng lại được thu vào vỏ kiếm, chỉ thấy tấm vải trắng như sóng biển thủy triều trượt xuống, lộ ra cảnh tượng khó coi trước mắt.
Long Đằng tóc đen trải tán loạn khắp giường, hắn đang xé rách y phục của nữ tử nằm phía dưới.
Nàng kia, hai tròng mắt vẫn nhắm chặt giống như đang chìm vào giấc ngủ say. Dung mạo ấy, dáng người ấy không phải chính là Sương Lan Nhi mà hắn đang nhọc lòng tìm suốt một đêm hay sao?
Một khắc kia Long Tiêu Đình lửa giận bốc lên. Thanh âm của hắn giống như tiếng sấm nơi cuối chân trời liên tục giáng xuống, lại thu lấy toàn bộ hàn khí khắp thiên hạ khiến người nghe không khỏi run rẩy: “Long Đằng! Ngươi hỗn đản!”
Long Tiêu Đình tiến lên một phen kéo áo Long Đằng rồi một quyền đấm vào mặt hắn, Long Đằng cũng không tránh né, ương ngạnh nhìn chằm chằm người trước mặt. Miệng hắn phun ra một ngụm máu, tay nhẹ nhàng nâng lên lau khóe môi sưng đỏ. Hắn ngẩng mặt lên nở một nụ cười lỗ mãng nói: “Ha ha, là hoàng thúc ngươi sao. Thật là đáng tiếc, thiếu chút nữa đã có thể động tay rồi.”
Long Tiêu Đình không thể tin được nhìn khuôn mặt Long Đằng như không có chuyện gì xảy ra, hắn cắn răng nói: “Vô sỉ”
Lúc này tiếng vang từ cánh cửa lúc trước bị đạp vỡ vụn rốt cục cũng đánh thúc Sương Lan Nhi, nàng từ từ mở mắt ra. Trong ánh sáng mờ mờ, nàng ngồi dậy, vẻ mặt mơ hồ. Thật vất vả mới nhìn rõ tình huống trước mắt, nàng kinh hãi, cổ họng không khỏi phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe, nàng nhanh chóng cuộn chặt người lại nằm thu về góc giường, trong mắt tràn ngập hoảng sợ cùng bất lực. Thiên địa, chuyện này là thế nào?”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Cây trượng từng bước gõ trụ xuống mặt đất tạo ra những âm thanh nặng nề như tiếng sấm dội. Hoàng đế Long Khiếu Thiên uy nghi chống trượng bước từng bước đến, đi bên người hoàng đế là Đoan quý phi y phục thơm ngát, đuôi váy dài bồng bềnh tựa mây bay không tiếng động trải dài theo bước chân của nàng, dung mạo được trang điểm tỉ mỉ cẩn thận, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, vững như Thái Sơn. Vài cung nữ đi sát phía sau nàng, tay cầm đèn lồng, bên trong là loại nến mây tốt nhất, có thể làm cho căn phòng âm u sáng rực lên.
Sương Lan Nhi chỉ trong nháy mắt liền hiểu ra mọi việc, đây chính là thủ đoạn cao tay của Đoan quý phi – một hòn đá ném hai con chim, lợi dụng cơ hội tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật hoàng đế một chiêu hạ gục nàng, không, chuẩn xác mà nói, nàng chỉ là một vật hi sinh nhỏ nhỏ, người mà bọn họ chân chính muốn đối phó chính là… Long Đằng!
Thử nghĩ xem, cháu của thúc thúc ở ngay trong Vương phủ của hắn cùng thím nhỏ quan hệ bất chính, thiên hạ ngoài kia còn không dễ dàng tha thứ huống chi là mặt mũi hoàng thất.
Cảnh tượng trước mắt đủ để chứng minh tất cả, cho dù có giải thích gì đi chẳng nữa cũng chỉ là dư thừa.
Giờ khắc này Sương Lan Nhi lựa chọn trầm mặc, nàng lẳng lặng chờ đợi số mệnh đã ứng xuống người nàng.
Long Khiếu Thiên mặt đau đớn kịch liệt, ông nhìn về phía Long Đằng, trong ánh mắt không khó che dấu sự thất vọng cùng đau lòng: “Trẫm chỉ hỏi ngươi một lần, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?! Ngươi như thế nào lại vô thiên vô pháp, hồ đồ ngu xuẩn như vậy? Ngày thường ngươi cùng cung nữ chơi đùa trẫm đều làm như không nhìn thấy. Nhưng nàng! Nàng là nữ nhân của Đình Nhi! Phải… Cho dù là nàng quyến rũ ngươi, chính bản thân ngươi như thế nào có thể có hành vi không đúng mực như thế!”
Trong lời nói của Hoàng đế hiển nhiên cố ý thiên vị Long Đằng.
Lúc này sắc mặt Thu Đoan Trà trầm xuống, xưa nay nàng luôn biết Long Khiếu Thiên rất hài lòng Long Đằng, chỉ là không ngờ hoàng đế lại có thể thiên vị đến mức này. Xem ra Long Đằng quả nhiên là chướng ngại lớn nhất để Thụy vương đi lên ngôi vị hoàng đế, nàng không hề tính sai.
Câu dẫn?! Sương Lan Nhi âm thầm nhíu mày, hô hấp trầm trọng trở nên dồn dập, bên môi xẹt qua một ý cười vô vọng. Cũng phải, hy sinh một mình nàng là được rồi, chỉ cần có thể đổi lấy bình an cho muội muội cùng phụ thân, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Long Tiêu Đình vẫn nắm chặt hai nắm đấm làm cho người khác nhìn vào không khỏi khiếp sợ, hô hấp của hắn giống như luồng gió bao trùm biển rộng, ngực phập phồng thở dốc, hắn cắn răng nói: “Phụ hoàng! Lan nhi nàng không có…”
Câu còn chưa nói xong đã miễn cưỡng bị một tiếng đánh gãy.
“Nàng không có quyến rũ ta.” Long Đằng làm bộ nhu liễu chỉnh lại mái tóc đen tán loạn của mình, hắn lại đưa tay lên ấn hai bên huyệt Thái Dương, khôi phục bộ dáng nhàn nhã tản mạn thường ngày, “Di, các người nhìn ta kinh ngạc như vậy làm gì? Ta không phải chỉ là muốn chơi nữ nhân thôi sao, các người việc gì phải giật mình như thế.” Nói xong, đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn đảo một lượt trên người Sương Lan Nhi. “Thật là đáng tiếc, các người tối nay đến đây thật nhiều, phá hủy chuyện tốt của ta.”
“Ngươi!” Thái tử Long Chấn mới vừa rồi đuổi tới nơi bị một màn kinh hãi trước mắt dọa cho chết khiếp, hắn vừa sợ vừa kinh ngạc, giận giữ hét lên: “Nghiệp chướng! Ngươi làm sao có thể nói ra những lời đồi phong bại tục như vậy! Nàng là người của, người của…” Long Chấn khó thở, thân mình vì bệnh tật càng thêm suy yếu, hai gò má trắng bệch suy yếu như sắp tàn.
Lúc này Long Tiêu Đình sắc mặt cũng trắng bệch một mảnh, một điểm huyết sắc cũng không có.
Đoan quý phi lạnh lùng cười: “Thái tử điện hạ, đây chính là do Đông cung các ngươi giáo dưỡng sao?”
Long Đằng không chút phật lòng, còn thản nhiên trào phúng nói: “Qúy phi không thấy tốt chỗ nào, cá mè một lứa, hà cớ phải chó chê mèo lắm lông.”
Đoan quý phi sắc mặt tối sầm, trên mặt có chút không nhịn được phát hận.
Nhẫn nhịn không nổi nữa, Hoàng đế Long Khiếu Thiên giận tím mặt, mi tâm chấn động, mâu trung trầm xuống có một tia bi thương xẹt qua. Hoàng đế nâng cây trượng lên hung hăng nện xuống lưng Long Đằng.
Trượng gỗ bên ngoài được phủ một lớp đàn mộc nổi tiếng cứng rắn, một trượng này hạ xuống đủ để tưởng tượng ra..
Chỉ nghe thấy một tiếng bụp nặng nề, Long Đằng tuy rằng kinh hoàng nhưng hắn cũng không né tránh, thẳng thắn đưa lưng nhận một trượng này.
Cơ hồ cũng chính lúc đó, máu tươi trong cổ họng hắn trào ra, đều phun lên sam y màu trắng trên người Sương Lan Nhi. Màu đỏ kia, tươi đẹp tựa như màu sắc hoa đào. Máu kia, nóng bỏng, dính dính ẩm ướt lưu lại trên hai má nàng.
Hắn chính là muốn tự mình chống đỡ lấy mọi thống khổ, nàng hiểu chứ, thế nhưng nàng có thể như thế nào? Nàng nên làm gì đây?
Thân hình cứng đờ chợt động đậy, nàng muốn thay hắn biện giải nhưng cổ họng khàn khàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hắn dừng ánh mắt trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, động tác kia cực kỳ khẽ, tựa như chỉ có một mình có thể hiểu ra.
Hắn chính là đang nói với nàng, việc đã đến nước này không cần thêm một người chống đỡ. Đừng hy sinh vô nghĩa.
Ánh mắt hắn lúc này vô cùng sáng, giống giọt nước mưa trong suốt như những hạt chân trâu mà nàng yêu thích nhất mỗi lần đứng dưới mái hiên nhìn mưa trút xuống, nó gợi lên trong lòng nàng hàng vạn hàng nghìn nỗi bi thương, ánh mắt như vậy thật sâu chạm tới đáy lòng nàng đau đớn, như nhìn thấy dây diều cao cao đứt phật trong gió lại nhẹ nhàng đến như vậy, lại giống như dây đàn huyền âm trong khúc nhạc êm đềm tựa nước chảy bỗng chốc đứt rời.
Nàng đưa tay lên chạm vào mặt mình nhưng bàn tay lại run rẩy như lá khô bị gió cuốn lìa cành. Năm ngón tay đặt trước mặt đều là máu đỏ, nàng bỗng nhiên cảm thấy không thể tiếp tục trụ vững, hung hăng che đi đôi mắt mình, đem tiếng nức nở nghẹn ngào kia nuốt trở lại cổ họng.
Chịu đựng, phải liều mạng chịu đựng.
Năm ngón che khuất đi khuôn mặt dần dần tái nhợt như một tờ giấy trắng, rõ ràng có thể nhìn thấy khóe môi nàng khẽ động.
Nàng không phát ra bất cứ một thanh âm nào, chỉ có đôi môi xinh đẹp hết lần này đến lần khác không ngừng lặp lại khẩu hình hai chữ: “Thiếu Quân… Thiếu Quân… Thiếu Quân…”
Từ khóe mắt, hai dòng nước mắt chảy xuống thấm qua từng kẽ ngón tay.
Hoàng đế Long Khiếu Thiên thanh âm trầm thấp lại không có một tia cảm tình, lạnh lùng nói: “Nghiệp chướng! Đày đi Lô Châu, vĩnh viễn không được quay trở về cho trẫm!”
Long Đằng lau máu trên khóe miệng, thản nhiên cười nói: “Tạ ơn thánh ân Hoàng gia gia.”
“Phụ hoàng… nhi thần… nhi thần…” tin dữ như vậy Thái tử Long Chấn hiển nhiên không thể thừa nhận, trước mắt hắn liền tối sầm, rơi vào hôn mê.
Thọ yến hôm đó. Hỗn loạn.