Kim Phi Tích Bỉ

Chương 70: Chương 70: Hoặc là người của ta, hoặc là địch của ta




Màn đêm màu lam đậm bao phủ nơi núi rừng, những ngôi sao buông xuống bình yên hoang dã, lập lòe ánh sáng bàng bạc, sông ngân hà phảng phất như đưa tay lên cũng có thể với tới.

Sương Lan Nhi đứng ở bờ sông nhìn Long Đằng kéo thuyền lên rồi giấu sau bụi cỏ. Nàng lên tiếng hỏi: “Như thế nào, đem thuyền để ở đó không sợ bị người khác phát hiện sao? Vạn nhất chiếc thuyền ngươi vất vả làm ra bị trộm mất hoặc là bị chẻ ra bổ củi thì làm thế nào?”

Hắn tìm chút cỏ khô phủ lên trên chiếc thuyền, đứng dậy, phủi cỏ còn bám trên tay xuống, nói rất thản nhiên: “Trộm thì trộm, cùng lắm thì ta lại làm thêm một cái nữa.”

Nàng trợn mắt lên nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi còn muốn làm cái việc nhàm chán này nữa sao?”

Hắn nói: “Phải, thời điểm tâm tình không tốt, tới nơi này giải sầu không phải rất tốt sao?”

Sương Lan Nhi tiến lại gần hắn một chút, giương mắt lên nhìn hắn đầy cổ quái: “Ngươi tâm tình không tốt? Có phải có chuyện gì hay không?” Kỳ thật nàng cũng thấy hắn có chút kỳ quái, đêm nay bỗng nhiên có hứng nói nhiều như vậy, thực cũng không giống tính tình hắn lúc bình thường.

Phượng mâu ánh lên tia buồn bã, hắn vẫn cười nói: “Nào có, ta chỉ nói là vạn nhất sau này khi tâm tình không tốt thì có thể đến nơi này giải sầu.” Xoay người, hắn nắm chặt tay nàng: “Đi thôi, trời đã muộn rồi, chúng ta phải trở về.”

Sương Lan Nhi đi theo hắn, thở dài một hơi: “Mệt ngươi còn biết đường trở về, người hại ta thảm rồi, hôm nay còn phải kiểm kê, cuối cùng lại chạy ra ngoài cả ngày, cái gì cũng chưa làm.”

Long Đằng dày mặt, làm bộ nhéo nhéo bả vai nàng, cười làm lành nói: “Được rồi Sương Sương, ta thấy ngươi ngày thường vất vả nên mới gọi ngươi đi chơi, ngươi nào có thể đem hảo tâm của ta biến thành lòng lang dạ thú như thế, ta là đau lòng cho ngươi mà.”

“Đi đi, nói ít thôi.” Nàng cười né tránh hắn.

Lúc này bọn họ đi qua cây cầu treo, xuyên qua rừng cây rậm rạp, gió rít qua từng kẽ lá, lượn khúc quanh co khắp chốn rừng núi sâu thẳm, ánh trăng sáng ngời lúc xa lúc gần, phía trước còn có thể thấy mấy gian nhà gỗ cũ kỹ, có lẽ là chỗ ở của mấy người thợ săn. Tường vàng ngói đỏ sớm đã bị gió bào mòn đến đổi màu, dáng vẻ xưa cũ chìm trong bóng đêm nồng đậm.

Bên ngoài Hồng Châu thành đúng là non xanh nước biếc, câu cối rậm rạp, thanh tuyền suối chảy, mặc dù là ban đêm nhưng vẫn luôn có hơi thở mát mẻ thanh tịnh từ nơi đâu thổi đến khiến từng lỗ chân lông cũng cảm thấy thư thái mãn nguyện.

Sương Lan Nhi mặc dù ngoài miệng oán giận như thế nhưng thực ra vẫn vô cùng yêu thích chuyến chơi thuyền hôm nay, nàng chỉ cảm thấy mấy ngày liền mệt mỏi cùng với việc gặp lại Long Tiêu Tình khiến lo lắng trong lòng nảy lên đến giờ phút này đã trở thành hư ảo.

Long Đằng đặt hai tay gối ra sau đầu, bước chậm dưới ánh trăng, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sương Sương ngươi nói xem, còn có nam nhân nào tốt như ta không? Vì sao ngươi đối với ta một chút ý tứ cũng không có vậy? Thật sự làm ta rất đau lòng.”

Nàng vẫn đi thẳng về phía trước, không buồn quay đầu lại: “Nếu đã là phu quân của ta, ngàn vạn lần không thể như ngươi.”

“Vì sao?” Long Đằng vừa nghe nhất thời mặt đầy ủy khuất: “Ta xuất sắc như vậy, bộ dạng lại đẹp, lại biết chăm sóc người khác, hẳn là giấc mộng của mọi nữ tử trong thiên hạ mới đúng, ngươi vì sao không nghĩ muốn gả cho ta?”

Nghe hắn dõng dạc như vậy, tự biên tự diễn, nàng nhịn không được cười ha ha, khoát tay nói: “Bởi vì ngươi không làm việc đàng hoàng, không có chí tiến thủ, chỉ có công phu khua môi múa mép mà hống người ta thôi. Ngươi nghĩ đi, nữ tử ai gả cho ngươi, làm lụng vất vả cả ngày cả đêm còn không nói, có khi còn phải ăn uống sống tạm qua ngày bởi vì ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng, căn bản không quan tâm đến việc làm ăn kiếm tiền. Người nói xem có bao nhiêu mệt mỏi.” Dừng một chút, nàng xoay người, nâng tay điểm lên trán hắn một cái: “Ngươi đấy, chính là một bình hoa, pho tượng, chỉ có thể nhìn chứ không dùng được.”

“Được!” Long Đằng giả vờ giận dỗi, mi nhếch lên thành một độ cung lớn, đột nhiên hắn chạy tới nhéo bên hông nàng một phen: “Dám bảo ta là bình hoa, xem ta như thế nào trị ngươi.”

“Không muốn, không muốn, buồn quá.” Nàng cười chạy trốn về phía trước để tránh hắn nhưng vì chạy quá nhanh, cười đến quá mức vui vẻ khiến nàng không nhìn thấy rõ ràng con đường phía trước, đầu đập vào thứ gì đó, giống như một bức tường. Không, tường rõ ràng cứng hơn, thứ trước mắt này còn có độ ấm, còn có cả một cỗ hương khí mát lạnh. Mùi hương có chút quen thuộc, hình như là… hương hoa bách hợp!

Lúc này đầu Sương Lan Nhi vì bị đâm nên có chút lảo đảo lâng lâng, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, còn cho đây là thứ gì đó, nàng lui về phía sau vài bước, tay nâng lên xoa xoa cái trán, oán giận nói: “Thiếu Quân chết tiệt! Đều là ngươi hại. Nói cho ngươi hay hôm nay trở về ngươi tự đi đốt nước rửa chân, còn cả phòng cũng tự ngươi thu dọn! Đừng có mong được nhàn hạ!”

Đột nhiên bức tường trước mặt đạp lên lớp lá rụng, từng bước đi tới gần, còn phát ra cả âm thanh cực lạnh: “Lan Nhi, biệt lai vô dạng?”

Trong đầu nàng oanh một tiếng nổ vang, cả người như bị sét đánh trúng, cứng người một chỗ không thể nhúc nhích. Đây là thanh âm của Long Tiêu Đình, hắn đã đuổi đến nơi này?

Phản ứng lại theo bản năng, nàng liên tục lùi về phía sau, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ mơ hồ như không thể tin được.

Lúc này ánh trăng như bạc khuynh đảo trên bầu trời chiếu lên người hắn, giống như phủ lên một lớp ngân sa vô cùng vô tận của bóng đêm huyền bí, bóng dáng ấy bỗng chốc trở nên vô cùng tịch mịch.

Long Tiêu Đình thản nhiên chăm chú nhìn nàng, quanh ảnh hợp rồi tan, hình ảnh nàng trong quá khứ phập phồng cùng hình ảnh nàng của hiện tại cứ bớt chợt chồng lên nhau, dung nhan kia giống như trăng sáng nhô lên cao , rơi xuống vô số ánh sao băng, nở rộ như những bông tuyết trắng giữa mùa đông lạnh, trắng trẻo trong suốt, mát mẻ thanh khiết.

Tầm mắt của hắn đều dừng trên người nàng, Sương Lan Như chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại hắn dưới tình huống như thế này ở Hồng Châu thành. Trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm như thế nào để ứng đối, xuất phát từ bản năng, nàng lùi về phía sau vài bước, giống như đang tìm kiến một chỗ dựa kiên cố. Mà bước chân của nàng chung quy cũng dừng lại khi lưng nàng va vào bả vai của Long Đằng ở phía sau. Phía sau lưng truyền đến một cỗ ấm áp nhưng cũng không đủ làm trấn áp lại trái tim bối rối lúc này của nàng.

Long Tiêu Đình nhìn nàng từng bước lui về sau, hắn nhìn thấy trên mặt nàng không chút nào che dấu sự sợ hãi hắn, mâu lạnh híp lại, hai tay hắn không tự chủ được mà nắm chặt, gân xanh nổi lên, một mảnh yên tĩnh bỗng nghe thấy những tiếng răng rắc rung động.

Vẻ mặt Long Đằng đầy mỉa mai, thần sắc tự nhiên nói: “Hoàng thúc, ngọn gió nào thổi ngươi đến nơi này vậy? Chúng ta là thân thích, duyên phận này quả thực không mỏng, đi đến đâu cũng có thể hội ngộ. Thật sự là quá tốt.”

Long Tiêu Đình cười lạnh nói: “Thiếu Quân, phụ hoàng nhân từ cho ngươi đi Lô Châu cũng không tồi, nhưng giờ là lúc nào mà ngươi còn có thời gian ở lại Hồng Châu thành du sơn ngoạn thủy. Bình tâm mà nói, ngươi có phải đang phụ lại mong đợi của phụ hoàng hay không?”

Long Đằng vừa lấy tay cuốn lấy tóc nghịch nghịch vừa không buồn để ý nói: “Tính tình ta chính là thích tự do tản mạn như thế đấy, hoàng gia gia hẳn là hiểu rất rõ ràng. Hơn nữa hoàng gia gia có đứa con vĩ đại như ngươi cầm giữ giang sơn cũng đủ, đương nhiên mới không có thời gian rảnh rỗi kia mà quản ta. Ta tự nhiên lại mừng rỡ, thanh thản hơn.”

“Thật sao? Thiếu Quân, ngươi đã lâu chưa về Thượng Dương Thành, Ta có tin tức mới nhất cho ngươi, ngươi có muốn nghe một chút hay không?” Long Tiêu Đình khẽ cười, ý cười kia giống như tia sét đánh xuống trắng xóa một mảnh.

Long Đằng phượng mâu hơi hơi trầm xuống, ngón tay đang thưởng thức mái tóc dài bỗng cứng đờ, hắn chậm rãi hít vào một hơi.

Long Tiêu Đình bạc thần khẽ nhếch: “Nghe nói Liễu lương đệ vì một chuyện không rõ trong Đông cung liên lụy, nhân tiện lại tra ra chút nàng năm đó có làm một số chuyện không để cho ai biết. Chuyện này khiến phụ hoàng rất tức giận, chính mình hạ lệnh tra rõ.”

Sương Lan Nhi nghe xong trong lòng không khỏi thay Long Đằng mà nảy lên, Liễu lương đệ, không phải chính là mẫu thân của Long Đằng hay sao. Như thế nào lại khéo như vậy, nợ cũ năm xưa sao có thể bị người ta vạch ra? Trừ phi là có người cố ý xen vào. Xem ra Long Tiêu Đình cùng Thu gia đã bắt đầu động thủ với Thái tử.

Long Đằng vẻ mặt cứng đờ, một lát sau khóe môi mới giương lên một cỗ ý tứ hàm xúc tự tiếu phi tiếu: “Người sao, làm chuyện sai trái, nợ còn thiếu thì phải trả lại. Ta tin hoàng gia gia nhất định sẽ có phán xét với nàng, không cần ta phải lao tâm khổ trí.”

Long Tiêu Đình bình tĩnh nhìn hắn, trầm giọng nói: “Nhân tiện nói cho ngươi một tiếng, phụ vương ngươi vì chuyện của ngươi mà tức giận, hiện giờ lại thêm chuyện của Liễu lương đệ mà bệnh ngày càng trầm trọng, sợ không còn nhiều thời gian.”

“Như vậy…” Long Đằng cúi đầu, mái tóc dài buông xuống vừa đúng che khuất biểu tình trên mặt hắn, trong lòng tuy rằng đang cuộn cuộn sôi trào nhừng lời nói bên môi cũng vẫn chỉ là giọng điệu bình thường: “Vậy thì phải chúc mừng hoàng thúc ngươi, chuyện tâm tưởng đã thành.”

“Hừ.” Long Tiêu Đình lạnh lùng cười mỉa một tiếng, ánh mắt vẫn không hề nhìn về phía Long Đằng mà vẫn bình tĩnh dừng trên người Sương Lan Nhi.

“Ngươi như thế nào lại cùng hắn ở cùng một chỗ? Lại đây!”

Nàng đứng bất động.

Nàng vẫn không hiểu rõ, nàng hoàn toàn đã cùng hắn rạch ròi không quan hệ, tại sao hắn còn không chịu buông tay. Nàng đã là người với hai bàn tay trắng, hắn còn muốn lấy được thứ gì trên người nàng nữa?

Ánh mắt Long Tiêu Đình có chút thâm trầm không thể nắm bắt được lại có chút ngẩn ngơ mơ hồ, lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt có một loại ôn nhu, hắn cất tiếng nói: “Lan nhi, lại là cuối thu rồi. Nàng còn nhớ lá diệp năm đó, một mảnh lại một mảnh đỏ vàng đều dừng trên vai nàng. Khi đó, tóc nàng phiêu tán trong mưa bụi… đều phủ lên đầu gối ta…”

Hắn đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, giọng điệu lại nhẹ nhàng mờ ám khiến lòng nàng có chút hoảng hốt trong giây lát. Những ngày ấy là thời gian nàng ở cạnh hắn, là khoảng thời gian vui vẻ nhất, chỉ tiếc lại vô cùng ngắn ngủi.

Trong mắt nàng ánh lên sự chua sót cơ hồ phiếm lệ thế nhưng những đau khổ từng trải qua không ngừng thắt chặt trái tim nàng, cuối cùng nàng cũng mở lời: “Vương gia, trong hiệp nghị của chúng, tam thanh sơn bích thủy, giang hồ quan trường chúng ta đã là người lạ.”

Nàng dừng lại, im lặng không nói tiếp nữa giống như giữ vẻ trầm mặc như ban đầu.

Ánh trăng quanh mình càng lúc càng sáng đem biểu tình của mỗi người đều chiếu tỏ e rằng không thể rõ ràng hơn.

Long Tiêu Đình cất tiếng đánh vỡ thế cục: “Ta có thể xem ngươi là người qua đường, có thể xem Quân Trạch chưa từng có một người mẹ đẻ là ngươi. Chỉ có điều ngươi không thể cùng hắn ở cùng một chỗ. Tuyệt đối không được! Ta lặp lại lần nữa, lại đây!”

Quân Trạch…

Sương Lan Nhi ngẩn ra, trong lòng có một cỗ xúc động nóng bỏng kích động mãnh liệt, cả người chân tay bủn rủn không nói, chỉ động thôi cũng thấy khó. Quân Trạch… Long Quân Trạch… Đây là tên con trai của nàng sao? Nếu vi quân, trạch vi thiên hạ, là ý tứ này sao? Nàng cuối cùng cũng biết tên của con trai.

Mỗi buổi tối, mỗi lần mơ nàng đều mơ đến con trai mình, chưa từng gặp mặt, cũng không biết tên của nó. Nhưng loại tưởng niệm này lại như vậy khắc cốt, như vậy thống khổ, như vậy u mê, như là vĩnh viễn không tìm thấy sợi dây sống sót cuối cùng. Nàng thậm chí còn không biết bản thân lại luôn tưởng nhớ đến thương xót… đến tột cùng nên ký thác ở nơi nào…

Nàng vẫn đứng bất động, lưng áp sát vào một bên bả vai Long Đằng giống như một con thú bị thương đang tránh ở trong một chiếc huyệt tự mình liếm láp vết thương. Trên mặt nàng có một tia thê lương, một tia ngơ ngẩn, càng nhiều hơn chính là một loại bất lực.

Mà vẻ mặt như vậy chọc giận Long Tiêu Đình.

“Được lắm!” Khi hắn bật ra hai chữ này, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào kiếm ngọc bên hông.

Khi kiếm rút khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng bóng màu bạc, trong không trung xẹt qua một đạo hình cung sắc bén.

Tiếp theo trong nháy mắt, trường kiếm trong tay hắn ngang tàn vạch ra mấy đường mỏng giống như một cơn gió sắc bén chém nát những chiếc lá những cánh hoa, tất cả rơi trước mặt nàng giống như một trận mưa lạnh lẽo, một trận mạt sát thiên nhiên.

Mà bọn họ, cách tầng tầng lá rụng đều nhìn nhau, trong mâu trung đều là đau xót khó nén.

Đợi đến khi gió tan, lá ngừng rụng, Sương Lan Nhi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, lá rụng vô số đã rơi xuống tạo thành một đường phân tuyến mà nàng đang đứng ở vị trí chính giữa.

Trước mặt là Long Tiêu Đình đứng ở một bên tuyến, mà Long Đằng phía sau đứng ở tuyến còn lại.

Trường kiếm trong tay Long Tiêu Đình khẽ buông, mũi kiếm cắm trên mặt đất.

Hắn cứ như vậy đứng im trước mắt nàng, đột nhiên hắn thản nhiên mỉm cười, nụ cười kia u ám mà lại đẹp đến lóa mắt. Sương Lan Nhi không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Gió, đưa từng câu từng chữ lạnh như băng rơi vào tai nàng.

“Lấy lá rụng này làm ranh giới, ngươi lại bên ta, còn nếu lui về phía sau…”

Hắn dừng mọt chút rồi mới nói tiếp, thanh âm quỷ mị trầm thấp: “Đối với Long Tiêu Đình ta, trên đời này chỉ có hai loại người. Hoặc là người của ta, hoặc là địch của ta.”

Nàng chưa từng gặp qua vẻ mặt tuyệt tình của hắn như vậy, hai chân nàng không khỏi có chút run rẩy, không tự chủ mà lảo đảo, nàng lui về phía sau từng bước, đương nhiên là bước ra khỏi ranh giới. Long Đằng từ phía sau đỡ lấy vai nàng, lòng bàn tay hắn ấm áp đến như vậy làm cho nàng càng có thêm sức mạnh kiên định, cũng trấn an tâm tình bối rối vô thố của nàng.

Long Tiêu Đình mâu trung xẹt qua tia đau lòng, thanh âm trong nháy mắt khàn đi.

“Được, hôm nay ngươi chọn hắn, ngày sau cũng đừng oán bản vương vô tình.”

Xoay người, bóng dáng hắn dần dần khuất đi trong màn đêm mờ mịt.

Câu nói lạnh lùng kia vẫn còn vẳng vẳng bên tai nàng, nó không ngừng gào thét thật lâu thật lâu không dừng lại.

“Đối với Long Tiêu Đình ta, trên đời này chỉ có hai loại người. Hoặc là người của ta, hoặc là địch của ta.”

Hôm nay nàng lui về sau từng bước.

Ngày mai đã định, nàng cùng hắn, chính là địch nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.