Kim Phi Tích Bỉ

Chương 79: Chương 79: Mất trí nhớ hoặc chết




Ban đêm ở sa mạc, lạnh vô cùng.

Cũng may căn phòng mà họ đang ở được xây bằng gạch lò cùng bùn đất dựng lên vì vậy chắn được không ít gió lạnh, chỉ còn lại cửa sổ trong đêm không ngừng run rẩy, thi thoảng còn nghe thấy những tiếng răng rắc nứt vỡ, giữa màn đêm tĩnh mịch lại càng phá lệ rõ ràng.

Tiểu nhị khách điếm dừng lại gõ cửa rồi trực tiếp đem dược vào. Hắn đặt bồn rửa mặt cùng một số vật dụng xuống, sau đó tay nâng tay lên chà sát khuôn mặt đã đông cứng, nói: “Công tử, những thứ công tử cần đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Bên ngoài trời rất lạnh, không đợi công tử cho phép đã tự mở cửa tiến vào, thật xin lỗi.”

Trong phòng chẳng có ai trả lời lại câu nói của hắn.

Tiểu nhị nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy vị tuấn mỹ công tử cách đó không xa vẫn gắt gao ôm vị cô nương kia trong ngực, cùng với tư thế lúc mới vào không có gì khác biệt. Ẩn ẩn có thể thấy sắc mặt vị cô nương kia trắng bệch tái nhợt, yếu ớt tựa như một cây kim châm cũng có thể khiến nàng tan vỡ. Quyến luyến ấm áp, cảnh tượng này không khỏi làm hốc mắt hắn ửng đỏ, lên tiếng hỏi: “Công tử, vị lang trung vừa rồi tới có kê dược gì không? Có cần ta giúp công tử đi đun thuốc không?”

Long Đằng nhẹ cử động, vẻ mặt vẫn đóng băng như trước, không có chút gợn sóng, tựa như động tác vừa rồi chỉ là theo bản năng mà xuất hiện trong chớp mắt. Dược sao? Từ ngày đó, cũng không có lang trung nào kê thuốc cho hắn.

Tiểu nhị thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.

Két một tiếng, thanh âm cửa đóng lại cuối cùng cũng khiến Long Đằng có phản ứng. Hẵn đỡ nàng nằm ngay ngắn, đứng dậy đem chậu nước đến đầu giường, nhúng khăn sạch vào nước ấm, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn, cái trán, đôi mắt, cái mũi thanh tú, đôi môi mềm mại rồi đến cổ nàng.

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt cổ áo cho nàng, xuống chút nữa, một đường cởi bỏ đai lưng bên hông, thay nàng cởi ngoại sam ra. Miệng vết thương ở ngực phải đã sớm được cầm máu của nàng giờ đã kết vảy, thân mình cũng không còn nóng, hắn biết nàng không sốt cao, nhưng chính những cơn sốt nhẹ liên miên không dứt này mới khiến cho người ta sợ hãi, cũng là phương pháp đoạt mệnh nguy hiểm lúc nào không hay.

Hắn đem khăn ấm du nhập vào bên trong áo ngủ của nàng, thay nàng cẩn thận lau thân mình, cũng vệ sinh kỹ lưỡng miệng vết thương. Hắn lau hai cánh tay nhỏ nhắn, rồi tới lòng bàn tay, thậm chí mỗi một ngón tay cũng đều tỉ mỉ lau sạch.

Nâng tay, hắn điểm lên chóp mũi nhỏ bé của nàng một cái, nở nụ cười gượng nói: “Nhìn nàng xem, bôn ba khắp sa mạc hai ba ngày nay, biến thành bẩn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn này giống hệt mèo con. Bây giờ thì tốt rồi, sạch sẽ hơn, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.”

Nói xong hắn liền lấy một kiện y phục mới mua, màu sắc đỏ tươi, giống như giữa màn đêm ám dạ bùng lên một tia chớp làm rực sáng cả căn phòng. Hắn mặc vào cho nàng, từng nút đều cẩn thận thắt lại, hắn nhẹ giọng giận dỗi nói: “Nàng nhìn nàng xem, rõ ràng mặc màu sắc này tiên diễm như vậy, có bao nhiêu là thủy nhuận? Vậy mà cả ngày chỉ biết mặc màu trắng, người không biết còn tưởng tướng công nàng chết, ngày ngày thủ tiết.”

Nói xong hắn đột nhiên vỗ vào miệng mình một cái: “Không nên không nên, nói thế này không phải là nói chính mình sao. Sương Sương a, ta đã nói với nàng bao lần rồi, y phục của nàng sớm đã hết thời rồi, đương nhiên không phải là đồ tốt, nhưng nàng cứ không chịu nghe. Nàng như vậy thật không giống một nữ nhân, cẩn thận tương lai không ai thú nàng… haiz, ai bảo hai ta hữu duyên như vậy, quên đi quên đi, ta ủy khuất hạ thấp chính mình thú nàng là được chứ gì. Có điều sau này… y phục của nàng nhất định phải để ta chọn, không được mặc màu trắng nữa, đừng có nguyền rủa tướng công nàng là ta đây? Còn có… mấy loại hoa văn…” Hắn vừa thay quần áo cho nàng vừa thao thao bất tuyệt, khóe mắt thoáng nhìn, bĩu môi nói: “ Hoa văn xưa cũ như thế, ánh mắt của Sương Sương thật quá kém, so với ta thì đúng là một trời một vực. Sau này nàng nhất định phải theo ta học hỏi, bằng không việc buôn bán sau này làm sao giúp ta đây? Ta cũng không nuôi nàng rảnh rỗi, gả cho ta là phải làm việc. Sẽ rất vất vả đấy, coi như ta đây nhắc trước cho nàng. Sau này đừng nói nàng chưa nghe thấy, ta sẽ không tha cho nàng đâu.”

Mặc xong xiêm y , hắn lại thay nàng đi đôi hài thêu hoa làm bằng da dê. Cuối cùng hắn lấy nước sạch gột rửa một lần mái tóc tú lệ của nàng, cẩn thận làm, thắt lại dây đai vàng, chỉnh tề đặt ở trước ngực nàng.

Hắn tĩnh lặng nhìn dung nhan nàng ngủ yên, hỉ phục đỏ rực, tú văn trăm năm hảo hợp. Nhìn thật lâu thấy những hoa văn này giống như đang di động trước mắt, thật thật ảo ảo.

Cũng không biết nhìn đến bao lâu, hắn đột nhiên hoàn hồn, bên môi treo lên nụ cười cứng nhắc thứ hai trong ngày: “Ta đã nói hình như thiếu thiếu thứ gì đó, Sương Sương nàng từ đầu đến chân, chỉ có mỗi cổ tay là có đeo một chiếc vòng bạc, kiểu dáng khó coi chết đi được, còn có cả chiếc trâm cài ngọc bích lần trước ta mua cho nàng nữa, thứ ta mua đương nhiên so với tự nàng lựa chọn đương nhiên tốt hơn. Còn ngoài ra thì… thật sự là không còn thứ trang sức nào khác nữa. Đúng là keo kiệt, người ngoài không biết còn tưởng tướng công nhà nàng nghèo túng. Này đúng thật là… tổn hại mặt mũi của ta.”

Nói xong, hắn tháo chiếc nhẫn ngọc phỷ thúy ở ngón cái ra, nghiến răng nửa ngày mới rút ra được, làm xong, hắn thở hắt ra một hơi, làm bộ oán giận nói: “Nàng xem, đồ vật này nọ chúng ta thu thập có bao nhiêu loạn, nàng làm thê tử đúng là vô cùng tắc trách. Còn không mau tỉnh dậy, bằng không ta sẽ thực sự tức giận cho nàng xem.”

Nhưng người bên cạnh, vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn vẫn thì thào tự nói, luồn một sợi chỉ hồng qua chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy, thắt lại rồi đeo vào cổ nàng, hắn nhìn trái nhìn phải một lượt, không khỏi tấm tắc khen: “Ân, cuối cùng cũng có được thứ gì đó ra hồn, đáng giá. Nơi này đất khách quê người, chúng ta lại không có chuẩn bị, coi như đây là sính lễ ta đưa cho nàng.” Trong lời nói của hắn, khi vừa nhắc đến hai từ sính lễ, tuấn nhan chợt cứng đờ, hiện giờ nàng lẻ loi một mình, không còn người nhà, không còn thân thích, sính lễ của hắn… có lẽ cũng chỉ có thể đưa cho nàng mà thôi.

Trong những đồ mà tiểu nhị đưa đến có một đôi nến đỏ. Lúc hắn phân phó tiểu nhị đi mua, tiểu nhị nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ chắc là bởi vì buổi tối cần phải dùng nến để thắp sáng cho nên nói với hắn rằng trong khách điếm có cung cấp đèn nến. Kỳ thật thì không phải, muốn thành thân mà không có nến hỉ thì làm sao được? Lễ tiết đều có thể bỏ qua nhưng duy nhất cái này thì không được.

Hai cây hỉ chúc được châm lên ở đầu giường, căn phòng bỗng chốc càng thêm sáng sủa, ánh sáng tỏa ra nhu hòa ấm áp.

Hắn xoay người, nâng nàng dậy ôm vào lồng ngực, cười yếu ớt dịu dàng nói: “Như thế nào cũng là gả rồi, hiện tại đành ủy khuất nàng một chút. Nếu sau này còn có cơ hội ta nhất định sẽ cho nàng một nghi thức thật náo nhiệt.”

Hắn ôm chặt nàng, cúi người nói: “Nhất bái thiên địa.”

Giống như suy nghĩ gì đó, hắn mãi sau mới tiếp tục: “Ân, nhị bái cao đường thì miễn vậy. Dù sao hai ta hiện tại đều giống nhau.”

Tiếp theo hắn lại đỡ nàng ngồi đối diện với mình, trán hắn hạ thấp xuống chạm nhẹ vào cái trán lạnh lẽo của nàng, “Sương Sương, như vậy có thể xem là vợ chồng đối bái được không?”

“Nói cho nàng nghe, ta không phải là muốn bỏ là bỏ được đâu, đã vào cửa nhà ta thì ra ngoài có thể rất khó khăn. Nàng cần phải hiểu rõ. Nha, nàng không lên tiếng tức là đồng ý rồi.”

Nâng giọng lên một chút, hắn ôn nhu nói; “Phu thê giao bái. Kết thúc nghi lễ.”

Thanh âm trong trẻo như gợn sóng, ấm áp ôn hòa văng vẳng trong căn phòng nhỏ phiêu đãng không dứt.

Hắn nhẹ nhàng buông tay, nàng liền như vậy mềm mại ngả vào lồng ngực hắn.

Hắn cười đến sáng lạn, mang theo tia vô lại như thường ngày, “Nhìn nàng xem, chính mình yêu thương nhung nhớ ta, lại gấp gáp như vậy, đúng là không biết e lệ.” Ý cười trên mặt cứng lại, đáy lòng chậm rãi dâng trào cơn lũ đau thương, những tia vô vọng đầy hỗn loạn, tay hắn lồng vào tay nàng, những ngón tay đan chặt vào nhau.

Ánh nến đỏ hồng chiếu vào khuôn mặt nàng, thật là ấm áp, giống như truyền thêm sinh khí. Ánh mắt hắn hiện lên một tia sáng màu lam, tựa như tinh quang léo lên phía chân trời nhưng trong nháy mắt không còn nhìn thấy đâu nữa.

Đột nhiên hắn dùng lực, hung hăng cắn một ngụm lên cổ tay phải của nàng, dùng sức như vậy, cắn cho đến nỗi hằn dấu răng, vết cắn tại thành một đường màu tím trên cổ tay trắng nõn.

“Như vậy là tốt rồi, lưu lại cái ấn ký. Như vậy… đời đời kiếp kiếp cũng có thể tìm được nàng…”

Hắn ôm chặt nàng trong cơ thể hắn, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, một giọt lệ từ khóe mắt hắn chảy xuống, rơi tí tách xuống hỷ phúc đỏ thẫm của nàng, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết. Hắn vẫn luôn ôm nàng, chưa từng buông ra.

Nến đỏ đã cháy hơn nửa, những giọt nến chảy xuống kết thành một đóa san hô, giống như như giọt nước mắt chảy trong niềm vui sướng.

“Sương Sương, chờ một chút trời sắp sáng rồi. Nàng đừng lo lắng, sẽ có biện pháp… nhất định sẽ có… nàng nhất định phải chờ ta, nàng phải kiên trì…”

Sau một lúc lâu, hắn rốt cục cũng buông nàng ra, đặt nàng nằm xuống giường, cẩn thận không để nàng bị va chạm, nhưng khi chính hắn đứng dậy không may lại đụng phải bình sứ đựng nước đặt đầu giường. Loảng xoảng một tiếng, chiếc bình bị rơi vỡ thành hàng trăm mảnh, rải rác khắp trên mặt đất.

Bọt nước bắn tung tóe, hai ngọn đèn nến thì một ngọn chợt tắt.

Xèo một tiếng, dải khói đen lượn lờ bay lên không trung.

Hắn kinh ngạc xoay người, một câu cũng không nói thành lời. Phong tục dân gian, một đôi nến đỏ đốt đến bình minh, hai cây đều tắt, vợ chồng đầu bạc đến già. Nhưng hiện tại, chỉ một cây đã tắt… có phải hay không…

Nhận thức được gì đó, giống như có một tia sét đánh thằng vào đầu hắn.

Hắn đột nhiên có chút hoảng hốt không biết phải làm sao, không biết chính mình nên làm gì.

Đúng rồi, trời sắp sáng, hắn phải đi chuẩn bị chút đồ đạc. Hắn còn phải đi đun chút cháo cho nàng nữa…

Đi được hai bước hắn bỗng nhớ đến những mảnh sứ vỡ tán loạn trên mặt đất, vạn nhất Sương Sương đột nhiên tỉnh lại, vạn nhất nàng đột nhiên xúc động, vạn nhất nàng xoay người ngã từ trên giường xuống chẳng phải sẽ bị những mảnh vỡ này cứa vào hay sao? Nghĩ đến đây hắn liền chạy lui về hai bước, ngồi xuống tự mình nhặt nhạnh. Phượng mâu trống rỗng mờ mịt, hai tay vô thức đưa về phía trước cầm lấy những mảnh sứ, những phiến nhọn sắc bén cứa vào lòng bàn tay hắn, máu tươi chảy ra ồ ạt. Hắn giơ hai tay lên, kinh ngạc nhìn máu trào ra từ miệng vết thương dọc theo những ngón tay chảy xuống.

Hai tay đều là máu, trước mắt cũng nhuộm đầy máu, lúc này mới có chút cảm giác sợ hãi.

Xương cốt, tim phổi như bị đục dùi, nhưng hắn cảm thụ không thấu, chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực như muốn nổ tung. Hắn ngồi trên mặt đất tiếp tục tìm kiếm những mảnh nhỏ. Chỉ là trước mắt dần dần mơ hồ, không nhìn thấy rõ những thứ trước mặt, cái gì cũng đều không thấy. Máu tươi chảy từ tay xuống loang lổ khắp mặt đất như những bông hoa đỏ máu nở rộ.

Thu Đình Lan nghe thấy bên phòng Long Đằng có động tĩnh, hắn mạnh mẽ phá cửa xông vào, thời điểm đó lập tức nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trước mặt.

Hắn sải bước tiến về phía trước, hung hăng kéo Long Đằng đứng dậy, “Thiếu Quân, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có biết sa mạc ban đêm lạnh đến thế nào không, có biết ban đêm tối như thế nào không, căn bản không thể xác nhận được phương hướng? Ta mạo hiểm đến chết vì lạnh, đặt sinh mệnh vào nguy hiểm để tới được Y Mã Hãn Cát trấn này, nhưng ngươi lại ở trong này làm gì? Ngươi muốn chết sao? Ngươi muốn cứ như vậy chết sao?

Long Đằng bị Thu Đình Lan mạnh mẽ lay động, cuối cùng hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, chuyển mắt nhìn nàng đang mê man nằm trên giường, lúc này hắn mới cảm thấy đau. Tay hắn, tim hắn, cả người hắn, đau đến tê tâm phế liệt.

Trên đời này nếu như không còn nàng, thì hắn còn sống làm gì? Hắn nên làm gì?

Ngây ngốc trong chốc lát, Thu Đình Lan đã giúp hắn băng bó lại vết thương. Nhìn Sương Lan Nhi một thân hỉ phục, trong lòng Thu Đình Lan tự hiểu ra điều gì, hầu gian hắn nghẹn lại: “Thiếu Quân, hiện giờ ngươi không thể trở về Tường Long quốc được nữa. Ngươi có tính toán gì không… Nơi này hoang vắng như vậy… lại không có thái ý…”

Long Đằng chậm rãi nói: “Ta đã sớm nghe nói, từ trấn này đi về hướng tây có một tòa hành sơn, ở đỉnh núi có một vị thần nhân, người này thần thông quảng đại, không gì không làm được. Hằng năm vào mỗi mùa thu, các tín đồ từ bốn phương tám hướng đều chen chúc tới đó. Truyền thuyết kể lại, từng bước một quỳ một khấu đi hết hơn hai ngàn chín trăm bậc thang, cảm động được thần nhân thì hắn sẽ thỏa mãn ngươi một tâm nguyện. Ta muốn… thử xem!”

Thu Đình Lan vẻ mặt không thể tin nổi, nói: “Ngươi điên rồi sao? Chuyện đó ta cũng có nghe qua nhưng cứ một bước quỳ một bước dập đầu đi lên hai ngàn chín trăm bậc thang, chỉ sợ là chết ngay giữa đường, ngươi đã từng nghe thấy có ai đạt được tâm nguyện hay chưa? Còn có cái vị gì đó xưng là thần nhân, nghe nói muốn có được một tâm nguyện còn phải trả giá bằng một điều kiện, nghe nói thập phần hà khắc.”

Long Đằng hít một hơi thật sâu: “Ta đã quyết định. Hiện tại ta đã như thế, còn có thứ gì không thể làm được nữa. Cho dù hắn muốn gì cũng được.”

“Thiếu Quân…” Thu Đình Lan bất đắc dĩ nhìn hắn: “Hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, ban ngày phơi nắng, ban đêm lại lạnh như vậy. Chỉ sợ ngươi…”

Hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị.

Hành hương sơn giữa đại mạc, kỳ thật là ngọn núi chọc trời, cảnh sắc hoang vu.

Vầng thái dương mọc giữa trời, ánh sáng chói chang nguy nga chiếu lên đỉnh núi, một cảnh đẹp tuyết sắc. Cả đỉnh núi như khoác lên chiếc mũ phượng, thật giống như Sương Lan Nhi đang nằm trong ngực Thu Đình Lan lúc này. Đều là màu đỏ lộng lẫy lóa mắt, ngay cả sườn núi xanh xanh ngà ngà sắc trắng buổi sớm cũng vô cùng giống với khuôn mặt liêu bạch của Sương Lan Nhi giờ phút này.

Đi dọc đường núi, những thềm đá chỉ có cát bụi trắng vàng, tạo cảm giác hoang mang không nhìn thấy điểm kết thúc. Qủa thực khó tưởng tượng lại có người sống ở nơi hoang vu như thế, thật sự chỉ có thần nhân mới sống được.

Nơi này vô cùng tĩnh lặng, thoang thoảng nghe thấy tiếng hò nơi đâu vọng lại.

Từ chân núi đi lên tổng cộng có hai nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang. Tương truyền, chỉ có ngươi thành tâm, kiên trì từng bước một khấu một quỳ đi hết số bậc thang này mới có thể lấy được một nguyện vọng từ vị thần nhân kia.

Long Đằng đứng trước những bậc thang phủ đầy cát trắng, ngẩng mặt nhìn lên đỉnh núi.

Hắn vốn không tin quỷ thần, cũng không tin có thần nhân nào đó, giờ phút này vì nàng hắn nguyện ý cúi đầu trước thần minh. Hắn cũng không có khẩn cầu gì khác, chỉ mong nàng có thể tỉnh lại. Chỉ cần nàng có thể sống, hắn nhìn trời thề, cuộc sống sau này của nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục rơi vào giếng cạn như cũ…

Đó là một cảnh tượng như thế nào…

Thu Đình Lan cõng Sương Lan Nhi yên lặng đi theo phía sau hắn.

Nhìn hắn từng bước một đi lên, cứ một bước quỳ là một bước rập đầu vượt qua hơn hai ngàn chín trăm bậc thang.

Thái dương như thiêu đốt ngày càng lên cao, thẳng tắp bắn những dòng khí nóng rực khiến cơ thể họ như muốn bốc hơi. Thu Đình Lan nhìn đầu Long Đằng đã phủ đầy cát vàng, máu tươi trên mặt đất, máu tươi trên tay, dần dần mơ hồ một mảnh.

Từng bước một quỳ một khấu.

Xoay người nhìn lại, phía sau họ đã là cồn cát vô tận, trấn nhỏ Y Mã Hãn Cát chỉ còn lại một chấm nhỏ, dần dần trở nên xa xôi.

Trên núi cảnh sắc cũng không có gì, chỉ có mấy lùm cây thấp thấp, trụi lủi, một mảnh lá cây cũng không có, thân dài dài, bộ dáng nửa sống nửa chết. không có nửa điểm sinh khí.

Trên trời không có một cọng mây, dẹp tắt mọi hy vọng tìm được chút bóng râm của họ, giờ phút này không trung xanh thẳm một màu nhưng lại giống như địa ngục treo trên đỉnh đầu bọn họ.

Thu Đình Lan nhìn hắn mồ hôi chảy ròng ròng hòa cùng máu tươi nhỏ xuống lưu lại vết tích trên từng bậc thang. Màu sắc đỏ tươi lan ra nhưng cũng nhanh khô lại, dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt biến thành một màu nâu đen.

Không dễ dàng gì vượt qua cái nắng tàn bạo của ban ngày, đến ban đêm, nghênh đón bọn họ là rét buốt đến thấu xương. Trăng sáng nhô lên cao, sao giăng đầy trời, gió thổi như những lưỡi dao cứa vào da thịt, không chút lưu tình quật vào người, lạnh như vậy, lạnh đến thấm vào xương tủy, răng hắn đánh vào nhau cầm cập. Nhưng dù có bao nhiêu chật vật, ánh mắt hắn vẫn luôn kiên định nhìn về phía trước, không một bước thụt lùi.

Thu Đình Lan lấy áo lông cừu bao lấy Sương Lan Nhi, đi theo phía sau Long Đằng, giờ phút này hắn không thể giúp được chuyện gì, chỉ có thể thể yên lặng đi theo, cùng nhau duy trì. Nhìn nàng nằm trong lồng ngực hơi thở như có như không, mê man chìm trong giấc ngủ, trong đầu hắn không khỏi cảm khái, nếu như chính mắt nàng nhìn thấy một màn này không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào…

Cuối cùng ánh rạng đông lại hé sáng.

Bọn họ rốt cục cũng tới những bậc thàng cuối cùng, chỉ còn mấy trăm bậc nữa.

Gió buổi sớm, vẫn lạnh đến cắt da.

Qúa mức mệt mỏi, thanh âm Long Đằng gần như khàn đến không bật ra được hơi: “Ngay tại nơi này, chờ ta…”

Hắn kiên trì, kiên trì, đỉnh núi ngay trước mắt… Suốt một ngày đêm, trải qua nắng cháy cùng lạnh lẽo hai thái cực tra tấn… Trời mới biết hắn kỳ thực đã sớm kiên trì không nổi nữa, toàn bộ là nhờ ý niệm chống đỡ… Nghiêng ngả lảo đảo… hắn đã ngã không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn… một bậc lại một bậc cứ hiện ra trước mắt…

Ba… hai… một…

Rốt cục thời điểm đã tới, chút khí lực cuối cùng khắp thân thể xem như đã dùng hết, cả người hắn mềm nhũn ngã xuống… mặt dán xuống mặt đất đầy cát và đá. Đâm vào đau như vậy… nhưng tất cả sớm đều đã chết lặng…

Đột nhiên hắn bỗng cảm thấy trước mắt một chùm ánh sáng màu hồng chớp động.

Vẫn là ánh bình minh sao? Hay là…

Hắn có thể cảm giác được có người chậm rãi tới gần hắn, hắn vô lực ngẩng đầu hy vọng.

Đỉnh núi như xoay chuyển, có nước trong với âm thanh của những gợn sóng: “Ngươi có tâm nguyện gì?”

Hắn cố hết sức mở miệng: “Ta muốn, cứu thê tử của ta…”

“Sinh hựu hà thưởng sinh? Tử hựu hà thưởng tử? Phối hợp luân phiên, sinh sinh tử tử, sinh tử tử sinh, sinh sôi phát triển, xoay chuyển không ngừng. Ngươi nếu kiên quyết muốn cứu nàng, không phải là không thể. Chỉ là thất hành luân đạo, ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Vì nàng, ngươi nguyện ý sao?”

Hắn trầm ngâm: “Đương nhiên nguyện ý. Bất luận ngươi muốn ta trả giá như thế nào ta đều nguyện ý. Chỉ là ta còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, không biết có thể để lại cho ta chút thời gian được hay không?”

“Thiện tẫn hậu nghi, nhân chi thường tình. Nói bằng hữu ngươi đưa nàng tới, ta sẽ trị liệu cho nàng. Bất quá, ta ở đây có hai viên đan dược, ngươi lựa chọn một viên ăn vào. Đều là ba năm sau sẽ phát tác, ngươi sẽ lựa chọn hoặc là mất trí nhớ về sau vong tình, hoặc là lựa chọn cái chết rời xa trần thế, nghĩ xong rồi nói cho ta biết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.