Kim Phi Tích Bỉ

Chương 88: Chương 88: Rước họa vào thân




Long Đằng quay mặt, ảm đạm cười: “A, nhân sinh không có chỗ nào không có chữ khéo. Loanh quanh một hồi không ngờ lại hội ngộ.”

Thu Đình Lan kinh ngạc, mắt mở to nhìn Thu Nhược Y: “Hồng Châu? Thiếu Quân ngươi không phải ở Lô Châu sao, như thế nào lại là Hồng Châu? Sao lại quen biết Nhược Y ?” Đoạn thời gian Long Đằng bị biếm đi, hắn lúc đó còn đang ở biên cương, mọi chuyện cũng không được biết hết, sau cũng không có nghe Long Đằng nhắc đến lần nào.

Thu Nhược Y trong mắt có ý cười nhạt: “Thúc thúc có chuyện không biết, Sương Lan Nhi rời Thụy vương phủ đi Hồng Châu mở tiệm thuốc làm kế sinh nhai, ta cùng nàng là bằng hữu, quan hệ rất tốt. Mà trùng hợp là Lan nhi nàng lại quen biết Hiền vương, cho nên chúng ta đã từng gặp qua vài lần.”

Khi nhắc đến Sương Lan Nhi, thanh âm của nàng trở nên bi ai, giống như lá rụng cuối mùa: “Đoạn thời gian đó, hồi tượng lại thật sự rất vui vẻ… ta chưa bao giờ nghĩ đến lần đó gặp mặt lại là vĩnh biệt. Kỳ thật ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng… Lúc ấy ta không nên nói với nàng như vậy, ta thật sự vô cùng hối hận… Đáng tiếc không còn cơ hội…” Nói xong nàng liềm im lặng cúi đầu, nhìn không thấy nước mắt của nàng, chỉ thấy vạt áo đã ướt nhòe, biến thành một màu lam u ám.

Thu Đình Lan ngẩn người, nhất thời chưa thể hoàn hồn. Không thể tưởng được Nhược Y cùng Sương Lan nhi từng là bằng hữu tốt. Hiện tại Nhược Y nghĩ Sương Lan Nhi đã chết cho nên không khỏi đau lòng rơi lệ. Cũng phải, ai ai cũng đều nghĩ Sương Lan Nhi đã chết, nếu không phải có Long Đằng hi sinh cứu nàng thì chỉ sợ đến cái xác đến giờ cũng không còn.

Lúc này Sương Lan Nhi ở phía sau bình phong cũng nhìn về phía Thu Nhược Y, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Còn nhớ rõ, lần cuối cùng nàng gặp Linh Lung, lúc đó bị Linh Lung bắt gặp nàng cùng Long Đằng đang trong tư thế mập mờ, nàng còn nhớ rõ ràng, Linh Lung đứng trước mặt nàng, vẻ mặt đang vui mừng bỗng chốc cứng lại, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Lời nói khi ấy vẫn còn văng vẳng bên tai: “Các người… Nếu như vậy lúc trước vì sao còn cho ta hy vọng? Cho ta hy vọng rồi chính tay đạp nát nó, ngươi không biết là như vậy… rất tàn nhẫn sao?”

Nàng làm sao có thể quên được?

Khi đó Linh Lung trong mắt ứa lệ lại quật cường nhịn không để nước mắt rơi xuống, cuối cùng nàng nói một câu: “Sương Lan Nhi, ta hận ngươi.”

Nàng làm sao có thể quên? Lặng lẽ che môi, nàng thất thần ngồi sau phía bình phong…

Bên trong sương phòng bỗng rơi vào im lặng.

Giây lát, Thu Nhược Y nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau nước mắt, thanh âm có một tia nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, nhớ tới cố nhân, vừa rồi ta có hơi luống cuống.”

Tầm mắt của nàng dừng trên người Long Đằng, một chút cũng không rời.

Dung mạo hắn tuấn mỹ tựa như ánh bình minh xinh đẹp. Hết thảy vẫn là bộ dáng như còn trong trí nhớ của nàng, đại mi dương dương, phượng mâu tà mị, thời gian hai năm làm quanh thân hắn trùm lên một khí thái lạnh lùng càng thêm hấp dẫn nàng.

Lúc trước nàng mang theo con tim tan nát rời khỏi Hồng Châu thành, sau đó tới Thượng Dương thành, rồi một loạt những chuyện nàng nghe thấy được, từ đó nàng biết thân phận hắn không đơn giản, không ngờ chính là hoàng trưởng tôn. Nàng ban đầu vốn không có thân thế tốt, sau lại bởi vì Long Tiêu Đình đem nàng trở về, lại được Thu Cảnh Hoa nhận làm cháu ngoại. Chỉ có như thế nàng mới xứng thân xứng phận với hắn, nếu bản thân nàng vẫn chỉ là chi nữ con nhà thương nhân ở Hồng Châu thành kia, mây cùng bùn từ trước đến nay vẫn luôn khác biệt.

Hai năm này ở Thượng Dương thành, nàng lúc nào cũng chú ý đến mọi tin tức của hắn. Nàng biết nàng xong rồi, nàng sớm đã hãm sâu không thể quay đầu lại. Hiện giờ thân phận của nàng tôn quý, hai năm nay có biết bao người đến cửa cầu thân mà nàng vẫn nhất nhất cự tuyệt. Bởi vì nàng biết trong lòng nàng chỉ có hắn, không còn bất cứ chỗ cho ai khác. Khi biết hắn lập công lớn, nàng hưng phấn nhiều đêm không ngủ được, chỉ mong đợi đến ngày hắn trở về. Yến tiệc ký kết hợp nghị hòa bình hôm đó, nàng không có tư cách đi. Sau lại nghe nói hoàng thượng phong hắn làm Hiền vương, nàng so với ai khác đều cao hứng hơn rất nhiều. Nàng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn, kỳ thật hắn không biết, nàng đã từng xa xa nhìn trộm hắn rất nhiều lần. Mà đến ngày hôm nay, nàng rốt cục cũng tìm được cơ hội tới gần hắn.

Thu Đình Lan không chú ý đến tâm tư bí mật của Thu Nhược Y, hắn có chút cảm khái nói: “Cũng may có vật nhận thức gia tỷ để lại, cho nên Long Tiêu Đình tìm được ngươi trở về. Như vậy, gia tỷ dưới suối vàng cũng có thể được an nghỉ.”

Thu Nhược Y nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng bằng đồng trước ngực, cũng thở dài nói: “Vật trang sức này từ nhỏ ta đã mang theo bên người. Cũng không phải là vàng bạc quý giá gì, nếu không năm đó sợ đã bị cướp mất rồi.”

Long Đằng dựa lưng ra sau, tay vẫn mâm mê ly rượu trong tay. Rượu trong chén dưới ánh nến quanh mang chiết xạ thành những tia sóng sánh in trong mắt hắn càng làm lộ thêm vẻ thâm thúy. Khi hắn nói, thanh âm lười biếng lạnh nhạt: “Ta còn hỏi, Long Tiêu Đình tự nhiên mò đến Hồng Châu thành làm gì, còn không hiểu tại sao lại đến Phương phủ, thì ra là vì chuyện này.”

Nói xong, hắn nhẹ hừ một tiếng.

Sương Lan Nhi ở phía sau bình phong trên mặt cũng xẹt qua tia giống như là cuối cùng cũng hiểu ra. Khó trách khi bọn họ ở lễ ném tú cầu chọn rể khi đó lại bắt gặp Long Tiêu Đình. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm đó Linh Lung kích động chạy lên lầu của nàng, nói có tin rất quan trọng muốn kể cho nàng. Nguyên lai là chuyện về thân thế. Chỉ tiếc sau đó hai người đã chia tay không vui vẻ.

Thu Đình Lan chỉ vào ghế nói: “Nhược Y, ngươi ngồi xuống đi. Trở lại chuyện chính, đên nay ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này?”

Thu Nhược Y chậm rãi ngồi xuống, động tác không còn tùy ý như trước, cẩn thận như tiểu thư khuê các. Nàng mở miệng, nói ra chuyện khiến mấy vị đang ngồi đều kinh ngạc: “Ta biết các người đang thương lượng chuyện gì, ta muốn cùng tham gia hiến kế.”

Thu Đình Lan hít một ngụm khí lạnh.

Sương Lan Nhi thì cứng người lại.

Chỉ có Long Đằng mặt vẫn thản nhiên, hắn nâng tay đem ly rượu một hơi uống sạch.

Yên lặng, xung quanh lại rơi vào yên lặng. Tiếng gió thổi nổi lên tứ phía, ẩn ẩn còn nghe thấy tiếng chuông ở đâu đó vang lại.

Gió rít qua khe cửa luồn vào sương phòng làm tấm màn lụa mỏng khẽ động, ánh nến theo đó cũng chập chờn phiêu dật.

Long Đằng nhẹ nhàng nâng tay áo, tay búng một cái, ánh nến đột nhiên vụt tắt, chỉ để lại một cây: “Ai châm đèn như vậy, ám dạ u quang, quả nhiên không có chút thú vị.”

Thu Nhược Y thấy Long Đằng cố ý chuyển đề tài, không khỏi nóng ruột nói: “Ta nói thật”

Thu Đình Lan giận giữ quát: “Ngươi biết người đang nói gì không? Làm sao ngươi biết được? Chuyện như vậy nữ nhi như ngươi chen vào làm gì?”

Thu Nhược Y cắn môi, liên tục xua tay: “Ta không phải là nghe lén từ chỗ này, ta chỉ là tự mình phỏng đoán mà thôi. Ta mặc dù xuất thân đường phố nhưng không phải kẻ ngốc. Hiện giờ hoàng đế tuổi già, người kế vị chỉ có thể là Thụy vương hoặc Hiền vương. Ta biết thúc thúc người muốn trợ giúp Hiền vương, nhưng ông ngoại lại muốn tương trợ Thụy vương.” Dừng một chút nàng đột nhiên đứng lên, đi đến gần Thu Đình Lan, nghiêm túc nói: “Thúc thúc, ta chỉ muốn nói cho thúc biết ta sẽ đứng cùng bên với thúc trợ giúp Hiền vương. Ta đã nghĩ rất rõ ràng, ta cũng hiểu rất rõ Thu gia cùng Hiền vương là tử địch, Hiền vương nếu muốn thượng vị nhất định phải lật đổ Thu gia. Nhưng đến nay ông ngoại đối với thúc lại phòng bị, thúc không thể tiếp cận được chứ đừng nói đến chuyện lấy được tín nhiệm của Đoan quý phi. Ta tuy là nữ tử, tuy nhiên có khi có những chuyện chỉ có nữ tử mới làm được. Ta nguyện ý trợ giúp các người.”

Long Đằng nghe đến đây, hắn đứng dậy tiến đến chỗ Thu Nhược Y, thân hình cao lớn nhìn xuống nàng. Hơi thở hắn phả ra lạnh lẽo, mắt hắn hơi híp lại, ánh sáng như đao bắn tới, từng từ nói: “Thu Nhược Y, thật không? Có chuyện này bổn vương cũng phải nhắc nhở ngươi.”

Đem Thu Nhược Y bức đến đường cùng, làm cho nàng ngã ngồi xuống ghế, hắn lạnh lùng nói: “Phụ vương ta, hại chết mẫu thân của ngươi. Cho nên ta và người là cừu nhân đối địch. Đình Lan giúp ta là có nguyên nhân của hắn, còn ngươi thì có lý do gì?”

Thu Nhược Y liên tục lắc đầu: “Không phải, ta biết chuyện đó không liên quan gì đến huynh cả…”

“Thu Bội Ngâm chính là mẫu thân của ngươi, Thu Cảnh Hoa cùng Thu Đoan Trà đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao lấy oán trả ơn? Vì sao phải giúp ta?” Ngữ khí cùng ánh mắt của hắn ngày càng lạnh.

Thu Nhược Y bị hắn hỏi đến không còn đường thoát, đột nhiên nàng liều mình hô lớn.

“Bởi vì… bởi vì… ta thích huynh!”

Thu Đình Lan lúc này sửng sốt, thì thào nói: “Nhược Y…” Khó trách Nhược Y sắp qua hai mươi mà không chịu gả đi, nguyên lai là sớm đã có người trong lòng, nhưng người này, lại là Long Đằng… Chuyện này thì thật sự đúng là càng ngày càng loạn.

Thu Nhược Y mặt đỏ phừng phừng giống như ráng chiều thiêu đốt, hôm nay nếu đã như vậy nàng cũng thông suốt nói với Long Đằng: “Ta thích huynh, ngay lần đầu nhìn thấy huynh ở Lô Châu ta đã thích huynh! Hai năm này ta chưa từng quên, ta vẫn cứ thích huynh như vậy! Ta xác định, ta thực sự xác định tâm ý này.”

Khuôn mặt Long Đằng vẫn không có chút biến hóa nào. Mới vừa rồi hắn cùng Thu Đình Lan thương nghị, diệt trừ thế lực của Thu Cảnh Hoa không phải là ngày một ngày hai mà được, hắn phải nghĩ ra biện pháp nào đó. Phía Thu Khả Ngâm bên kia đã có Sương Lan Nhi. Duy chỉ còn người khó đối phó nhất chính là Thu Đoan Trà. Thu Đoan Trà xưa nay cẩn thận, lại rất khó thân cận, muốn tìm được sơ hở của bà ta là không dễ dàng. Nếu như có Thu Nhược Y… Có lẽ sẽ đẩy nhanh được kế hoạch của hắn.

Im lặng một lát, đưa tay ra nâng cằm nàng lên, giọng nói pha lẫn đùa cợt: “Ngươi muốn bổn vương hứa hẹn với ngươi chuyện gì?”

Thu Nhược Y mâu trung trong suốt, nhẹ giọng nói: “Ta không dám đòi hỏi gì quá đáng, hết thảy đều do ta cam tâm tình nguyện. Nếu như một ngày huynh lên ngai vị, hy vọng có thể cho ta một cơ hội làm bạn bên cạnh huynh…”

Hắn cười lạnh, ánh mắt như chim ưng xoáy sâu vào mắt nàng.

Thu Nhược Y cắn môi, đỏ mắt nói: “Cho dù là cung nữ cũng được.”

“Xin huynh hãy nhớ về Sương Lan Nhi đã mất, tin tưởng ta. Tâm tư của ta không khuyết, cũng muốn vì nàng làm chuyện gì đó… Ta biết nàng đã chịu rất nhiều khổ sở, chẳng lẽ không nên đòi lại hay sao…”

Câu cuối cùng này Thu Nhược Y nói rất nhỏ, chỉ có Long Đằng có thể nghe thấy. Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng nhận lời nàng, chỉ có một người, một người luôn là vướng bận trong lòng hắn, chỉ cần nàng nhắc tới người đó nhất định có thể động đến nội tâm gợn sóng của hắn.

Ánh nến ảm đạm, Long Đằng có chút thất thần.

Thu Nhược Y không giống Trang Hiểu Dung, Trang Hiểu Dung không có mỹ mạo cũng không có chủ kiến. Thu Nhược Y, từ trước đây có thể thấy nàng rất có tâm cơ, thái độ làm người chấp nhất. Thậm chí có thể nói không đạt mục đích không bỏ qua, hắn biết nữ nhân như vậy hắn nên tránh xa, không nên cấp cho nàng cơ hội tiếp cận mình, không chừng sau này sẽ tai họa vô cùng. Thậm chí hắn còn cảm giác được nếu như hắn đáp ứng nàng, ngày sau chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.

Nhưng, vì Sương Lan Nhi… nàng ở trong Thụy vương phủ chung quy lại một mình cũng thập phần nguy hiểm, thêm một người tương trợ cũng tốt.

Cuối cùng hắn nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.