Kim Phi Tích Bỉ

Chương 36: Chương 36: Thức tỉnh




Ánh bình minh từ phía chân trời xa xa từ từ hé lộ, đỏ tựa như máu đang dần dần bao trùm lấy trời đất.

Xung quanh vẫn là sự tĩnh lặng đầy lạnh lẽo. Chợt có chim tước bay qua, tiếng hót trầm bổng, nó giống như thả mình vào trời xanh, rời khỏi chốn cung đình gò bó mà bay về thế giới tự do.

Sương Lan Nhi hai chân sớm đã tê rần, nàng vừa định rời đi thì cánh cửa son phía trước chậm rãi mở ra. Nàng vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng lập tức tránh vào đằng sau một cây cổ thụ.

Người đi ra chính là Long Tiêu Đình, Thu Khả Ngâm nhẹ nhàng tiễn hắn, vẫn cùng hắn duy trì một khoảng cách gần như vậy, xa xa chỉ thấy nàng y phục diễm lệ, sắc mặt cũng vô cùng hồng thuận. Không biết Long Tiêu Đình nói với nàng câu gì mà Thu Khả Ngâm mặt chợt đỏ bừng lên, cúi thấp đầu, hình như còn hờn dỗi với hắn một câu.

Một màn đầy tình cảm ấm áp như vậy, Sương Lan Nhi căn bản không muốn xem, nàng vốn định quay đầu rời đi, nhưng cuối cùng vẫn cứ cứng rắn bức bách chính mình ở lại. Nàng nhìn Long Tiêu Đình mỉm cười rời đi, rồi lại nhìn Thu Khả Ngâm lưu luyến nhìn hắn tình nồng ý mật cho đến khi khuất bóng, mãi mới chịu đi vào Khả Viên.

Nàng không đi là bởi vì nàng phải xem, nàng phải tỉnh táo lại, không thể lại một lần nữa rơi vào mộng cảnh. Nàng không thể lại sa vào ảo tưởng của chính mình, mà ở đó có nam tử áo trắng kia, là người mà nàng kêu hắn một tiếng Lôi Đình mà không phải là Long Tiêu Đình chân thật như hiện tại. Trong lòng nàng, rất lâu cho đến tận bây giờ luôn tự nhủ hai người họ không phải là một người. Nhưng giờ nàng rốt cục không thể lừa gạt chính mình được nữa.

Lôi Đình chỉ từng là giấc mộng đẹp của nàng mà giờ phút này nàng đã nên thức tỉnh.

Nàng sở dĩ đứng trước cửa Khả Viên suốt một đêm đó là muốn làm cho bản thân thanh tỉnh lại. Lôi Đình sớm đã không còn tồn tại nữa, hại nàng đến ngày hôm nay không người thân không một tấc đất, đầu sỏ gây nên chính là Long Tiêu Đình mà lại không phải ai khác.

Nàng đứng ngẩn người một hồi. Cái bóng dáng cao lớn kia rốt cục cũng không còn nhìn thấy.

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh dương chói lọi đã le lói đến từng ngóc ngách. Lại một ngày mới bắt đầu.

Trên đôi chân đã tê mỏi đến không còn cảm giác, nàng cuối cùng cũng trở về, trong lòng đã nghĩ xuôi hết thảy, chợt không còn cảm thấy bức bách đầy trống trải nữa.

Chỉ là ánh mặt trời kia mặc dù ấm áp nhưng tay nàng lại từng đợt rét run. Đôi chân cảm giác như phù phiếm vô lực, giống như dẫm trên những cây bông mềm mại, lại giống như đang đạp trên mây.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng rốt cục cũng về đến Túy Viên.

Tiểu Tịch đôi mắt đầy mệt mỏi, vội vàng đến đỡ nàng, khóc lóc nói: “Phu nhân, người đã đi đâu vậy? Tiểu Tịch tìm người cả một buổi tối. Đêm qua là ngày vui của Vương gia, Tiểu Tịch lại không dám chạy đến bẩm báo. Phu nhân… sao tay người lạnh thế?”

Sương Lan Nhi ngẩn ra. Phu nhân ?! Xưng hô thế này có bao quen thuộc mà rồi lại chỉ thấy xa lạ đến vậy. Nàng rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng thiên hạ rộng lớn như thế nàng lại không có một chỗ dung thân. Còn có người thân của nàng hiện giờ lại không biết ở nơi nào, phải chịu biết bao nhiêu khổ cực. Nàng chỉ có một mình, một đôi tay, một đôi chân, nàng không có dũng cũng chẳng có mưu, nàng chỉ có y thuật, này thì có thể làm được gì? Nàng phải làm sao?

Tiểu Tịch nhìn bộ dạng thất thần của Sương Lan Nhi, trong lòng càng sốt ruột: “Phu nhân, người làm sao vậy? Nếu không để nô tỳ đi bẩm báo với gia một tiếng, mời ngài ấy đến đây …” Dứt lời, Tiểu Tịch xoay người chạy ra khỏi Túy Viên.

Sương Lan Nhi hai hàng lông mày nhíu lại, vội vàng giữ Tiểu Tịch lại. Thời điểm mở miệng nói dĩ nhiên nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, thản nhiên nói:

“Không cần, ta rất tốt.”

Đúng vậy, nàng rất tốt!

Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng phải bảo vệ trái tim này. Vô luận hắn đối xử với nàng thế nào thì đối với nàng đều không có quan hệ.

Thu Khả Ngâm bất quá chỉ là ỷ vào sự sủng ái của Long Tiêu Đình, muốn làm gì thì làm. Nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền. Nàng phải vạch được bộ mặt thực dối trá của Thu khả Ngâm trước mặt Long Tiêu Đình, làm cho nàng ta mất hết sự sủng ái. Từ đó thì còn lý do nào bắt nàng phải lấy máu tươi của chính mình hiến cho nàng ta để chữa bệnh. Mà khi đó nàng cũng đâu thể ngồi yên mà tiếp tục ở lại Thụy vương phủ này.

Chỉ có làm như vậy nàng mới có cơ may chân chính giành được tự do, cứu được người nhà.

Dưới ánh nắng mặt trời, nàng mỉm cười.

Nếu chỉ còn một mình nàng.

Nàng đành phải tự mình diễn tiếp vở kịch nực cười này thôi.

*** ***

Bên trong Khả Viên

Âm thanh ồn ào đến chói tai.

Trong phòng nơi đâu cũng phủ kín thảm Tây Vực mềm mại, cho dù có ném bất cứ một vật thủy tinh nào cũng không thể vỡ. Mà Thu Khả Ngâm bụng đầy bực tức không có chỗ phát tiết, vì thế liền đem những chiếc bình sứ ném hết lên tường, lên cột trụ, không bao lâu trên mặt đất đầy những mảnh vỡ.

Quế ma ma trên mặt lộ rõ lo lắng, liền chạy đến khuyên nhủ: “Vương phi, sức khỏe người vừa mới tốt lên, không thể giận giữ làm thương tổn chính mình.”

Thu Khả Ngâm suy sụp ngã xuống nhuyễn tháp, nàng nghiến răng nói: “Ta sao có thể không tức giận? Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy ánh mắt của Vương gia nhìn ả tiện nhân kia.”

Quế ma ma nín thở nói: “Dù gì cũng chỉ là một dân nữ, Vương phi việc gì phải sợ nàng ta lật đổ.”

Thu Khả Ngâm cười lạnh: “Nàng ta lật đổ ta?”

Quế ma ma sắc mặt chợt cứng lại, chần chừ một lúc mới nói: “Vương phi, có một câu lão nô không biết có nên nói cho người không?”

Thu Khả Ngâm liếc mắt nhìn Quế ma ma một cái: “Nói mau.”

Quế ma ma khuyên nhủ: “Vương phi, nếu ngày sau Vương gia kế thừa sự nghiệp

thống nhất thiên hạ. Đường đường là thiên tử, tam cung lục viện, như thế nào lại không có phi tử? Vương phi ngài chỉ cần yên tọa ở ngôi vị hoàng hậu mà thôi. Còn tiện nhân kia xuất thân đê tiện, chắc chắn không thể với tới địa vị cao.”

Thu Khả Ngâm nhẹ nhàng nở một nụ cười, nàng chỉ đơn giản là cười mà lại chân thật, vẻ mặt giống như nhiều năm về trước: “Theo trí nhớ của ta cho đến nay, ta vẫn yêu chàng. Nhưng nhiều năm qua ta đến tột cùng chiếm được cái gì? Trái tim của chàng ta sớm đã hiểu… Nàng ta đã chết nhiều năm rồi… Vì cái gì?... Cho dù chàng cuối cùng cũng thay đổi, cũng động tâm… Nhưng vì cái gì lại là Sương Lan Nhi… Vì cái gì… Vì cái gì không phải là ta? Ta yêu chàng nhiều năm như vậy … Đợi chàng nhiều năm như vậy… Vì cái gì…”

Nước mắt nóng hổi tuôn rơi, nàng gắt gao vịn thật chặt vào thành giường, giống như muốn bóp nát nó. Thật lâu sau nàng bật cười, hỏi si ngốc: “Vì cái gì…vì cái gì?”

Quế ma ma nhìn mà không đành lòng, nói: “Vương phi, có phải hay không… Người có cảm thấy Sương Lan Nhi này tính tình với giọng điệu nói chuyện có chút giống với người đó?”

“Nàng…” Thu Khả Ngâm tay lại càng siết chặt lại, cho đến khi bàn tay trắng nõn đỏ ửng lên, mãi sau nàng lại thì thào lẩm bẩm: “Người đang nói nàng sao?”

“Đúng vậy.” Quế ma ma ghé sát vào tai Thu Khả Ngâm nói: “Lão nô ở cạnh Vương gia nhiều nhất, tính tình Sương Lan Nhi này cùng nàng ta giống nhau ba phần, thanh âm lại càng không sai biệt, trong mềm mại lại đủ trong trẻo, đủ lạnh lùng, thanh âm lúc kích động dù nghe ra hoảng loạn cũng không thiếu phần chấn định. Lão nô lần đầu tiên nghe nàng nói trong lòng liền nhảy dựng lên.”

Thu Khả Ngâm lạnh lùng cười, nửa là châm chọc nói: “Quế ma ma, nàng ta chết nhiều năm rồi ngươi vẫn còn nhớ rõ ràng đến như vậy. Xem ra ngay cả ngươi cũng không thể quên nàng. Ta xem ra chẳng bằng một phần mười nàng ta.”

“Lão nô…” Quế ma ma nghẹn lời, nhất thời không biết nói thế nào.

“Thôi.” Thu Khả Ngâm khoát tay. “Ngươi vẫn là nên suy nghĩ xem đối phó với ả tiện nhân Sương Lan Nhi kia thế nào đi.”

Quế ma ma cười quỷ dị, ghé sát tai Thu Khả Ngâm: “Lão nô sớm đã có tính toán, chúng ta cứ như vậy…”

Lúc này, căn phòng hỗn độn dưới ánh mặt trời lộ ra không mọt chút nào che dấu, bởi vậy càng thêm suy tàn tan hoang.

Mà Thu Khả Ngâm rốt cục cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.