Ánh nến mờ ảo, tầm mắt Lý Vân Tễ chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy hỉ giường đỏ thẫm. Lụa đỏ diễm lệ, bông mẫu đơn tươi đẹp lung lay trên mũ phượng, tựa như ánh mắt Ngụy vương, đôi mắt thâm thúy giờ phút này chỉ đuổi theo hình bóng mỹ miều xinh đẹp kia.
Võ nhân tửu lượng kinh người, trước giờ Lý Vân Tễ đều nghĩ mình ngàn chén không say, nào biết say lòng người không phải rượu ngon, có thể làm cho hắn say mê chỉ có người trong lòng. Hắn lẳng lặng nhìn khung cảnh này chốc lát, sau đó mới cất bước, giống như chậm rãi bước vào đám mây, bước vào thời khắc đẹp đẽ nhất kiếp này của mình.
Đợi đến khi đứng trước mặt người mà hắn trao tình, liền thấy Ngụy vương đưa tay, rồi lại giống như không muốn quấy nhiễu giai nhân. Đúng lúc ấy, một đôi tay đã đoạt trước Vương gia, tự xốc bức rèm che trước mắt mình lên, khuôn mặt nhỏ tinh xảo như tranh vẽ nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt Lý Vân Tễ, đôi con ngươi biết nói kia khẽ chớp chớp, khóe miệng cũng cong lên đầy ý cười, một tiếng gọi to lanh lảnh xuyên qua màng nhĩ, chảy vào trái tim, “Ngụy huynh!”
Đối mặt với lúm đồng tiền như vậy, Lý Vân Tễ lập tức thất thần trong giây lát. Thì ra, một khi gặp được chân tình sẽ hết lần này đến lần khác vì nó mà khuynh đảo.
Nhưng mà thấy Vương quân không kịp đợi đã vén rèm che mặt lên, cung nhân không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Vương quân, không thể như vậy được đâu…!”
Lúc này Từ Bảo Chương mới phát hiện ra mình nhất thời nóng ruột đã phá hoại quy củ, vội vàng thả tấm rèm xuống lần nữa, ngồi thẳng dậy nói, “Vừa, vừa rồi không tính, làm lại một lần.” Dứt lời còn nấc một tiếng trong trẻo.
Chuyện này…
Bấy giờ Lý Vân Tễ mới quét mắt thấy một bầu rượu trống không chưa kịp cất đi nơi đầu giường, đưa tay nâng cằm Từ Bảo Chương lên, quả nhiên hai má thiếu niên đã ửng đỏ, ánh mắt long lanh như mang theo hơi nước, lúc nhìn thấy hắn trên mặt y liền ngập tràn ý cười, nhưng cho dù chưa say hoàn toàn thì cũng không dưới được bảy phần.
Cung nữ do dự nói, “Lúc Vương quân chờ Vương gia, không cẩn thận đã uống nhiều vài chén, chúng nô tỳ chỉ đành cố gắng khuyên nhủ.”
Lập tức thấy Từ Bảo Chương ôm lấy cánh tay Lý Vân Tễ, thân mật tựa đầu lên vai hắn, mếu ma mếu máo nói, “Ngụy huynh, sao ngươi lại tới muộn như vậy… hức.” Nói xong liền nấc thêm lần nữa.
Lý Vân Tễ nghe vậy trên mặt bất giác bật cười, hắn nên sớm biết Viên Viên chắc chắn sẽ không an phận như thế.
Hạ nhân hỏi, “Vương gia, có cần sai người chuẩn bị canh giải rượu không?” Vương quân vừa cưới vào cửa mê rượu thì thôi, nếu phạm sai lầm, bỏ lỡ đại sự tối nay… vậy thì không dễ ăn nói rồi.
Ai ngờ Từ Bảo Chương lập tức ngồi thẳng người, trợn hai mắt đáp, “Ta, ta không có say, ta còn tỉnh táo mà!” Thì ra Từ Bảo Chương dù đã say bảy phần nhưng vẫn luôn nhớ rõ, hôm nay là ngày vui của y và Vương gia. Liền thấy thiếu niên kéo Vương gia đứng lên khỏi giường, dắt tay hắn tới trước bàn.
Lý Vân Tễ mặc cho Từ Bảo Chương thao túng mình, nhìn Viên Viên cầm hai chén rượu trong mâm lên, nửa tỉnh nửa say nói, “Bọn họ nói, phải uống… uống rượu giao bôi này, lễ thành thân mới coi như xong.”
Nhìn dáng vẻ Từ Bảo Chương giống y như là sợ con vịt đã bị luộc chín bay đi mất, sốt ruột bắt lấy Vương gia hoàn thành nghi lễ cuối cùng.
Hai người cầm chén rượu, tay phải Từ Bảo Chương vòng qua không được, tay trái vòng qua cũng không xong, giằng co phút chốc, cuối cùng vẫn là Lý Vân Tễ bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay vòng lấy cánh tay thiếu niên. Thiếu niên lập tức thấy tuấn nhan trước mặt cúi người xuống, tưởng chừng như từng sợi lông mi cũng có thể đếm được rõ ràng.
Rượu chảy xuống cổ họng, theo đó là từng tia ngọt ngào nổi lên, lúc đặt ly rượu rỗng xuống bàn, Từ Bảo Chương không khỏi nhấc mắt. Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt Lý Vân Tễ phát ra một luồng sáng ấm áp, nhìn ánh mắt hắn, ngoại trừ yêu thương sủng nịch và bảo vệ ra, còn có một chút… một chút ám trầm mà y đã từng lơ đãng bắt gặp trong đôi mắt kia.
Dù sao thiếu niên cũng chưa hiểu chuyện phong nguyệt, đương nhiên cũng tỉnh tỉnh mê mê đối với dục vọng của nam nhân. Nhưng mà khi thật sự đối diện với ánh mắt này, Từ Bảo Chương lập tức tỉnh rượu mấy phần.
Thời điểm nam nhân nắm lấy lòng bàn tay y, Từ Bảo Chương không nhịn được hơi rụt tay lại như bị bỏng. Nhưng Lý Vân Tễ cũng không dừng tay, trái lại sau khi ngưng một chút liền tóm thật chặt bàn tay mềm mại kia.
Hắn chờ đêm nay, thật chờ đã quá lâu.
Từ Bảo Chương hình như hiểu rõ hàm nghĩa của hành động này, vệt đỏ ửng trên mặt càng sâu, trong chốc lát cũng an phận không ít, xấu hổ theo sau Lý Vân Tễ bước đến bên giường.
Cung nhân lại gần cởi từng kiện y phục nặng nề xuống cho hai người, ngoại trừ mũ và giày, cho đến khi trên người chỉ còn duy nhất tẩm y. Cuối cùng, một cái khay bạc được bưng đến trước mắt Ngụy vương, lúc Vương gia cầm lấy cây kéo buộc lụa đỏ lên, có người yên lặng thêm huân hương ngọt ngào vào lư hương, sau đó các hạ nhân cũng vái chào, lặng lẽ lui ra ngoài như làn khói xanh.
Thiếu niên đứng trong ánh nên mơ hồ, da thịt trắng như ngọc thạch nửa kín nửa hở che giấu dưới lớp áo lót. Hai gò má y lúc này hồng rực một mảnh, hai mắt hơi rũ, không kiềm chế nổi mà lặng lẽ ngước lên rồi lập tức cúi xuống, khóe miệng hơi mím khẽ cong cong, như là mãi mà không giấu được ý cười. Đêm tân hôn, trên người tân nương vận một lớp lụa mỏng, buộc vào năm nút thắt, chỉ có phu quân mới có thể cắt từng nút ra.
Từ Bảo Chương buông con ngươi nhìn cây kéo lạnh lẽo kia từ từ đến gần thân thể mình, chỉ là một cái chớp mắt, nút thắt đã đứt rời. Tiếp đó, một ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo nhẹ, nút thắt lập tức rơi ra. Lòng Từ Bảo Chương như nổi trống, lúc này mới xấu hổ, theo bản năng muốn khép vạt áo bào đang mở rộng lại, có điều cổ tay liền đột nhiên bị nắm lấy.
“Ngụy, Ngụy huynh…” Thiếu niên ngửa đầu, không hẹn mà đối diện với ánh mắt nặng nề kia.
Vốn phải biết, Ngụy vương Lý Vân Tễ là một chính nhân quân tử, lúc Từ Bảo Chương chưa lấy chồng, dù chỉ ngẫu nhiên liếc thoáng qua chân ngọc của thiếu niên hắn cũng không dám nhìn lâu, e sợ mình sẽ làm bẩn danh tiếng của Viên Nhi. Bây giờ là thời khắc động phòng hoa chúc, cuối cùng hắn cũng coi như không cần kiêng kỵ, không cần nhẫn nhịn nữa. Đây là lần đầu tiên Từ Bảo Chương nhìn thấy ánh mắt hắn rõ ràng như vậy, y yếu ớt giãy giụa một cái, lập tức lĩnh ngộ được sự cách biệt sức mạnh giữa mình và nam nhân, cũng là lần đầu tiên trong nhân sinh bị ngâm trong ánh mắt cướp đoạt trần trụi như thế…
Hai tay Từ Bảo Chương bị tách ra, y cứ đứng như vậy, lụa mỏng trên người lỏng lỏng lẻo lẻo mở rộng, trước mặt phu quân mình, lộ ra thân thể không nhiễm một hạt bụi. Thân thể thiếu niên mảnh khảnh trắng nõn, cơ thể hoàn mỹ phảng phất như còn mang theo chút dáng vẻ trẻ con, nhưng nơi u mật dưới thân mơ hồ tỏa ra mùi thơm lạ lùng dụ người kia lại tỏ rõ vẻ thành thục chín muồi.
Theo truyền thuyết, thời cổ nam khào chính là âm dương lưỡng thể, chỉ có điều sau đó âm mạch càng lúc càng sâu, đặc biệt là sau khi sinh con xong thể chất đại biến, về sau mới dần dần biến thành âm thể. Như Từ Bảo Chương, vừa có hình ảnh anh khí của nam nhi, vừa có sự ôn nhu giống như nữ nhi, có thể nói là cực phẩm nhân gian.
Ngoại trừ cha và hạ nhân thiếp thân, Từ Bảo Chương trước giờ chưa từng lõa thể trước mặt ai, bây giờ ngượng đến mức cắn chặt môi dưới, đầu cúi cực thấp, thân thể cũng ửng hồng lên, quả thực tựa như một nụ hoa sắp chớm nở. Mãi đến tận khi bàn tay to lớn kia duỗi đến, nâng gương mặt thiếu niên lên, liền thấy hai gò má Từ Bảo Chương hàm chứa ý xuân, ánh mắt ướt át như nước, đôi môi anh đào nhỏ giọng gọi, “Ngụy huynh…”
Hai mắt Lý Vân Tễ trầm xuống, vẫn là một chữ quý như vàng mà đáp lại, “Tại.”
Chỉ một tiếng này, Từ Bảo Chương liền cảm thấy hết thảy đều chân thực, cho dù bất kể phía trước là gió quất mưa rào, hay là lột da tróc thịt, y đều vui vẻ chịu đựng.
Ngay sau một tiếng này, Ngụy vương bỗng dưng cúi người, nhanh chóng ra sức bắt lấy đôi môi đỏ lúng túng kia, thế tiến công hung mãnh như sóng trào. Thiếu niên trong lòng hắn lùi lại theo bản năng, phía sau đụng vào bàn thấp khiến chân nến nhẹ nhàng lắc lư, ánh nến chập chờn trong phút chốc. Lý Vân Tễ bỗng nhiên nhấc hai chân thiếu niên mềm yếu này lên ôm trên người mình, trong lúc bốn phiến môi quấn lấy nhau cũng đồng thời thả mình và y vào bể tình uyên ương đỏ thắm.
“A ưm… Ưmm…” Bờ môi nghiền ép lẫn nhau như mê như say, nam nhân mút cánh lấy môi ướt át kia, lưỡi như hồng thương công chiếm phòng tuyến yếu đuối, một lần bắt được thứ mềm mại thơm mát bên trong, cảm giác say người dần lan tràn, cuối cùng vẫn là thiếu niên dễ dàng thua trận, lồng ngực y phập phồng lên xuống như cánh bướm, chỉ có lúc được người trên thân thoáng buông ra như đặc xá, y mới có thể thở dốc thả ra một tiếng rên rỉ đáng thương.
“Ngụy huynh…” Hai bàn tay víu trên lưng nam nhân nôn nóng vuốt ve, Từ Bảo Chương không biết mình bây giờ đang gấp gáp cái gì, y chỉ biết là, y muốn, chỉ có nam nhân này có thể cho y, thỏa mãn y…
Mùi xạ hương nồng nặc gần như làm người ta nghẹt thở đã sớm khiến khào tử lâm vào tình triều, cũng khiến Ngụy vương xưa nay tự tin trở nên sốt ruột trăm năm khó thấy. Theo lẽ thường mà nói, càng khắc chế thì khe nứt dục vọng càng khó có thể lấp kín, đêm nay cho dù Từ Bảo Chương có bị lột da hủy cốt cũng chẳng có gì là lạ.
Liền thấy Lý Vân Tễ ôm chặt người, hô hấp ồ ồ mút lấy khoang ngực trắng nõn, một bên còn vừa gấp gáp nỉ non, “Viên Viên…”
Rốt cuộc cũng là Ngụy vương đã đánh giá cao chính mình, rõ ràng muốn ôn nhu che chở thiếu niên, quan tâm đầy đủ tới y, thế nhưng bên trong dâm hương khiếp người của khào tử, thú tính ẩn sâu của hắn lại vẫn bị kích phát. Hắn trầm mê ra sức nhào nặn khuôn ngực như tuyết trắng của thiếu niên, hai mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào hồng châu đang run lên kia, tiếp đó liền mút lấy thật sâu.
“A…” Từ Bảo Chương run run hít một hơi, thân thể khẽ giãy giụa giật bắn lên, yếu ớt đẩy vai Lý Vân Tễ, “Ngụy… Ngụy huynh…” Thế nhưng, hạ thân y nhanh chóng bị nam nhân toàn quyền bắt lấy, đến hô hấp cũng phải thuận theo tần suất của hắn, cứ rên rỉ không ngừng trong một mảnh sóng cuộn nhấp nhô.
Trong lúc dây dưa, lụa mỏng trên người Từ Bảo Chương đã sớm không cánh mà bay, sau khi buông hồng mạn xuống, thiếu niên nằm xiên vẹo lập tức bị vây dưới thân nam nhân. Lý Vân Tễ trần thân trên, so với các vương tôn công tử quen sống trong nhung lụa ở kinh thành đương nhiên thân thể Vương gia rắn chắc hơn không ít. Từ Bảo Chương thì trái lại, thân thể trắng trẻo non nớt trải qua một phen dằn vặt, trên người toàn là hồng ấn đáng thẹn, hai viên trước ngực còn vừa đỏ vừa sưng.
Thiếu niên nhận ra tầm mắt nam nhân, liền nhìn thân thể yêu kiều kia khẽ cuộn tròn lại, hai chân không biết là ngượng ngùng hay hoảng sờ mà kẹp chặt, quật cường cắn môi nói, “Ngươi không, không nên nhìn…”
Dáng vẻ kia, tựa như hờn dỗi, lại tựa như cầu xin, Lý Vân Tễ nhìn đến bụng dưới căng thẳng, lại một lần nữa cúi người hôn lên cái miệng nhỏ mềm mại ướt át trước mắt, như động viên mà chậm rãi mổ nhẹ. Từ Bảo Chương phát hiện bàn tay đặt trên đùi liền tách chân y ra, cho dù biết rõ hắn không có ý tốt, nhưng vẫn không khỏi từ từ mở rộng thân thể trong sự an ủi này. Lúc nam nhân đưa bàn tay xuống dưới thăm dò, hai tay Từ Bảo Chương liền vặn chặt đệm chăn, cảm giác này… hoàn toàn khác xa với lúc tự y sờ mó, làm y nhớ tới lần thân mật duy nhất của bọn họ trước khi cưới. Khi… khi ấy, chỉ là cách tiết khố mà đã khiến y dục tiên dục tử…
Lý Vân Tễ bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại của thiếu niên, thời điểm bàn tay ấm áp bao phủ âm hộ ướt đẫm, Từ Bảo Chương liền “Ưm” một tiếng, thân thể đột ngột run rẩy dữ dội, muốn khép chân lại lâm trận bỏ chạy. Có điều lúc này Lý Vân Tễ đã chen vào giữa hai chân y, cương quyết chọc vào dưới khố y, ngón tay to dài lướt qua âm thần run rẩy, thình lình nắm chặt lấy đuôi ngọc thế hơi lộ ra nơi mật huyệt co rút.