Lần trước nói, Từ tiểu công tử đưa bức họa sai người chép thành mấy chục tấm. Lúc hạ nhân bẩm báo lại việc này cho Viện quân, Từ tam lão gia vừa khéo đang ở đó.
Viện quân cầm bức họa kia khẽ cau mày, Tam gia thì lại nở nụ cười, rộng rãi nói, “Nếu hắn đã từng giúp Viên Viên thì chính là ân nhân của Từ gia ta, có thể tìm được người cũng coi như là chuyện tốt.”
Thẩm Kính Đình không biết đang suy nghĩ gì, lại còn thở dài. Từ Tê Hạc thu nụ cười, quan tâm hỏi, “Không biết phu nhân sầu muộn chuyện gì?”
Thẩm Kính Đình khẽ đáp, “Lại qua mấy tháng nữa, Viên Viên đã đến mười lăm.”
Các lão gia không nhớ rõ, nhưng mà thân cùng là khào tử, Thẩm Kính Đình thời thời khắc khắc đếm ngày. Khào tử, cho dù là nam hay nữ, phần lớn từ mười ba đến mười sáu tuổi sẽ tới triều kỳ. Thời điểm triều kỳ đến, dục hỏa gian nan, bởi vậy khào tử hơn phân nửa đều kết hôn khá sớm, thường thường nửa năm trước khi triều kỳ đến đã phải gả đi. Nhưng mà Từ Bảo Chương năm nay mười bốn vẫn chưa từng đính ước, vài năm gần đây tuy cũng có hào môn thế gia trong kinh đến làm mai, nhưng Từ gia luôn lấy cớ thiếu gia còn nhỏ tuổi mà từ chối hôn sự. Bây giờ, đa phần người trong kinh đều cho rằng tương lai y sẽ được gả cho một trong hai vị Hoàng tử, trong đó Thái tử đã cưới Trắc phi là nữ nhi Từ gia, vậy khả năng Từ Bảo Chương gả cho Tứ Hoàng tử là rất khả thi.
“Tứ Hoàng tử vừa mới được sắc phong Tấn vương, người không tệ, nhưng mà…” Thẩm Kính Đình không nói thêm gì nữa.
Hiện nay Kim thượng kiêu ngạo nhất chính là hai tiết giả nhi tử của mình vô cùng có tiền đồ, nhưng mà ưu sầu nhất cũng là hai tiết giả này quá có tiền đồ. Cuộc chiến giữa Thái tử và Tứ Hoàng tử vừa mới được châm ngòi, thời điểm như thế này, Từ gia làm sao dám gả nhi tử cho một trong hai người đó.
Mắt thấy tuổi Từ Bảo Chương lớn dần, cho dù tính cách còn trẻ con, trong mắt ba vị phụ thân vẫn luôn như một hài tử, nhưng xuất giá cũng đã là đại sự hai năm qua.
Từ Tê Hạc nghĩ tới đây liền lộ ra vẻ buồn rầu hiếm thấy, nắm lấy bàn tay nam tử khuyên nhủ, “Hồ đồ thêm nữa cũng chỉ là nhất thời, lần này, không bằng ngươi cứ tùy hắn thôi.”
Thẩm Kính Đình đặt bức họa lên án thượng, không một ai biết y hy vọng bao nhiêu rằng Viên Nhi của y là tiết giả, hay dù chỉ là một người thường thì cũng tốt biết bao…
Thiếu niên không hiểu được tư vị sầu muộn, chỉ đáng thương cho bậc làm cha làm mẹ lo âu bạc đầu.
Lại nói, sau khi Từ Bảo Chương sai người vẽ chân dung xong liền ra lệnh cho hạ nhân dán khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Nam nhân trong bức họa thân hình cao lớn, uy vũ suất khí, vừa đưa mắt muốn nhìn gương mặt ra sao, nào ngờ lại đeo một tấm mặt nạ xám trắng, thật sự là cực kỳ cổ quái.
Trong phòng, Ngụy vương lẳng lặng ngắm bức họa mở rộng trên bàn, người hầu cúi đầu đứng phía sau Vương gia.
Lý Vân Tễ rũ mắt nhìn góc trên bên phải bức họa, viết một hàng chữ:“Giờ Thìn mùng 1 tháng 4, cầu Cẩm Tú không gặp không về.”
Thấy Vương gia im lìm cả ngày không lên tiếng, người hầu càng cảm thấy mình đoán không nổi chủ nhân — Vương gia ra tay cứu người là đang làm việc tốt, nhưng mà sao hắn lại không muốn lộ rõ thân phận, chẳng lẽ thực sự xong chuyện phủi áo đi, không màng công danh?
Người hầu do dự mở miệng, “Vương gia.”
Lý Vân Tễ không lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bức họa, cuối cùng dừng lại trên bốn chữ“không gặp không về”kia.
“… Vương gia.” Người hầu lại gọi một tiếng.
Ngụy vương đột nhiên lấy lại tinh thần, giả vờ che giấu mà ho khan một cái. Tên thuộc hạ láu lỉnh liền rót chén trà nóng dâng cho Vương gia, tiện đường hỏi, “Không biết Vương gia dự định làm sao?”
Lý Vân Tễ làm bộ uống trà, sắc mặt không đổi mà trầm ngâm nói, “… Hồ đồ.”
Điều này cũng đúng, Từ gia tiểu công tử kia thật đúng là tinh quái, vậy mà còn nghĩ ra cách như vậy. Chỉ có điều, y làm bừa thế này chẳng lẽ không sợ người có tâm cố ý giả mạo? — Những người này có điều không biết, Từ Bảo Chương từ bé đã có bản lĩnh gặp qua là không quên được, trừ phi người giả mạo không chỉ có thân hình xấp xỉ Lý Vân Tễ, còn vừa vặn què chân trái, bằng không sao có thể dễ dàng lừa được y.
“Nếu Vương gia không có ý định…” Người hầu chưa nói xong đã thấy Lý Vân Tễ gấp tờ giấy kia lại nhét vào lồng ngực. Giữa đôi lông mày tuấn lãng pha một tia buồn rầu, lại than một tiếng, sau đó phe phẩy tay áo đứng lên mở cửa bước ra ngoài.
Thôi không truy cứu rốt cuộc là Ngụy vương u sầu chuyện gì, trước tiên nói về Từ Bảo Chương bên kia, ở nhà chép sách cả ngày cả đêm hết nửa tháng, cuối cùng cũng coi như chép xong trước thời hạn.
Viện quân tự mình kiểm tra bài tập của nhi tử, Từ Bảo Chương chờ cạnh bên, một bộ như đứng đống lửa như ngồi đống than.
“Cha…” Thiếu niên cẩn thận dò hỏi, “Như vậy, được chưa?”
Thẩm Kính Đình gật đầu, “Chữ viết miễn cưỡng coi như ngay ngắn, nhìn dáng dấp quả thực lần này Nhị phụ thân không có gian lận giúp ngươi.”
Từ Bảo Chương hừ hừ nói, “Nhị phụ thân nào dám, hài nhi đã cầu –”
Lông mày Thẩm Kính Đình nhướn một phát, hỏi, “Cầu cái gì?”
Thiếu niên lắp bắp nhỏ giọng đáp, “Cầu… cầu Nhị phụ thân nhìn giúp Viên Nhi, viết làm sao…”
Thẩm Kính Đình sao lại không biết hai phụ tử này trước đến giờ đều cùng một giuộc, y thả bảng chữ mẫu xuống, nói, “Ta biết phụ thân ngươi không giúp ngươi, cho dù hắn có dùng tay trái thì chữ viết cũng chỉnh tề hơn ngươi nhiều.”
Từ Bảo Chương nghẹn một phát, tiếp đến liền bày ra vẻ mặt lấy lòng, lại gần kéo kéo ống tay áo cha, “Như vậy, cha, có phải là con… có thể ra ngoài chơi?”
Thẩm Kính Đình nhàn nhạt liếc mắt nhìn nhi tử, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài, “Thôi, ngươi nhớ kỹ, không được sinh sự gây rối nữa, cho dù đi đến đâu cũng phải có người theo cùng, không được hồ đồ làm bậy.”
Từ Bảo Chương ra sức gật đầu, sau khi cam đoan một phen, Thẩm Kính Đình không khỏi nở nụ cười, cưng chiều nói nhỏ, “Đi đi.”
Chân trước thiếu niên mới chạy đi, chân sau đã có hạ nhân vào thông báo tiểu thiếu gia đến thỉnh an. Liền thấy một tiểu thiếu niên bước vào, dáng vẻ kia không tinh xảo giống Từ Bảo Chương mà lại thanh tú khôi ngô, đôi lông mày cực kỳ giống Hầu gia, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của hắn lúc bước tới, luôn khiến cho người ta nghĩ rằng đang nhìn thấy Trấn Bình hầu.
Nói ra cũng xem như chuyện lạ, Viện quân Từ gia Thẩm thị niên thiếu khó sinh sau đó liền tuyệt triều, ai ngờ về sau lại hoài thai, vì thai quá lớn nên chưa đủ mười tháng đã hạ sinh, có lẽ là nhờ tổ tiên tích đức, một đôi song sinh này đều là tiết giả, phân biệt gọi là Nguyên Tiếp và Nguyên Hành. Tiểu Trấn Bình Hầu đang bước lại đây chính là con thứ Nguyên Tiếp.
Hắn đi tới, rất nề nếp mà bái lạy cha, “Hài nhi chào cha.”
Thẩm Kính Đình liếc nhìn phía sau, hỏi hắn, “A Cửu đâu?” Từ Nguyên Hành ở trong gia tộc đứng thứ chín, trước mắt là người nhỏ tuổi nhất đời này, lấy nhũ danh là A Cửu.
Khuôn mặt nhỏ cứng rắn của Từ Nguyên Tiếp chợt lóe lên một tia ngượng nghịu, “Đệ đệ hắn…”
Nhớ tới Nguyên Hành không chịu ở trong phòng học tập, không biết chạy tới chỗ nào chơi rồi. Trong lòng Từ Nguyên Tiếp muốn giúp đệ đệ, lại không biết phải nói dối làm sao, bởi vậy cả gương mặt đều khó coi.
Thẩm Kính Đình thầm nghĩ, cho dù là lão đại hay lão yêu(đứa út), đều không bớt lo bằng lão nhị. Y liền kéo con thứ lại gần, xoa xoa cái trán chảy đầy mồ hôi của hắn, “Lát nữa cha sai người nấu nước ô mai, mang về chia cho đệ đệ, đừng uống quá nhiều.”
Ngày chớp mắt trôi qua, liền đến hôm ước hẹn gặp gỡ.
Kinh thành Bắc hạng, cây cầu đá bắc ngang qua dòng sông nối liền hai bên bờ, hai đầu cầu mỗi bên đặt một bia đá, bên trên phân biệt khắc bốn chữ “Cẩm Tú” và “Lương Duyên”. Tương truyền cây cầu đá này chính là nơi đính ước của Cao Tông năm đó, hậu thế liền nhờ vào cát ý ấy, điêu khắc hơn trăm con chim hỉ thước trên cầu, ý tứ hàm xúc là chúc tình nhân trong thiên hạ được gặp gỡ, thúc đẩy một đoạn cẩm tú lương duyên.
Tối nay, trên cầu Cẩm Tú vẫn náo náo nhiệt nhiệt như cũ, dòng người qua qua lại lại không dứt.
Lại nhìn trên cầu, một thiếu niên đầu đội, tay cầm quạt giấy, mặc một bộ y phục thư sinh màu xanh. Cả buổi tối nay y cứ không nhịn được vươn dài cổ, ngó trái ngó phải, không biết là đang chờ ai. Tiểu đồng búi hai búi tóc ngồi xổm một bên chân y, tay chống cằm hỏi, “Thiếu gia, đã qua hơn nửa canh giờ rồi, cái người kia sao còn chưa tới?”
Từ Bảo Chương gõ quạt giấy lên đầu hắn một phát, “Cái gì mà cứ cái này cái kia, đó chính là ân nhân của thiếu gia nhà ngươi đó.”
Mê Hồ ủy khuất xoa xoa đầu, không khỏi nói, “Thiếu gia, người nói xem, có khi nào hắn không thấy bức họa đó không?”
Từ Bảo Chương phái người dán họa khắp kinh thành, làm sao mà không thấy được, nhưng mà Mê Hồ đến cùng cũng không phải thật sự mơ hồ, “E rằng hắn vốn không phải người kinh thành, biết đâu chừng trước khi người tìm hắn thì hắn đã rời khỏi kinh thành rồi thì sao?” Mê Hồ suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy việc này rất có khả năng, lại nói tiếp, “Hơn nữa, thiếu gia, người nói võ công của hắn cao cường, vậy chưa biết chừng là người giang hồ. Người ngẫm xem, hắn còn đeo mặt nạ, thần thần bí bí như thế, có khi nào là cao thủ tuyệt thế gì đó không, không muốn người ta thấy mặt là vì trốn tránh kẻ thù –”
Dứt lời, Mê Hồ lại bị thiếu gia nhà mình gõ đầu. Hắn la “oái” một tiếng, Từ Bảo Chương dạy dỗ, “Bảo ngươi ít xem nhàn thư đi lại không nghe lời, nếu ngươi đợi không được thì về phủ trước đi.”
Mê Hồ vội vàng đứng lên, nước mắt lưng tròng lay động cánh tay thiếu niên, “Thiếu gia, Mê Hồ không nói càn, người đừng đuổi Mê Hồ đi.”
Từ Bảo Chương khoát tay áo một cái, gã sai vặt mới chịu thu hồi nước mắt, an an phận phận đứng bên cạnh thiếu gia.
Hai người lại đợi thêm thời gian uống cạn một ấm trà, có đến mấy lần thiếu niên nhìn thấy một thân ảnh xấp xỉ lướt qua, nhưng lại không phải là người mà y muốn tìm. Lần này y ngày đêm ngóng trông cho đến hôm nay, lòng tin chắc rằng người kia sẽ đúng hẹn mà tới, Từ Bảo Chương nghĩ lại lời Mê Hồ mới nói, chẳng lẽ… hắn quả thực đã rời khỏi kinh thành?
Chỉ có nghĩ như vậy trong lòng thiếu niên mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít, nhưng mà y lại tiện đà nghĩ, sợ là mình rốt cuộc cũng không tìm được người kia, một cảm giác mất mác chưa bao giờ có từ từ dâng lên trong lòng.
Đúng vào lúc này, lại có một bóng người thoáng bước qua trước mắt. Từ Bảo Chương ngẩn ra, vội vàng đuổi theo, “Này –”
Người kia quay đầu lại dò xét, Từ Bảo Chương nhìn vào đôi mắt đối diện liền biết mình đã nhận nhầm người, thả tay áo người nọ ra ôm quyền nói, “Xin lỗi, tại hạ nhìn nhầm rồi.”
Mê Hồ đuổi tới nơi, nhìn người nọ rời đi, ngữ khí thất vọng nói, “Thiếu gia, cũng không phải ư…?”
Thiếu niên nhìn dòng người lui tới trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một nỗi cô đơn vạn sự không thể cưỡng cầu — nói cho cùng, chẳng qua là mong muốn đơn phương của mình y.
“Thiếu gia, người không đợi nữa?”
Liền thấy Từ Bảo Chương xếp quạt, vẻ mặt không vui quay đầu đi.
Dọc theo đường về Từ Bảo Chương chẳng hé nửa lời, thoạt nhìn vô cùng ủ rũ. Cuối cùng thiếu gia cũng coi như chịu dẹp đường hồi phủ, mặc dù trong lòng Mê Hồ rất cao hứng, có điều thấy thần sắc không vui của thiếu gia nhà mình liền thức thời im lặng, ai ngờ mới đi được một chốc, thiếu gia lại thình lình đứng lại, thiếu chút khiến Mê Hồ đâm sầm vào.
Từ Bảo Chương ngừng lại trước một sạp hàng, trên sạp treo đủ loại mặt nạ. Từ Bảo Chương vươn tay bốc một cái trong đó lên, hỏi chủ quán, “Bao nhiêu tiền?”
“Tiểu công tử, cái này chỉ cần hai mười đồng.”
Thiếu gia để gã sai vặt thanh toán bạc, cầm tấm mặt nạ vừa đi đường vừa ngắm nhìn. Trong tay y là một cái mặt nạ bằng gốm, thoa thuốc màu màu trắng, vừa khó coi vừa buồn cười. Từ Bảo Chương không khỏi nhớ về đêm hôm ấy, cái người kia luống cuống đeo mặt nạ vào, chắc là không muốn để mình biết được thân phận của hắn.
Nói như vậy… Có khi nào, bọn họ đã từng gặp?
Từ Bảo Chương càng nghĩ càng thấy có lý, trong lúc mải mê suy nghĩ không hề chú ý đến tiếng vó ngựa đằng sau. Mê Hồ phía sau đột nhiên gọi một tiếng, “Thiếu gia!”
Từ Bảo Chương còn chưa kịp quay đầu, một bóng người đã nhảy ra khỏi đám đông, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo y, tiếp đó thiếu niên liền ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng khó diễn tả, mặt nạ trên tay rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu trong lồng ngực người kia, người khác chỉ chú ý trên mặt nam nhân này đeo một chiếc mặt nạ hù người, còn Từ Bảo Chương lại nhìn thấy đôi mắt đằng sau mặt nạ ấy — đôi mắt thâm thúy như hồ sâu, tựa ngữ phi ngữ, tựa ngôn phi ngôn, giống như tỏa một làn sương mù khiến người khác không nhìn ra.
Tầm mắt hai người không hẹn mà chạm vào nhau, người kia dường như ngẩng ra, lúc này gã sai vặt của thiếu niên vừa vặn chạy đến, hắn liền thả tay vội vã xoay người.
“Ngươi đứng lại!” Từ Bảo Chương hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Người kia dù cất bước nhanh hơn nữa, rốt cuộc vẫn là một người đi đứng không tiện, lại nói thiếu niên còn mang theo cả hộ vệ Từ gia, thiếu gia vừa ra lệnh một tiếng những người kia sao dám thả người đi.
Liền như vậy, ngươi truy ta trốn, chạy gần hết một con đường, cuối cùng cũng coi như vây được người lại trong một ngõ sâu.
Ngụy vương nhìn đường cụt phía trước, hắn niên thiếu lĩnh binh, đây là lần đầu tiên gặp quẫn cảnh “cùng đường mạt lộ”. Lúc này Từ Bảo Chương đã đuổi tới.
Chỉ thấy thiếu niên thở gấp nói, “Lần này cho dù ngươi la rách cổ họng cũng đều vô dụng rồi!”