Tấn Vương nghe tiếng “Tiểu biểu thúc” kia, rượu trong miệng nghẹn lại một phen. Hắn thả ly rượu xuống, gương mặt toát ra một chút bất đắc dĩ, “Viên Viên không cần hiếu thuận tới vậy, vẫn cứ gọi bản vương là Tứ ca như trước đi thôi.” Lúc này đang ở trong một căn nhã gian, không còn những người không liên quan, Tấn Vương cũng chẳng cố gắng che giấu thân phận nữa.
Tấn Vương Lý Thuần là do Từ quý phi năm đó sinh hạ. Từ quý phi là cô mẫu của ba vị lão gia Từ gia, như vậy bối phận của Tấn Vương quả thực đúng là biểu thúc của Từ tiểu công tử.
“Vậy làm sao được, nếu cha ta biết được lại nói ta.” Tuy nói vậy, trong lúc âm thầm hai người vẫn thường gọi nhau là huynh đệ.
Từ Bảo Chương kéo cánh tay Lý Vân Tễ bước tới, giới thiệu cho hắn, “Ngụy huynh, đây là Tấn Vương điện hạ. Tứ ca, đây chính là ân nhân giúp ta lúc trước.” Từ lúc đầu hai người quen biết, Từ Bảo Chương chưa từng cố gắng che giấu xuất thân từ Từ gia kinh thành của mình, một thiếu niên dẫn theo gã sai vặt, đằng sau còn mang cả hộ vệ, thân phận vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Từ lúc bọn họ lên lầu, Tấn Vương đã âm thầm đánh giá người kia trong bóng tối — tình cảnh vừa mới phát sinh trên đài, cả quá trình hắn đều nhìn rõ, tận mắt chứng kiến sự lợi hại của người kia. Vừa nãy sở dĩ hắn gọi Từ Bảo Chương cũng là vì muốn kết giao với vị thần tiễn này một phen. Lại nhìn nam nhân tên Ngụy Thập Cửu đi đến trước mặt Tấn Vương, không hề có chút kính sợ nào, chỉ không lộ ra vẻ gì mà ôm quyền về phía Vương gia.
“Lớn mật, trước mặt Tấn Vương còn dám mang mặt nạ.” Thị vệ mở miệng quát lớn. Tấn Vương phất tay một cái, gã liền cấm khẩu lui ra.
Tiếp đó Tấn Vương mới đứng lên theo, chắp tay cười nói, “Thủ hạ hơi nôn nóng, kính xin Ngụy tiên sinh đừng phiền lòng. Nếu Ngụy tiên sinh là ân nhân của Viên Viên, vậy cũng là khách quý của tiểu vương, người đến, dâng rượu.”
Ngụy Thập Cửu cũng biết nghe lời phải mà ngồi vào chỗ cùng thiếu niên, không hề có nửa điểm muốn từ chối, tiểu nhị lập tức bày rượu ngon thức ăn ngon ra. Tấn Vương nâng chén nói, “Công phu bách phát bách trúng của Ngụy tiên sinh khiến tiểu vương cực kỳ kính nể, một chén này, tiểu vương xin kính tiên sinh trước.”
Người này từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn không nói một câu nào, Từ Bảo Chương nhận ra mối nghi hoặc của Tấn Vương, vội vàng nói, “Ngụy huynh miệng lưỡi bất tiện, kính xin Tứ ca thứ lỗi.”
Tấn Vương kinh ngạc nói, “Thì ra là như vậy, là do tiểu vương không hay biết, cũng không phải lỗi của Ngụy tiên sinh.”
Từ Bảo Chương cười khanh khách nói với người bên cạnh, “Ngụy huynh muốn nói cái gì, nói cho tiểu đệ là được.” Trước giờ hai người giao lưu, đều là nam nhân viết chữ vào lòng bàn tay của thiếu niên, lâu dần, Từ Bảo Chương phảng phất cũng có thể dần dần đọc hiểu được ý tứ từ cặp mắt kia. Nghe vậy, ánh mắt nam nhân liền đượm vẻ ấm áp.
Tấn Vương chiêu đãi hai người, trên mặt dù mang theo ý cười, trong lòng lại càng lúc càng nghi hoặc — chẳng biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Ngụy Thập Cửu này quá mức kỳ quái. Lúc trước hắn suy đoán người này có lẽ là người trong giang hồ, sau khi quan sát lại cảm thấy người này không giống với loại lục lâm thảo khấu gì đó. Chẳng lẽ, là ẩn sĩ không xuất thế?
Vì sao hắn cứ luôn cảm thấy, lúc Ngụy Thập Cửu này đối diện với hắn, dường như có một cảm giác như đang nhìn xuống… Nói ra, Tấn Vương là con thứ tư của đương kim thiên tử, bàn về thân phận, Lý Vân Tễ chính là thân hoàng thúc của hắn, tự nhiên cao hơn hắn một bậc. Mà sở dĩ Tấn Vương liếc mắt vẫn không nhận ra người nhà, cũng là vì từ lúc Lý Vân Tễ đến kinh thành cho tới nay, thúc cháu hai người cùng lắm mới gặp qua một hai lần trong yến tiệc mà thôi, tuy nói chư vương đều có ý qua lại nhiều với vị hoàng thúc này một chút, nhưng không biết làm sao đoán được tính nết Lý Vân Tễ, nên đành phải thôi.
Bây giờ Tấn Vương và Thái tử chia thành hai đảng, đã ngầm giao phong trong tối mấy lần. Hắn đối đãi đa lễ với Ngụy Thập Cửu như vậy cũng là vì ôm tâm tư muốn biến dị nhân này thành người của mình, nào ngờ một buổi tiệc rượu thế này, Tấn Vương điện hạ càng uống càng cảm thấy khó chịu, mơ hồ cứ có cảm giác bị người nhìn chằm chằm vào…
Trong ba người này, muốn nói ai vui vẻ nhất, đương nhiên là Từ tiểu công tử của chúng ta.
Từ Bảo Chương không biết trong lòng hai người bên cạnh đang quay đi quay lại trăm ngàn suy nghĩ, chỉ vui vẻ ăn một bàn đầy điểm tâm, còn không quên gắp cho Ngụy huynh thêm vài miếng, “Ngụy huynh mau nếm thử, đây là Bùi thúy cao của Yến Vân lâu, lại thử thêm khối hải đường tô này nữa, văn đậu quyển…
Thấy Từ Bảo Chương lấy lòng người khác như vậy, trong lòng Tấn Vương không khỏi cảm thấy ngũ vị tạp trần, “Viên Viên, Tứ ca ta đây thương ngươi như vậy, sao lại không thấy ngươi hiếu kính Tứ ca gì cả.”
Từ Bảo Chương vừa nghe xong liền vội gắp cho hắn hai khối bánh đậu đỏ, lấy lòng nói, “Điện hạ, người cũng nếm thử đi, không cần khách sáo với Viên Nhi.”
Tấn Vương không hiểu sao liền bị lôi kéo khỏi ý nghĩ quấn người kia, cứ ta một lời ngươi một câu với thiếu niên, hai người nhìn qua có vẻ như tình cảm rất tốt. Nói cho cùng, Tấn Vương cũng chỉ hơn tiểu công tử này vài tuổi, hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, miễn cưỡng coi như là hai đứa nhỏ vô tư, giao tình tự nhiên khác biệt.
Lần này lại đến phiên Lý Vân Tễ cảm thấy khó chịu.
Chỉ cần nhìn đôi thiếu niên trước mắt, một người anh tuấn kiên cường, một người lanh lợi đáng yêu, cho dù là ai đều sẽ cảm thấy họ là một đôi bích nhân. Lại nghĩ đến thân phận, tuổi tác và phẩm tính của cả hai, càng thích hợp hơn.
Lý Vân Tễ càng không muốn nghĩ thì lại càng không ngừng tưởng tượng lung tung. Mà lúc này Tấn Vương thấy Từ Bảo Chương ăn dính đầy mặt liền bất đắc dĩ gọi thị nữ tới, cầm lấy khăn tay, “Lại đây, để bản vương lau miệng giúp ngươi.”
“A, Tứ ca đau quá đau…” Tấn Vương một mặt ghét bỏ quẹt miệng cho y, còn nhéo mũi Từ Bảo Chương một phát. Sau khi khi dễ đứa cháu nhỏ này xong, buồn bực trong lòng Tấn Vương nháy mắt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Đúng lúc này hạ nhân của hắn đi vào nói nhỏ gì đó vào tai Tấn Vương, Tấn Vương liền đứng lên nói, “Tiểu vương còn có chút việc, không ở đây phụng bồi hai vị thêm nữa.”
Tấn Vương vừa định dẫn người xuống lầu đã nghe thiếu niên ở trên hô, “Tiểu biểu thúc, nhớ kết trướng* nha –” Tấn Vương nhịp nhịp ngọc phiến vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn là cười lớn lắc đầu đi.
* kết trướng = trả tiền.
Sau khi Tấn Vương rời đi, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của nam nhân nhưng thiếu niên lại phát hiện Ngụy huynh dường như có chút không ổn, cũng không thấy hắn động đũa nữa, liền hỏi, “Ngụy huynh, ngươi làm sao vậy?”
Không cần biết Từ Bảo Chương hỏi thế nào, nam nhân đều lắc đầu tỏ vẻ không sao, mãi đến tận khi hai người chia tay, thiếu niên vẫn không biết rốt cuộc vì sao Ngụy huynh lại đột nhiên cảm thấy không vui.
Lại nói sau đó, Tấn Vương hồi phủ rồi liền nghĩ tới cái người Ngụy Thập Cửu này. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy quen mắt, luôn có cảm giác như đã gặp qua bóng dáng này ở đâu rồi. “Hắn giống một người…”
Một mỹ cơ hầu hạ bên cạnh nghe thấy Tấn Vương lẩm bẩm liền cười ha hả nói, “Vương gia nói tới ai, chẳng lẽ là người mới?”
Ai ngờ, Lý Thuần nói mớ một hồi, bỗng dưng liền buông lỏng chén rượu trong tay.
“Vương gia?” Cơ thiếp trong Tấn Vương phủ không khỏi hô gọi, chỉ thấy sắc mặt Lý Thuần chợt biến, trầm ngâm nói, “… Lại là hắn!”
Về phần rốt cuộc người Tấn Vương nghĩ đến là ai, trong lòng cảm thấy thế nào, ở đây không đáng nhiều lời. Lại nói, qua thêm hai ngày, Từ Bảo Chương mời Ngụy huynh lần nữa, Lý Vân Tễ đã khôi phục như thường, khiến cho trong lòng thiếu niên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vì sự khác lạ của Ngụy huynh hôm ấy mà Từ Bảo Chương miễn cưỡng buồn bã một trận, sau đó lại ở chung hoà thuận vui vẻ, Từ Bảo Chương liền cả ngày hoan hoan hỉ hỉ. Cảm xúc của thiếu niên phảng phất như cứ lên lên xuống xuống theo nam nhân gọi là Ngụy Thập Cửu. Nhưng mà, một bên mới biết yêu, một bên lại có điều kiêng dè, đúng là khiến cho đoạn hảo duyên này ma xui quỷ khiến phí thời gian nhất thời.
Tháng năm, Trắc phi Thái tử lâm bồn, bình an sinh hạ một nữ nhi. Thiên tử long tâm đại duyệt, thân phong nữ hoàng tôn làm Đoan Nghi quận chúa, ban thưởng vô số, một tháng sau khi Trắc phi hạ sinh, chấp nhận cho quốc trượng vào cung an ủi Trắc phi.
Ngày hôm đó, Trấn Bình hầu dắt trưởng tử Từ Bảo Chương vào Thái Thần cung.
Từ Bảo Chương đã sớm biết tỷ tỷ sinh hạ hoàng tôn nữ, vẫn luôn ngóng trông tới lúc được vào cung gặp tiểu Quận chúa. Lúc Trắc phi đến nghênh đón phụ thân, liền bảo nhũ mẫu ôm Quận chúa đến. Trấn Bình hầu ngắm ngoại tôn nữ còn nằm trong tã lót một chút, gương mặt xưa nay nghiêm túc thận trọng hiếm khi toát ra một tia mềm mại, tiểu Quận chúa vừa mới đầy tháng đã có mắt nhìn, thấy người lạ cũng không khóc không nháo.
Trấn Bình hầu vuốt cằm nói, “Gan không biết sợ, rất có phong độ của mẫu thân nàng.”
Trắc phi nghe vậy cũng vui mừng cười, sau khi sinh con nàng khôi phục rất nhanh, trước mắt khí sắc thoạt nhìn không tệ, cũng có thể khiến phụ thân an tâm. Nàng bảo cung nhân dẫn hài tử và Từ Bảo Chương đi, còn mình và Trấn Bình hầu vào trong nói chuyện.
Từ Bảo Chương không dám bế hài tử, e sợ rằng mình sẽ làm hỏng cành vàng lá ngọc này, nhũ mẫu liền đặt hài tử lên giường êm, thiếu niên ngồi xuống bên cạnh, vui vẻ đùa với hài tử, “Tiểu Quận chúa đáng yêu như thế, nếu có thể ôm về nhà thì thật tốt.”
Nhũ mẫu nghe xong liền cười nói, “Tiểu công tử không lâu nữa sẽ gả cho người, tự sinh vài đứa vui đùa không phải tốt hơn sao.”
Từ Bảo Chương trước giờ nghe được mấy chuyện đùa kiểu này cũng không thấy gì, chẳng hiểu sao lần này nghe đến việc lập gia đình, lại còn sẽ sinh con cho đối phương, mặt liền không khỏi nóng lên, “Nhũ mẫu đừng chê cười ta, ta, ta… mới không lập gia đình đâu.”
“Suy nghĩ này của tiểu công tử không đúng đâu, khào tử sao có thể không lập gia đình được?” Nhũ mẫu trợn to mắt, “Bằng không, một khi triều kỳ đến thì sẽ phải chịu khổ.”
Từ Bảo Chương cũng biết khào tử khác với người thường, cho dù nam hay nữ đều có thể sinh con, mặc dù từng nghe giáo đạo cô cô* nói qua về triều kỳ, nhưng dù sao cũng chưa tường thế sự, không biết lợi hại, cho nên xưa nay y đều không coi là chuyện gì đáng kể. Lại nghe nhũ mẫu cười nói, “Trên người tiểu công tử đã tỏa ra mùi thơm lạ lùng, có lẽ không tới nửa năm nữa là sẽ đến.”
Nghe ngữ khí nhũ mẫu giống như là một chuyện đáng mừng lắm — này thực ra cũng không tính là sai. Giống như nữ tử tới tháng, khào tử tới triều kỳ chính là biểu hiện của sự trưởng thành, có thể sinh con dưỡng cái, đương nhiên là một chuyện tốt. Từ Bảo Chương vẫn cứ không rõ, vì sao vừa đến triều kỳ nhất định phải lập tức lấy chồng, không lấy không được. Chẳng lẽ nói lấy chồng rồi lúc triều kỳ sẽ không phải chịu khổ? Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Bảo Chương ý thức được, đối với bản thân, đối với tiết khào, y hình như có rất nhiều chuyện chưa hiểu.
Lúc này Trấn Bình hầu đã bàn bạc xong với Trắc phi, nhìn phụ thân hắn và nữ nhi đi tới, Trấn Bình hầu sắc mặt như thường, Trắc phi nương nương ngược lại nhìn tái nhợt hơn ban nãy một chút, có lẽ là thực sự mệt mỏi.
Trấn Bình hầu nói, “Nương nương tiễn đến đây là được, vẫn vào nằm nghỉ một chút mới tốt.”
Trắc phi cũng gật gật đầu, nói với phụ thân, “Lúc trước Hoàng thượng ban thưởng những thứ này, bổn cung không dùng tới, phụ thân cầm về cho Viện quân bồi bổ thân thể.”
Hai phụ tử lại nói vài lời thân thiết, trước khi cáo từ, Trấn Bình hầu mới nói một câu, “Nương nương còn trẻ, mọi chuyện không thể nôn nóng.”
Trắc phi im lặng, đáp, “Phụ thân yên tâm, bổn cung hiểu rõ.”
Sau khi phụ tử Hầu gia rời đi, Trắc phi nương nương ôm lấy Quận chúa từ tay nhũ mẫu. Nàng hỏi, “Vừa nãy nhìn bổn cung có phải rất vui vẻ không?”
Nhũ mẫu cẩn thận nói, “Nương nương có Quận chúa khả ái như thế, đương nhiên vui mừng.”
Gương mặt Trắc phi đầy trìu mến nhìn hài tử trong lồng ngực, nói, “Không sai, bổn cung rất vui mừng.”
Cùng lúc đó ở nơi này, bên trong Ngự hoa viên hậu cung, Hiền phi đang đi dạo cùng Ngụy vương.
“Trước đó vài ngày Hoàng thượng lại hỏi bổn cung, bổn cung chỉ đành mời ngươi vào cung hỏi thử.” Gương mặt Hiền phi nương nương hiền lành như một vị trưởng tẩu bình thường, nàng liếc nhìn Lý Vân Tễ, “Không biết, Ngụy vương suy ngẫm ra sao rồi?”
Từ lần gặp gỡ nữ sĩ ngày trước đến giờ đã qua hai tháng, trong thời gian này các thế gia cũng thăm dò ý tứ Hiền phi, thế nhưng người muốn lấy vợ đâu phải nương nương, bọn họ có điều không biết, người bọn họ chân chính nên bỏ công sức, đừng nói cân nhắc, sợ là từ lâu đã quên mất dáng vẻ của mấy vị cô nương ngày đó rồi.
Gần đây Lý Vân Tễ sa vào vui đùa, lúc này mới nhớ tới việc nương nương dặn dò, mặc dù hiểu rõ Kim thượng và Hiền phi có ý tốt, có điều trong lòng hắn đã có đáp án, bởi vậy liền dừng lại bái nương nương rồi nói, “Thần, thần có thua thiệt… không dám làm, làm lỡ người, người khác.”
“Vương gia không cần như vậy, mau đứng lên đi.” Hiền phi giả vờ đỡ Ngụy vương một chút, nhìn hắn chốc lát rồi khẽ thở dài, “Bổn cung cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao chuyện duyên phận nào có thể cưỡng cầu.” Nàng lập tức cười cười, “Thứ gọi là nhân duyên này cũng kỳ quái, càng nóng vội cầu mong lại càng cầu mà không được. Nếu đã thích ứng với hoàn cảnh, biết đâu chừng còn có thể có niềm vui bất ngờ.”
Lý Vân Tễ mơ hồ cảm thấy lời nương nương có thâm ý khác, vừa bước đi trong lòng vừa thầm cân nhắc. Chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu, hắn lại nghĩ đến một thiếu niên đã từng nói với hắn, tương phùng tức là hữu duyên. Nói như vậy, hắn và Từ Bảo Chương, có phải đã coi như hữu duyên rồi — bỗng nhiên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Một thái giám tiến lại nói, “Nương nương, Trấn Bình hầu và Từ tiểu công tử vừa hay vào cung gặp Trắc phi Thái tử, biết nương nương ở đây liền cố tình đến thỉnh an.”
Nương nương còn chưa tỏ vẻ gì, Lý Vân Tễ đã chấn động ngay lập tức. Hắn theo bản năng nhìn về phía đó, liền thấy trên một hành lang cách đấy không xa, Trấn Bình hầu đang dắt một thiếu niên đi đến, sao có thể không phải là Từ Bảo Chương không sợ trời không sợ đất kia.
Ngay sau đó liền nghe Hiền phi nương nương nói, “Nhanh đi mời Hầu gia và tiểu công tử lại đây.”
— Lần này đúng là dù cho Lý Vân Tễ có gọi rách cổ họng cũng có mà chạy đằng trời.