Chương 27
Ngày tháng năm đó, chúng ta cùng ở bên nhau, thật hạnh phúc biết bao...
- Kim Soo Hyun, anh nói thần tượng của em có tham gia cuộc thi tài năng, rốt cuộc là có không vậy? - Cô băn khoăn hỏi, lần trước rõ ràng là anh có nói mà, vậy mà mấy ngày nay không nhắc gì đến chuyện này.
Kim Soo Hyun đang đọc báo, nghe cô nói liền đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó anh chậm rãi mở miệng:
- Có. Anh khẳng định. Nhưng em đã là bạn gái rồi, còn lâu anh mới cho đi xem!
Cô nghe anh nói thì trợn mắt, không phải chứ? Anh đã không cho cô đi mà còn nói ra chuyện này cho cô biết? Anh đang troll cô à?
- Kim Soo Hyun, anh không nên nói như vậy! Em là bạn gái anh, nhưng em có quyền được theo đuổi thần tượng của em, còn anh thì không có quyền!
Kim Soo Hyun trong lòng chất chứa cảm giác ngọt ngào, được cô gái nhỏ này yêu thương đến vậy, một ngôi sao như anh có chết cũng xem như đáng.
- Thôi được. Nếu vậy thì tùy em! - Anh gấp tờ báo lại đặt lên bàn, ôm cô vào lòng rồi đứng dậy bước vào phòng.
Cô nhìn theo bóng anh đi, đến khi làm bạn gái anh, cô mới biết, anh cũng không rảnh rỗi gì vì mỗi ngày, anh chỉ có thể ở bên cô vào mỗi buổi sáng trước lúc bảy giờ, buổi tối thì đến tận mười giờ anh mới trở lại. Cô từng hỏi anh làm nghề gì, anh chỉ cười và nói sau này cô sẽ biết, nhưng cô thật sự rất tò mò.
Đến khi anh rời khỏi phòng, cô mới ngớ người ra. Hình như hôm nay anh Kim Soo Hyun có lịch quay ở trung tâm thương mại.
Mặt tôi cười hết sức nhan hiểm, hôm nay được nghỉ, vì thế tôi quyết định đi đến ngắm anh Kim Soo Hyun một phát mới được.
Khi tôi đến, mọi người bu xung quanh như kiến, tôi có thấy một chiếc ô tô hạnh sang, hình như mới đỗ cách đây không lâu, tôi đến xem, chiếc xe này chắc hẳn là chiếc xe mà anh Kim Soo Hyun đi đến rồi.
“Phải chụp vài tấm về xem mới được!” Cô tự nhủ thầm, đi tới chiếc ô tô sang trọng kia.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, chụp vài kiểu hình.
Sau khi thấy ưng ý, cô nhìn đi nhìn lại chiếc ô tô, cảm thấy có điều gì đó kì lạ khó hiểu.
Trong xe ở hàng ghế sau, xuất hiện một đô bao tay da đen, một chiếc khẩu trang đen, chiếc mũ lưỡi trai đen.
Cô ngạc nhiên, thật sự không ngờ thần tượng của mình lại có phong cách giống y hệt Kim Soo Hyun phiên bản lỗi.
Cô tự nghĩ, không lẽ, những người tên Kim Soo Hyun đều có loại phong cách này?
Vậy thì tốt quá rồi! Về cô sẽ hỏi anh những sở thích đó, như vậy cô cũng sẽ biết sở thích của thần tượng cô!
A! Tuyệt thật!
Tiếng hét từ trong các trung tâm thương mại phát ra làm cô giật mình, thật là, có lẽ là do gặp được thần tượng ở đây nên trông ai cũng phấn khích cả.
Kim Sang Won cũng không ngoại lệ, cô đang háo hức lắm đây.
Vì cô có dáng người nhỏ và thấp bé, cho dù hơi mập nhưng cũng đáng yêu. Vì thế cô dễ dàng luồn lách vào trong đám đông và tiến về phía đông người hò hét kia.
Khi thấy anh, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp, anh đeo kính đen, mặc một chiếc áo phông trắng, quần jeans, dày nike đen. Trông anh thật cá tính, khuôn mặt anh lúc nào cũng đẹp trai như vậy, cũng rạng rỡ như vậy.
Anh cười tươi với mọi người, ánh mắt của anh quét qua các fan, dừng lại chỗ tôi.
Mặt tôi đỏ lên, chẳng hiểu tại sao tôi lại nghĩ anh nhìn mình chằm chằm trong khi tôi và anh không quen biết gì nhau. Có khi, anh cũng quên tôi là người may mắn được anh ôm lần trước rồi cũng nên.
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn anh, vẫn ánh mắt ấy, anh vẫn cứ nhìn tôi, hay do tôi hoang tưởng nhỉ? Tôi đưa tay lên day day mắt mình, tôi không hề nhìn nhầm.
Tôi nhìn anh, nhưng lần này, ánh mắt anh đã rời khỏi người tôi, anh bước đi.
Tôi biết ngay mà, Kim Sang Won, mày đừng có tưởng bở, anh ấy không bao giờ để ý đến mày đâu! Với lại mày đã có Kim Soo Hyun phiên bản lỗi rồi nên mày không được tơ tưởng đến Kim Soo Hyun chính gốc.
Tôi suy nghĩ xong thì quyết định chuồn về, tôi đã là bạn gái của anh thì nhất định phải có trách nhiệm, không thể tơ tưởng đến ai khác.
Đôi mắt Kim Soo Hyun quét qua thân hình nhỏ nhắn đang lủi kia, đôi mắt anh lóe lên ý cười:
“Cô gái nhỏ, em thật sự chọn anh ta mà không chọn anh à?”
Tối...
Trời se lạnh, Kim Sang Won đứng ở ban công, cô khoác một chiếc áo khoác mỏng, đứng ngắm nhìn những ngôi sao trên trời.
Về những ngày ở bên anh, cô cảm thấy rất vui, rất ấm áp, đến nỗi nếu bây giờ anh đột nhiên rời xa cô, chắc chắn cô sẽ không có đủ sức mà gượng dậy nổi mất.
Một bàn tay luôn vào eo cô, cô quay người lại, người đàn ông có thân hình ấm áp đó mỉm cười:
- Ở ngoài đây không sợ lạnh à?
Cô lại nhìn lên trời, có một ngôi sao phát sáng ngay trên bầu trời ấy:
- Kim Soo Hyun, anh thấy đẹp đúng không? - Nói, cô đưa tay chỉ lên trời, chỉ vào ngôi sao mà cô nhìn thấy.
Anh mỉm cười, cô không thấy nhưng lại cảm nhận được, anh nói, anh cúi đầu xuống vai cô:
- Nó không đẹp bằng anh!
Kim Soo Hyun phiên bản lỗi! Từ lúc nào anh đã láo xược như vậy? Đó là ý nghĩ của cô khi anh nói câu đó.
- Nó... Càng không đẹp bằng em! - Câu nói đó, nó đã làm cho cô mất ngủ cả đêm.