Chương 34 Em Muốn Anh Phải Theo Đuổi Em Thế Nào? (1)
Kim Soo Hyun nhìn cô, hoàn toàn không thể ngờ cô lại có thể nhìn anh bằng ánh mắt đó, nó quá xa lạ, trong đó không hề chứa một chút sự hồn nhiên nào cả, cô của những ngày đó đã đi đâu mất rồi?
- Kim Sang Won... Anh gọi tên cô, chỉ tiếc là... Cô như không nghe thấy lời anh nói mà thẳng thừng đi xẹt qua người anh, ánh mắt cô không hề liếc anh đến một cái.
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má, hai mắt cô đỏ hoe, cô đưa tay gạt nó đi tiếp tục cất bước, những người xung quanh nhìn hai người sau đó lại lắc đầu bước đi vô định.
Đứng trên sân thượng hóng gió, đôi mắt đen long lanh nhìn lên bầu trời, lại nghĩ đến vì sao ở ngoài kia có phải là một hành tinh nào đó không?
Cô lại nhớ đến bộ phim “Vì sao đưa anh tới” mà anh đóng, cảm giác đau đớn lại lan tỏa.
Nếu dang đôi tay có thể với tới được không
Xin đừng thế mà, đừng bước đi quá xa khỏi anh
Em đang kiếm tìm một người khác à
Người ta đang chờ đợi em
Ở đây, ở đó ư
Một giọng hát trầm ấm cất lên, cô nghe thấy nó, bất giác quay người lại, anh đứng cùng hàng với cô, nhưng khác tầng thượng, cũng khác vị trí.
Ánh mắt anh liếc sang nhìn cô, anh cố gắng tìm một thứ gì đó ở khuôn mặt cô nhưng trái lại, cô không hề phản ứng lại gì cả, một chút cũng không.
- Kim Sang Won... - Anh nhăn mặt nhìn cô, cô nàng này, không phải cô nghĩ anh lừa cô sao? Nhưng cô đâu biết anh thật sự rất yêu cô?
Cô ừ hử nhìn anh, lại nhìn trời một lần, quay người đi vào phòng.
Cô nàng lạnh lùng?
Em đang muốn diễn vai đó với anh sao?
Kim Soo Hyun ngây ngốc nhìn căn phòng kia, trái tim anh chợt nhói.
Không phải em rất thích anh sao?
Vậy tại sao, em lại như vậy?
Cô đi ngủ sớm, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nằm trùm kín người từ đầu đến chân, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Cô nhắm mắt lại, hình ảnh người đó lại hiện ra, một người là khuôn mặt vô cùng đẹp trai nhìn cô mỉm cười, còn một người toàn bộ khuôn mặt đều trùm kín nhưng ánh mắt đó lại tràn đầy sự ấm áp hiếm có.
Toàn thân cô truyền đến cảm giác nóng nực khó hiểu, chẳng biết tại sao cô lại tưởng tượng có một sức mạnh nào đó đè nặng lên người cô khiến cô khó thở, cô mở mắt dậy.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, chẳng hiểu tại sao lại có linh cảm chẳng lành.
Một bàn tay to lớn đang đặt lên người cô rất thoải mái, cô giật mình hét toáng lên làm người đó cựa mình, cô lấy gối đập túi bụi vào người đang nằm kia hét to:
- Tên khốn kiếp kia! Dám vào phòng bà ngủ à! Tên biến thái! Tên mất dịch!
Kèm theo đó là tiếng la oai oái của người đó, anh xoa xoa đầu, cực kì không thoải mái, giọng anh rõ ràng là đang buồn ngủ:
- Sang Won... Là anh!
Cô dừng ngay việc mình đang làm lại, bật đèn sáng lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai kia có chút xước xát, lại nghĩ anh là người nổi tiếng, điều đó thật bất lợi.
Cô ủ rũ, khuôn mặt trầm xuống, cô cất giọng lạnh lùng:
- Kim Soo Hyun, mời anh về cho!
Khuôn mặt đẹp trai của anh đen lại, anh chỉ chỉ vết thương bị xước chưa đầy 1mm trên mặt, giọng nói không khác gì kẻ ăn vạ:
- Kim Sang Won, em nỡ từ bỏ trách nhiệm với anh sao?
Cô lặng im, còn anh, anh vẫn chỉ chỉ vào vết xước trên mặt.
- Em có biết cuộc đời của anh là dựa vào nó không? Giờ em hủy hoại nó rồi anh biết phải làm sao?
Cô cứng họng, hoàn toàn không thể phản bác được những lời anh nói...
Người đàn ông này... Anh trêu chọc cô, có nhất thiết phải diễn nhập tâm như thế này không?