Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 107: Chương 107: Thành phố Kansas (1)






Có thể gặp người quen ở đây, thật sự khiến Hoài Chân rất bất ngờ.

Cô thức dậy vào lúc bảy giờ rưỡi, sắc trời tờ mờ không khác gì buổi sáng nặng nề ở phố người Hoa San Francisco lúc sáu giờ rưỡi. Âm thanh trong radio dưới lầu nghe như một bà cụ lười biếng ngồi sâu trong căn nhà kiến trúc Thạch Khố Môn*, đang thông báo cơn mưa lớn đi từ Tây sang Đông đã rời khỏi quận Hồ Muối Lớn, nhưng bầu trời âm u xám xịt sẽ khiến người ta cảm thấy cơn mưa này vẫn chưa tan.

(*Thạch Khố Môn là kiến trúc của Thượng Hải vào đầu thế kỷ 20, khi người Pháp mang theo văn hóa phương Tây đến pha trộn với phong cách kiến trúc của thành phố này. Ảnh.)

c107

Hoài Chân tính dậy sớm dọn dẹp giường chiếu, xúc tro trong lò đem ra vườn đổ đi, nhân tiện trước khi lên đường thì vào thị trấn lân cận, hoặc đến thành phố Salt Lake mua ít hoa tươi đem về chỗ bà Noonan, nhưng cô không ngờ mình lại là người dậy trễ nhất.

Lúc xuống lầu, trong phòng bếp và phòng ăn ngập trong mùi bánh gừng nướng thơm lừng. Ceasar mặc sơ mi sẫm màu và quần dài màu trắng cắt may vừa người, chân xỏ dép đứng sau rèm cửa sổ khép hờ, nhìn chăm chú về phía xe hơi bị sa lầy tối qua. Từ ban sáng Ceasar đã nghe thấy động tĩnh, cho tới khi cô đến gần thì anh mới quay đầu lại, cô vào phòng bếp ăn sáng, ở đó có bánh gừng do bà Noonan nướng và sữa bò nóng.

Hoài Chân gật đầu, cầm ấm đồng rót nửa ly sữa bò, lại lấy một miếng bánh gừng ở trong giỏ ăn sáng ra, ăn xong mới hỏi anh có phải có người phát hiện ra xe hơi rồi không.

Ceasar nói không chắc lắm, vì mới năm giờ sáng đã có người đến nhấn chuông cửa, hỏi bà Noonan có biết chiếc xe neo trên đường làng là của ai không, lấy cớ nói tình trạng đường rất tệ, chiếc xe lại chặn đường của bọn họ, nên hy vọng có thể liên lạc với chủ xe lái xe đi.

“Bà Noonan nói chúng ta không ở đây.”

“Ừ. Đợi người đi rồi bà ấy mới lên lầu, lúc đó anh cũng vừa tỉnh.”

“Người bấm chuông vẫn chưa đi, đúng không?”

“Đúng thế, nhìn chiếc xe Aztec kia đi.”

Hoài Chân nhìn chằm chằm hai chiếc xe đậu bên dưới cành cây rậm rạp ở bờ hồ xa xa, “Có lẽ đang canh chừng chúng ta đi ra khỏi đây.”

Ceasar nói, “Lúc sáng anh đã mượn điện thoại gọi cho công ty kéo xe, nửa tiếng nữa bọn họ sẽ kéo xe đến cây xăng gần đây.”

“Vậy chúng ta ra ngoài thế nào? Từ cửa sổ?”

Ceasar nhìn chằm chằm chiếc xe đỏ kia, cảm khái nói, “Một khi có gương mặt lạ xuất hiện trong làng trong trấn, ngay lập tức sẽ trở thành tiêu điểm của mọi cặp mắt sau cửa sổ.”

Hoài Chân nói thêm, “Nhất là tại thị trấn nhỏ hoang vu ở Mỹ.”

Ceasar bật cười đầy khó hiểu.

Hai mặt giáp biển, đứng trên đất liền phóng mắt nhìn ra là bình nguyên bao la, không chỉ là người mới tốt số, mà còn được thượng đế ban phát miếng ăn.

“Bà Noonan ra ngoài làm gì…”

“Bà ấy có quen mấy người Hoa ở Giáo hội Giám lý, muốn đến đó hỏi xem bọn họ có bằng lòng giúp chúng ta không. Vì đảm bảo an toàn, anh đã đưa bằng lái xe, chìa khóa xe và cả thẻ căn cước cho bà ấy rồi, hỏi bà ấy cần gì, bà ấy nói dùng nó có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.”

Hoài Chân gật đầu, “Đưa cho bà ấy là đúng.”

Ceasar nói tiếp, “Anh đưa cho bà ấy bản sao.”

Hoài Chân ngạc nhiên, “Anh làm bản sao từ hồi nào vậy?”

Ceasar nói, “Trong phòng cha nuôi có máy mà, em không thấy à? Con người bà Noonan rất tốt, bà ấy nói bản sao tốt hơn.”

Hoài Chân thừa nhận, cô thật sự kinh sợ trước phong cách hành sự kín đáo của Ceasar rồi.

Có điều liên hệ với chuyện vì sao lại lưu lạc đến đây thì quan hệ của hai người bọn họ cũng không có gì dễ đoán. Người bài Hoa là người da trắng, nhưng người Hoa thì sẽ không.

Nhất thời mọi cảm xúc trong Hoài Chân đan xen nhập nhằng, cuối cùng chỉ biết nói, “Thật sự rất biết ơn bà ấy.”

“Bà ấy nói trong mấy năm chồng bà qua đời, được nhiều người Hoa trong Giáo hội Giám Lý ở phố người Hoa thành phố Salt Lake giúp đỡ, nên bà ấy rất thích ở chung với người Hoa.”

Hoài Chân nhìn anh.

Ceasar cũng cúi đầu nhìn cô, một lát sau mới không biết xấu hổ thừa nhận, “Anh cũng rất vui lòng tiếp nhận sự giúp đỡ của người Hoa.”

Hoài Chân không lên tiếng, quay đầu đi vào phòng bếp, định ăn thêm một chiếc bánh gừng nhỏ bé nữa.

Ceasar ở đằng sau cười, truy hỏi, “Can’t I?”

Cô đứng trong bếp nói, “Em ghét những người chính đảng đạo đức giả như các anh.”

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.

Hai người nhìn nhau, sau đó Ceasar sải bước đi vào bóng râm dưới hành lang, nhấc ống nghe điện thoại treo tường lên.

Anh cẩn thận nói Hello, sau đó nhướn mày nhìn cô, ý bảo cô đi đến.

Hoài Chân nhẹ nhàng bước tới, bất giác nín thở.

Ceasar cầm ống nghe khoảng mười phút, vẻ mặt mới từ từ dãn ra.

“Professor, would you mind telling your full name?” Anh nhìn Hoài Chân, lại hỏi vào ống nghe, “Chan…Chan Yue Nin, right? Sorry, sorry, thank you. She’s here… I’ll ask her.”

Anh cho ống nghe, thì thầm hỏi cô, Chan Yue Nin, còn nhớ không?

Cô nói, ai cơ?

Anh nói tiếp, đảo Thiên Thần, cha của cô gái kia, đã nhớ chưa?

Cô mở to hai mắt, ông ấy ——

Anh chỉ vào ống nghe, ông ấy thấy thẻ căn cước của em, nói rất cảm kích vì em đã giúp đỡ con gái ông ấy. Còn nói ông ấy từng đọc Thời báo San Francisco, mọi giáo sư người Hoa ở đại học Utah đều biết em. Nếu chúng ta đồng ý thì ông ấy sẽ lập tức lái xe đến, một giờ sau sẽ tới nơi. Nhưng có lẽ ông ấy còn có vài chuyện khác muốn nói với em.

Hoài Chân gật đầu, cô nghĩ sẽ không phải chuyện gì xấu.

Sau khi hỏi thăm ý cô, Ceasar mới chuyển đạt lại ý của mình với giáo sư Trần, cũng cám ơn ông rồi mới cúp máy.

Một tiếng sau, chiếc xe Aztec lái chạy vào nhà tranh, sau khi dừng gần cửa, một người đàn ông trung niên tay cầm gậy chống quý tộc bước xuống. Đi theo sau ông ta là một cô gái mặc áo sơ mi len mà nữ sinh trung học lúc bấy giờ rất hay mặc, bên dưới mặc quần jeans, tóc uốn xoăn chia 3:7, tung tăng đi trên đường.

Đợi bà Noonan dẫn hai người vào, cô gái kia lập tức nhào đến ôm chầm lấy Hoài Chân, vui vẻ nói, “Lúc mẹ Trân Linh gọi điện đến nói là cô, tôi còn không tin!”

Hoài Chân mất chút thời gian mới nhận ra đó là Trần Mạn Lệ, ngẩn người rồi cười nói, “Cô Trần đã đẹp hơn nhiều rồi.”

Cô ấy sờ tóc, “Linh Trân dẫn tôi đi làm tóc.”

Hoài Chân nói, “Xem ra hai người sống với nhau rất tốt, tôi thật sự vui thay cô đấy.”

Người đàn ông trung niên đứng nói chuyện với bà Noonan một lúc, thấy cô ngẩng đầu nhìn mình thì giải thích bảo, “Vì có lẽ chốc lát nữa sẽ có nhiều người ngồi xe, nên Linh Trân không tới.”

Hoài Chân không biết vị giáo sư Trần này tuân theo quy cũ xã giao Mỹ hay Trung Quốc, sợ cử chỉ của mình trong mắt người của theo phép tắc Trung Quốc như ông ấy không đủ trang nhã, cho nên không dám tùy tiện đi lên bắt tay với ông, chỉ gật đầu nói, “Cám ơn giáo sư Trần.”

Lúc này bà Noonan xách giỏ bánh gừng đi ra, cười bảo, “Lâu lắm rồi không có nhiều khách đến nhà như thế. Nào lại đây, vào nhà đi đã, vào phòng khách ăn bánh trò chuyện.”

Giáo sư Trần cầm theo một túi giấy bọc lan trắng tới, Hoài Chân cứ tưởng đó là một bó, đợi tới khi bà Noonan hớn hở đặt nó lên bệ cửa sổ trong phòng khách, thì cô mới phát hiện đó là một chậu lan trắng một cành một hoa.

Trước khi vào nhà, Hoài Chân nói khẽ với Ceasar, thật đúng là không tưởng tượng nổi nổi.

Anh nói không tưởng tượng nổi cái gì?

Chưa bao giờ có cảm giác này, cứ như thể cô đến viện bảo tàng Louvre trước mười giờ sáng, lúc đứng ở cửa học sinh không cần xếp hàng thì bắt gặp bạn cấp hai nhiều năm chưa gặp.

Cô nghĩ ngợi, thấp giọng nói với anh, it’s just like when I found I love you. (Giống như lúc đầu em phát hiện em yêu anh vậy.)

Unbelievable, right? (Thật khó tin đúng không?)

Nói đoạn, khóe miệng anh cong lên thấy rõ.

Cho tới khi vào nhà, hai người vẫn mỉm cười như thế. Trần Mạn Lệ cứ nhìn cô và Ceasar mãi, không hề để ý giáo sư Trần đứng cạnh ho khan liên tục.

Mấy người ngồi xuống ghế sofa, giáo sư Trần rất ngắn gọn hỏi Ceasar tình hình bây giờ của họ ra sao và gặp phải rắc rối nào.

Anh nói hai người định đến Columbia, nhưng anh không thể đi máy bay, đi tàu thì phải xuống ga giữa chừng, tìm nhà trọ nghỉ chân cũng gặp khó khăn. Xe hơi đậu ở bên ngoài, mà hình như hôm nay cũng có người lần theo biển số xe tìm ra rồi.

Giáo sư Trần nghiêm túc lắng nghe một lúc, đột nhiên hỏi anh: Columbia, Columbia nào?

Ceasar bật cười, nói câu hỏi này rất khó trả lời?

Hoài Chân không hiểu, what do you mean by Columbia?

Giáo sư Trần nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi có phải cô định tham gia hội nghị giáo dục liên văn hóa đó không?

Cô đáp phải, dù thế nào cũng muốn thử chút.

Giáo sư Trần trầm tư, nói có thể giúp bọn họ, ông có mấy lựa chọn, để xem bọn họ muốn cái nào.

Thứ nhất, ông sẽ lái xe chở bọn họ đến trạm xe buýt Greyhound ở thành phố Salt Lake, bọn họ có thể mua vé xe từ đó đến bất cứ nơi nào.

Thứ hai, mẹ ông có dư một chiếc xe, ông có thể đổi biển số cho họ rồi tiếp tục lái xe đến địa điểm.

Sau đó ông hỏi cô, “Cháu có biết Quỹ Rockefeller không?”

Hoài Chân gật đầu, “Cháu biết. Ba năm trước Rockefeller đã tài trợ cho ‘Hội Đồng Hiệp Hội Học Thuật Hoa Kỳ’ và khởi xướng ‘Thúc đẩy hội học thuật Trung Quốc lần thứ nhất’ tại New York, với hy vọng người Mỹ sẽ tìm hiểu thêm về lịch sử và văn hóa Trung Quốc.”

Ông nhìn cô với vẻ khen ngợi, gật gù bảo, “Quả thực nước Mỹ hiểu biết quá ít về Trung Quốc.” Sau đó ngẩng đầu nhìn Ceasar, nói xin lỗi với anh.

Ceasar bảo, “Không sao, thậm chí có thể nói là phải khắc sâu hơn.”

Bà cụ và giáo sư cùng bật cười.

Hoài Chân chờ ông nói tiếp, ngay đến hơi thở cũng trở nên bất giác dồn dập.

Giáo sư Trần nói, “Cộng đồng người Hoa ở Utah luôn quan tâm đến vấn đề này. Mà có một người thường xuyên qua lại với bọn chú có một người trong giáo hội Giám lý, chính là tiên sinh Hằng Mộ Nghĩa đang dạy học ở đại học Yến Kinh. Tên tiếng Anh là Arthur William Hummel, cháu có biết ông ấy không?”

Hoài Chân gần như thốt lên, “Có phải là tiến sĩ Hằng Mộ Nghĩa đang biên soạn cuốn “Lược truyện danh nhân đời nhà Thanh” không?”

Giáo sư Trần gật đầu, “Gần đây ông ấy ở bảo tàng Đỉnh Vàng ở Promontory, trưa mai sẽ đi máy bay đến thành phố Kansas rồi tiếp tục đến thành phố Independence. Ông ấy cũng đã đọc sổ tay khám bệnh cháu viết ngày trước rồi, cảm thấy nội dung khá phong phú. Ông ấy rất có tiếng nói ở hội đồng học thuật Hoa Kỳ, có lẽ ông ấy có thể nói cho cháu biết vài thứ về Promontory, thậm chí còn có thể giúp cháu được nhiều hơn. Nếu cháu muốn, chú có thể đặt giúp cháu vé máy bay trưa mai đến thành phố Kansas. Tiếng Trung của ông ấy cũng không tệ.”

Ceasar khẽ nhéo tay Hoài Chân.

Cô gật đầu.

Giáo sư Trần nhìn sang Ceasar, lại đổi qua nói tiếng Anh, “Còn về cậu, chàng trai trẻ, tôi có thể đổi biển số xe cho cậu, cậu tự lái xe đến thành phố Kansas, tôi có người bạn đang mở nhà nghỉ dây chuyền tại khu vực tập trung Casino bên kia ——”

Ceasar lập tức nói, “Yes.”

Giáo sư Trần cười, “Khách sạn của bạn tôi rất thân thiện với mọi chủng tộc, nhưng có điều…” Ông ho hai tiếng, “Tình hình quanh khu Casino không được hay ho cho lắm, hai người biết đấy.”

Ceasar lại không do dự nói tiếp, “Yes.”

Giáo sư Trần nghiêm mặt, gật đầu nói, “Nhớ phải gọi điện đặt trước, tôi sẽ đưa địa chỉ khách sạn cho Hoài Chân, các cậu có thể gặp nhau ở đó —— cậu đừng đến muộn hơn cô bé này đấy.”

Anh cười đá[, dĩ nhiên rồi.

Dặn dò xong xuôi tất thảy, giáo sư Trần hỏi bà Noonan có thể mượn điện thoại được không. Bà Noonan nói cứ tự nhiên.

Cha vừa đi, Trần Mạn Lệ lại không nhịn được kéo tay cô nói, “Ngày trước Linh Trân và mẹ mình đã nói với tôi rồi, bọn họ cảm thấy anh ta thích cô, nếu không phải hôm nay gặp, thì tôi thật sự không dám tin lời bọn họ nói là thật đâu ——”

Ceasar: “…”

Cô ấy như quên khuấy đi việc Ceasar có thể nghe hiểu vài ba câu quốc ngữ, còn vui vẻ nói tiếp: “Hơn nữa, nhìn anh ta không giống kiểu người sẽ bỏ trốn ——”

Rốt cuộc Ceasar cũng không nhịn nổi nữa, dùng âm tiết tiếng Quảng mà hỏi cô ấy theo phát âm kiểu quốc ngữ, “Kiểu người thế nào thì sẽ bỏ trốn?”

Trần Mạn Lệ giật thót, nhìn vẻ mặt cô ấy, có vẻ ngày trước chỉ coi anh là phong nền trên sân khấu kịch, ví dụ như bia mộ hoặc giá chữ thập, hoặc là con dơi treo ngược trên tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.