CHƯƠNG 14
Đường Thiên Hàng giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn Thẩm Lãng.
Thanh sam, trường kiếm, nghênh nguyệt mà đứng.
Hẳn chỉ đứng đó, trên mặt mang theo tươi cười khinh đạm khiêm tốn, nhưng khí thế kia lại đủ để ngạo nghễ thiên hạ.
“Đường công tử, lâu ngày không gặp.”
Sắc mặt Đường Thiên Hàng xanh mét: “Nguyên lai các ngươi đã sớm thông đồng với nhau thiết kế cái cục diện này để ta bước vào.”
Thẩm Lãng cười nói: “Dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn dã kỳ nhân chi thân(1), như nhau thôi.”
Vương Liên Hoa vỗ tay cười ha hả: “Đường công tử cũng thực nghe lời, đem chân tướng chuyện tình nói nhất thanh nhị sở (đầy đủ, rõ ràng), giúp chúng ta giảm đi không ít trắc trở.”
Lời này của y cực kì châm chọc, nghe vào tai Đường Thiên Hàng giống như bị kim đâm vào tai, trên mặt một trận xanh một trận trắng. Ô Khốc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, hai mắt nguyên bản trầm tịch ( tĩnh mịch ) toát ra tinh quang, tựa tiểu báo đang nhìn con mồi của mình. Đường Thiên Hàng cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ nữa, kiếm thuật của Thẩm Lãng trên thiên hạ có một không hai, Vương Liên Hoa quỷ kế đa đoan, trận thế hai đối hai này tuy mình không phải chịu thiệt nhưng chắc chắn sẽ là một phen đấu ác liệt. Bảo khố đồ còn đang trong tay bọn họ, mặc dù triền đấu, cũng không nhất định có thể cướp được từ trong tay họ, nếu mạo muội để lộ thực lực của chính mình, ngược lại sẽ bất lợi. Lộ trình đi quan ngoại còn lâu dài, có rất nhiều thời gian để làm chuyện này, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, tội gì vì tranh giành nhất thời mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch?
Nghĩ vậy, tức giận trong lòng liền tiêu biến, ngược lại lộ ra tươi cười.
“Vương công tử, tại hạ thật thích ngươi, một ngày nào đó sẽ cướp đi ngươi cùng bảo khố đồ một lượt.”
Câu nói vừa dứt, đảo mắt một cái liền ngay cả Ô Khốc kia cũng cùng biến mất không còn bóng dáng
Vương Liên Hoa tức giận đến muốn muốn mắng tục, y đường đường là một đại nam nhân cư nhiên lại bị một nam tử khác đùa bỡn, vũ nhục như thế y làm sao chịu được. Nhưng trước mắt trừ bỏ Thẩm Lãng thì không còn người nào nữa, liền không chút khách khí đem lửa giận ngập trời trút thẳng lên người Thẩm Lãng, hung hăng đạp hắn một cước.
Thẩm Lãng ăn đau, kêu lên: “Vương công tử, ngươi. . . . . .”
Vương Liên Hoa trừng hắn nói: “Ngươi không phải muốn đi tới chỗ Thẩm phu nhân sao, sao còn không đi!”
Lời vừa rồi nói ở khách *** tuy có chút quá mức, nhưng vì dẫn Đường Thiên Hàng cắn câu đành cố ý nói, y lần này nhắc tới , thuần túy là bởi cố ý tìm Thẩm Lãng gây chuyện, hảo hảo xả ra khẩu tức giận trong lòng thôi.
Thẩm Lãng hiển nhiên hiểu được tâm tư của y, cười khổ một tiếng: “Nếu có thể làm Vương công tử nguôi giận, liền cứ đánh vài cái đi.”
Vương Liên Hoa thật sự giơ chưởng đánh về ngực Thẩm Lãng, khi sắp chạm đến người hắn, lại chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi nhanh chóng thu tay lại.
“Tính khí ngươi thật khiến người chán ghét.”
Vừa xoay người đi được vài bước, lại quay đầu nói: “Lời hắn vừa nói ngươi đều nghe rõ?”
Thẩm Lãng gật đầu: “Người này thật sự rất dã tâm.”
Vương Liên Hoa nói: “Hắn cùng với Ô Khốc kia hẳn đều là người Đông Doanh ( Nhật bản xưa ).”
Thẩm Lãng nói: “Nếu nhị môn thần uy đại pháo rơi vào trong tay họ, chẳng những là võ lâm trung nguyên, ngay cả thiên hạ này cũng tránh không được tao ương rồi.”
Vương Liên Hoa cười lạnh vài tiếng, nói: “Loại chuyện cứu nước cứu dân này là trách nhiệm của Thẩm đại hiệp ngươi, cùng ta một chút can hệ liên quan cũng không có.”
Thẩm Lãng sớm đoán được y sẽ nói thế, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy y nói tiếp: “Bất quá tiểu tử Đường Thiên Hàng này, ta không đem hắn chém thành mười tám khúc, ném xuống sông uy ngư mới là lạ!”
Thẩm Lãng không khỏi bật cười.
Đường Thiên Hàng hiển nhiên sẽ không cứ như vậy mà bỏ cuộc, một đường này nhất định sẽ theo đuôi không bỏ, nếu muốn bắt hắn, bản đồ này nhất định là mồi câu tốt nhất, kể từ giờ, Vương Liên Hoa đương nhiên sẽ cùng mình đồng hành, đoạn lữ trình này của hai người vẫn phải tiếp tục a.
Trên thế gian này nước mắt nữ nhân thật sự là thứ tối có thể khiến cho nam tử thủ túc vô thố ( bó tay, không biết làm sao ).
Hùng Miêu Nhi ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, ở trong phòng quẹo trái quẹo phải, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Thất Thất đang khóc rống trên giường.
Nước mắt không thể ngừng lại sao?
Khóc đã nửa ngày, chẳng những không ngừng lại, ngược lại còn càng ngày càng mãnh liệt.
“Thất Thất, có lẽ chỉ là hiểu lầm. . . . . “Chi chi ngô ngô phun ra một câu, nói được một nửa liền không nghĩ ra được thêm cái gì nữa.
Chu Thất Thất từ trên giường ngồi dậy, hai mắt đỏ bừng kêu gào: “Nếu là hiểu lầm sao không tìm ta giải thích?”
Hùng Miêu Nhi lại nói một câu: “Thẩm Lãng có lẽ có nỗi khổ.”
Chu Thất Thất ngửa đầu hỏi: “Nỗi khổ? Nỗi khổ gì?”
Hùng Miêu Nhi lâu lâu mồ hôi, nói: “Hắn hiện tại là tội phạm bị truy nã, sợ liên lụy chúng ta . . . . “
Lời này của hắn rất không chắc chắn, thuần túy thốt ra chỉ để an ủi Thất Thất. Có điều mới nói tới miệng, ý nghĩ lại thay đổi lập tức, vỗ đùi kêu lên: “Khẳng định là như vậy, nhất định là thế! Thẩm Lãng hiện tại là tội phạm quang trọng của triều đình, hắn sỡ liên lụy chúng ta, mới có thể làm vậy!”
Chu Thất Thất nhảy dựng lên, nói: “Lời này của đại ca là thật sao?”
Hùng Miêu Nhi mãnh liệt gật đầu: ” Thất Thất, trên đời này còn ai có thể hiểu biết Thẩm Lãng hơn ta sao? Hắn tình nguyện một mình chịu ngàn vạn cái ủy khuất, cũng sẽ không để ngươi bị người làm hại, chúng ta phải tin tưởng hắn mới đúng.”
Chu Thất Thất lấy tay áo lau lệ: ” Đại ca nói đúng, Thẩm Lãng hiện tại bốn bề thọ địch, ta còn hoài nghi hắn, thực không xứng đáng làm thê tử hắn.” Bắt lấy cánh tay Hùng Miêu Nhi vội vàng la lên: “Đại ca, chúng ta lập tức đi tìm hắn đi. Cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng muốn cùng hắn một chỗ.”
Tuy là đêm hôm khuya khoắt, nhưng tính tình Hùng Miêu Nhi cũng rất nóng nảy, cầm lên tay nải trên bàn liền nói: “Hảo, chúng ta lập tức xuất phát!”
“Đường công tử lần này đúng là chật vật.”
Thủy Linh Lung phong tình vạn chủng dựa trên thân cây, hướng Đường Thiên Hàng đang đi đến chỗ mình cười cười.
Sắc trời dần sáng lên, rặng mây đỏ nơi hướng đông tươi đẹp như hỏa, tươi cười trên mặt nàng cố tình mị như nước, cùng thái dương lúc tảng sáng tương tự như một, có vẻ cực kỳ yêu dã.
Đường Thiên Hàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Khoe tài nhất thời chỉ là dũng , đấy không phải điều anh hùng làm. Tiên tử thông minh như thế, hẳn không phải không rõ đi?”
Thủy Linh Lung cười khẽ vài tiếng, tiếng cười ngọt ngào như hoa quế cao mới ra lò, thân mình nghiêng qua, ngã vào trong lòng Đường Thiên Hàng.
“Có muốn ta giúp ngươi tiêu trừ hỏa khí không?”
Đường Thiên Hàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mặt nàng, tay trượt xuống ngực nàng, làm Thủy Linh Lung cười duyên không thôi.
“Nhưng ta đối với một lão bà gần năm mươi tuổi không có hứng thú.” Hắn cúi xuống ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói.
Thủy Linh Lung biến sắc, từ trong ngực hắn nhảy dựng lên. Đường Thiên Hàng cười ha ha: “Diện mạo của ngươi mặc dù kiều nộn như thiếu nữ, kỳ thực đã già đến nỗi có thể làm mẫu thân của ta đi? Nghe nói độc tiên tử vì muốn giữ gìn mỹ mạo, mỗi ngày phải giết một thiếu nữ, lấy máu đó uống, quả nhiên làm người nghe phải kinh sợ a.”
Thủy Linh Lung thích chưng diện thành si, vì giữ gìn dung nhan không tiếc đại giới gì, tuổi chân thật trở thành tối kỵ của nàng, người bên ngoài nếu nhắc tới, nàng chắc chắn sẽ giết người đó cho thống khoái, lời này của Đường Thiên Hàng tất nhiên là chọc nàng cực nộ, nhưng quan hệ trước mắt của hai người là có lợi hai bên, không thể ra tay với hắn, chỉ phải cười lạnh, nói: “Ngươi cũng không nên quên chuyện ngươi đáp ứng ta trước đó.”
Đường Thiên Hàng cười nói: “Ta biết, ngươi muốn Thẩm Lãng.”
Thủy Linh Lung nói: “Nếu đã biết, ngươi vì sao còn muốn hợp mưu với Vương Liên Hoa giết hại Thẩm Lãng?”
Đường Thiên Hàng nói: “Muốn giết hắn là một chuyện, giết được hắn hay không lại là chuyện khác. Tiên tử yên tâm, ngươi muốn của ngươi, ta lấy thứ của ta, thứ chúng ta muốn không giống nhau, tuyệt không xung đột.”
Thủy Linh Lung lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tốt nhất là như thế, bằng không ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
Đường Thiên Hàng cười to nói: “Đây là hiển nhiên, độc tiên tử hạ độc giết người trong vô hình, tại hạ làm sao dám đắc tội ni. Lời nói vừa rồi có chút mạo phạm, tiên tử đại nhân đại lượng, chắc sẽ không cùng ta tính toán đi.”
Thủy Linh Lung cười như hoa xuân, thần sắc nơi đáy mắt lại làm cho người ta sợ hãi cực độ: “Hai người này sẽ do ta đối phó, sẽ không làm phiền Đường công tử phải lo lắng, miễn tổn thương hòa khí hai bên.”
Đường Thiên Hàng gật đầu cười nói: “Có tiên tử xuất mã, còn cần ta lo lắng sao?”
Thủy Linh Lung hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Đường Thiên Hàng nhìn theo bóng dáng nàng cười lạnh.
Lão bà này tuy làm người ta ghê tởm, những cũng có chỗ hữu dụng. Nếu không phí người nào của mình mà lại đoạt được bảo khố đồ, chẳng phải là chuyện rất tốt đẹp sao?
(1)Dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn dã kỳ nhân chi thân : Ý của cậu này nghĩa là lấy đạo của người đối lại đạo của người, kỳ nhân thì đối xử như kì nhân mà kẻ xấu thì đối xử khác kỳ nhân , gần như câu đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy của mình