CHƯƠNG 42
Ngày ba tháng mười.
Hoàng hôn.
Lam Tuyết đẩy cửa thiện thất ra.
Hùng Miêu Nhi vừa thấy nàng liền nhảy dựng lên, giận kêu lên: “Yêu nữ ngươi tới đây làm gì? !”
Lam Tuyết nhìn hắn một cái, lại đưa mắt chuyển qua Thẩm Lãng: “Đương nhiên là đến xem đại hiệp suy nghĩ như thế nào rồi. Tính ra cũng đã hai ngày một đêm, chúng ta không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa.”
Nắm tay Hùng Miêu Nhi siết chặt đến kêu rắc rắc.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Lam Tuyết nở nụ cười, nói: “Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ta bây giờ là vương, các ngươi là giặc, các hạ chẳng lẽ còn muốn ta bưng trà rót nước cho các ngươi, khách khách khí khí đối đãi các ngươi?”
Nếu không phải coi nàng là nữ tử, Hùng Miêu Nhi thật muốn xong lên đánh vào khuôn mặt kia mấy quyền.
“Nếu lúc trước không phải tại ngươi, chúng ta sao có thể rơi vào kết cục này!”
Lam Tuyết nói lời khiêu khích: “Tại sao không nói là vì các ngươi quá dốt nát?”
“Ngươi… !”
Hùng Miêu Nhi tức giận khó kiềm được, cũng bất chấp cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nắm lấy vạt áo của nàng, đôi mắt giống như muốn phun hỏa. Lam Tuyết cũng không hoang mang tránh thoát tay của hắn, nói: “Thẩm đại hiệp ngồi trong thiện thất đã hai ngày, nói vậy có lẽ đã vượt qua được cảnh giới của cao tăng, phật có câu ‘ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục’, Thẩm đại hiệp bây giờ không phải nên cho ta một câu trả lời?”
Thẩm Lãng trầm mặc không nói, Chu Thất Thất lại nhịn không được, vội kêu lên: “Thanh nhi đâu? Ngươi đem Thanh nhi giấu ở đâu?”
Lam Tuyết thản nhiên nói: “Trước mắt nó vẫn bình an vô sự.”
Chu Thất Thất biến sắc: “Trước mắt? lời này của ngươi là có ý tứ gì? Nó vô tội á”
“Vô tội?”
Lam Tuyết cười lạnh: “Như vậy xin hỏi Thẩm phu nhân, ai mới đáng chết?”
Chu Thất Thất ngô ngẩn, thì thào : “Thanh nhi chỉ là một hài tử, hắn chỉ là một hài tử. . . “
Đột nhiên vẻ mặt thay đổi, hướng nàng quỳ xuống: “Ta cầu ngươi buông tha Thanh nhi, chỉ cần ngươi thả hắn, ta cái gì đều nguyện ý làm!”
Hùng Miêu Nhi kéo nàng dậy nói: “Thất Thất, loại người lãnh huyết vô tình này ngươi cầu nàng làm gì, mau mau đứng lên.”
Chu Thất Thất không để ý tới hắn, khóc cầu nói: “Lam cô nương, van cầu ngươi thả Thanh nhi đi. Mặc kệ ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, cho dù ngươi hiện tại kêu ta đi chết, ta cũng nguyện ý.”
Lam Tuyết từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi thật sự cái gì cũng nguyện làm?”
Chu Thất Thất mãnh gật đầu: “Đúng vậy, bất cứ chuyện gì.”
Tươi cười của Lam Tuyết đột nhiên trở nên ôn hòa: “Muốn ta buông tha hắn, có thể, ngươi chỉ cần làm được hai chuyện.”
Chu Thất Thất vui mừng quá đỗi: “Lam cô nương mời nói.”
Lam Tuyết tinh tế đánh giá mặt nàng, thanh âm mềm nhẹ: “Thẩm phu nhân quốc sắc thiên hương, ta thực đố kị a.” Nàng lấy từ trong hài ra một thanh chủy thụ, ném xuống đất, “Cho nên, chuyện thứ nhất chính là muốn ngươi rạch hai mươi đường lên khuôn mặt như hoa này, hủy nó thành một mảnh vải rách.”
Chủy thủ tinh xảo mà sắc bén, nếu cắt lên mặt thì dễ giống như cắt lên đậu hũ vậy.
Tay Chu Thất Thất run lên.
Thế nhưng nàng vẫn chậm rãi nhặt chủy thủ lên, nhắm mắt lên, đem chủy thủ tới trước mặt mình.
Nàng nghe thấy Lam Tuyết nói: “Còn chuyện thứ hai, Thẩm phu nhân là thiên kim chi khu, từ nhỏ đã được người cưng chiều đau sủng như công chúa, cả đời chưa chịu bất cứ khuất nhục nào, ta muốn sau khi ngươi tự hủy dung mạo thì cởi sạch y phục, ở trên đường lớn đi suốt một ngày, ngươi nói xem vậy có được không?”
Nàng nói vô cùng thoải mái tự tịa, Chu Thất Thất nước mắt rưng rưng, vẻ mặt bi phẫn khó nhịn.
Hùng Miêu Nhi tức giận tận trời, hắn luôn coi Chu Thất Thất là muội muội ruột, luôn bảo hộ chăm sóc hết mức, sao có thể để người khác ô nhục nàng, lập tức đoạt lấy chủy thủ đánh về phía Lam Tuyết: “Ta giết ngươi này yêu nữ!”
“Miêu Nhi.”
Thẩm Lãng đột nhiên mở miệng.
Thân ảnh Hùng Miêu Nhi hơi khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn chậm rãi xuống khỏi phổ đoàn (cái đệm ngồi của sư thầy), nâng Chu Thất Thất dậy, lau đi lệ nơi khóe mắt nàng, ngược lại đối Lam Tuyết nói: “Thỉnh nói với Đường công tử, ngày mai ta sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục.”
Lam Tuyết giương mắt nhìn hắn, khóe miệng loan ra một mạt tiếu ý.
“Ngày mai giờ Tỵ, xin đợi Thẩm đại hiệp đại giá.”
Ngày đã tối, trăng chưa lên.
Tự viện (chùa) tĩnh lặng trống rỗng, Đường Thiên Hàng an vị giữa một mảnh trầm sắc, nhìn Lam Tuyết từ xa đi tới.
Sắc trời mù mờ, ánh mắt tràn ngập mờ mịt.
“Ngươi đi gặp Thẩm Lãng?” Hắn hỏi.
“Ta đi tìm Thẩm Lãng.” Nàng đáp.
“Ngươi không nên đi tìm hắn.”
“Ta nên đi tìm hắn.”
“Úc?”
“Ngươi thích ngoạn trò chơi, ta cũng thích. Bất đồng là, ngươi thích đùa bỡn tính mạng của người khác, mà ta lại thích đùa bỡn sự thống khổ của người khác.” Lam Tuyết không nhanh không chậm nói: “Lời của ta có thể chém một đao vào trong lòng của bọn họ, này không phải cũng là chuyện ngươi muốn sao?”
Đường Thiên Hàng cười ha ha: “Hắn căn bản không có lựa chọn khác!”
Lam Tuyết cũng cười: “Từ trước ngươi đã tính toán tốt lắm, vì đạt được mục đích ngươi có thể hi sinh bất luận kẻ nào, mà người ngươi hi sinh, chính là ta.”
Đường Thiên Hàng đến gần nàng, ôn nhu vuốt khẽ lọn tóc trượt từ thùy tai tới vai nàng.
“Tiểu Tuyết, ngươi là muội muội duy nhất của ta, ta sao có thể giết ngươi. Lần trước cũng là vì tình thế cấp bách, ngươi đừng oán đại ca.”
Lam Tuyết giương mắt nhìn hắn, cười đến thản nhiên.
“Ngày mai giờ Tỵ, kết một dấu chấm cho bức tranh viên mãn này đi, đại ca.”
Thẩm Lãng đang suy nghĩ gì?
Thẩm Lãng muốn làm gì?
Hùng Miêu Nhi cho tới bây giờ cũng không biết.
Trước kia là thế, hiện tại cũng vậy.
Hắn và hắn là huynh đệ, huynh đệ toàn tâm toàn ý tin cậy nhau, hắn đều cho rằng mình vô cùng hiểu rõ huynh đệ này của mình.
Chỉ là hiện tại hắn mới biết rằng, nguyên lai hắn không hề hiểu Thẩm Lãng chút nào.
Chẳng những không hiểu Thẩm Lãng, cũng càng không hiểu Chu Thất Thất.
Hắn không rõ, vì cái gì ngày ấy Chu Thất Thất lại ngoan độc quyết tâm hạ độc Thẩm Lãng. Mệnh của Thanh Nhi trọng yếu, nhưng phế bỏ võ công Thẩm Lãng, cùng với việc giết hắn thì có gì khác biệt?
Nếu lập trường thay đổi, hắn tin tưởng Thẩm Lãng tuyệt không xuất thủ thương tổn Chu Thất Thất.
Hùng Miêu Nhi rất muốn hỏi một câu: Thẩm Lãng, ngươi đang tính toán làm cái gì?
Nhưng hắn thủy chung cũng không nói ra miệng.
Hắn nhận mình là người thất bại, đần độn trải qua ba mươi năm, vẫn cứ là người cô đơn, chuyện duy nhất đáng tự hào là việc có được người bằng hữu Thẩm Lãng này.
Một bằng hữu xứng đáng.
Hắn vĩnh viễn đều sẽ không hoài nghi người bằng hữu này.
Cho nên chuyện gì hắn cũng không hỏi.
Chu Thất Thất đã ngủ, nàng giống như là dùng tất cả nước mắt của đời này, trong hai ngày dùng hết sạch sẽ.
Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.
Thẩm Lãng cởi ngoại bào khoát lên người nàng, nhẹ nhàng vén lọn tóc trên trán nàng.
“Miêu Nhi, đáp ứng ta một sự kiện.” Hắn hạ thấp giọng nói.
Hùng Miêu Nhi kiên định gật đầu: “Hảo.”
Thẩm Lãng quay đầu cười với hắn: Ta còn chưa nói chuyện gì, ngươi sao lại đáp ứng ngay như thế.”
Hùng Miêu Nhi nói: “Chuyện ngươi nói, ta đều tin.”
Thẩm Lãng hít một hơi, ánh mắt dừng lại trên người Chu Thất Thất.
“Mặc kệ ngày mai phát sinh chuyện gì, hãy giúp ta hảo hảo chiếu cố Thất Thất.”
Hùng Miêu Nhi như trước nói: “Hảo.”
Thẩm Lãng liếc hắn một cái, thở dài: “Hiện tại nếu có rượu thì tốt rồi.”
Hùng Miêu Nhi rót hai chén trà trên bàn, đưa lên nói: “Đêm nay lấy trà thay rượu.”
Thẩm Lãng hiểu ý cười, ngửa đầu uống hết.
“Miêu Nhi, đa tạ ngươi.”
Hùng Miêu Nhi lau miệng, đập vai hắn nói: “Thẩm Lãng, chúng ta cả đời đều là huynh đệ!”