Trời tối, Kim Hàn bưng bát đồ ăn lấy từ trù phòng theo phương thức buổi trưa trở về phòng, Tiền Tiểu Phi đã biến mất.
Đối với loại người đang bị cảm không ngoan ngoãn nằm yên mà con chạy lung tung khắp nơi như thế này, Kim Hàn bình thường không hiểu nổi, nhưng nếu nhân vật chính đổi thành Tiền Tiểu Phi, hắn hoàn toàn có thể lý giải. Vì thế, Kim Hàn đáng thương của chúng ta đành phải chạy khắp Cổ Vận sơn trang tìm người.
Cùng lúc đó, Tiền Tiểu Phi đang nấp sau đại thụ, nghe được một đoạn tình lý ngoài ý muốn.
“Niệm Tuyết, ngươi thật sự muốn lấy biểu ca của ngươi sao?” Nhìn vẻ mặt của Mục Viễn Chi, xem ra câu trả lời này đối với hắn thật sự quan trọng.
Chỉ thấy con gái Cổ Bạch, tức Cổ Niệm Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Việc hôn nhân này phụ thân đã quyết định rồi, đối phương cũng đã đưa sính lễ.” Không khó nghe ra, trong giọng nói tràn ngập đau thương.
Được rồi, chỉ nghe mấy câu này Tiền Tiểu Phi cũng đã hiểu đại khái, đây đây đây đây, căn bản chính là tình tiết phim truyền hình hay gặp nhất mà! Xem ra mấy tác giả mà hắn cho rằng đầu óc vô dụng ấy viết cũng có chút giống với lịch sử a.
“Ngươi yêu ta, không phải sao?” Mục Viễn Chi tựa hồ không chấp nhận, “Hắn bất quá nhiều tiền hơn ta thôi, chẳng lẽ ngươi coi trọng vinh hoa phú quý như vậy sao?”
Nghe vậy, Cổ Niệm Tuyết còn chưa trả lời, Tiền Tiểu Phi đã liếc mắt xem thường một cái. Đúng là đồ ngu ngốc, rõ ràng người ta không nghĩ như vậy, cái đồ đầu đất kia, Cổ Niệm Tuyết không tức chết mới là lạ.
Quả nhiên, thân thể Cổ Niệm Tuyết lảo đảo, hiển nhiên chịu đả kích rất lớn, chỉ thấy nàng dựa vào cây mai đứng vững, sau đó lạnh lùng nói: “Nguyên lai trong mắt ngươi ta là người như vậy, cũng được, chúng ta chia tay, vĩnh viễn không gặp lại.” Dứt lời, Cổ Niệm Tuyết xoay người rời đi.
Hảo một nữ tử trong mềm ngoài chứng! Tiền Tiểu Phi nhìn Cổ Niệm Tuyết bằng con mắt khác.
Chợt nhớ tới lúc ở yến hội cũng từng nhìn thấy vẻ mặt nàng đầy tâm sự, có lẽ là chuyện này đi.
Mục Viễn Chi tất nhiên không để ái nhân đi như vậy, chỉ thấy hắn chạy đến ôm Cổ Niệm Tuyết, đầu dựa vào cổ nàng, nói: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ta ngu ta ngốc ta đáng chết! Kỳ thực ta căn bản không nghĩ như vậy, ta chính là… chính là… không muốn mất nàng…”
Câu cuối cùng kia nói ra thật tình cảm, ngay cả Tiền Tiểu Phi cũng có chút cảm động [hắn xem phim cũng thường xuyên như vậy], Cổ Niệm Tuyết đương nhiên không cần phải nói, sớm tràn ngập nhu tình dựa vào lòng Mục Viễn Chi.
Sách, Tiền Tiểu Phi không khỏi cảm khái, nguyên lai nữ nhân cổ đại cũng phóng túng vậy, hay là người giang hồ cổ đại thật phóng túng đi.
Bất quá hai người trẻ tuổi cũng không thể thoát khỏi sự thật, chỉ thấy Cổ Niệm Tuyết nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Mục Viễn Chi, buồn bã nói: “Nhưng… Hôn sự đã định, nhiều lời vô nghĩa a…”
“Chúng ta có thể bỏ trốn!” Giữa không gian u tĩnh, thanh âm Mục Viễn Chi vô cùng rõ ràng, chứa cả sự kiên định không bỏ cuộc.
“Hư -” Cổ Niệm Tuyết vội lấy tay che miệng nam nhân, nhẹ giọng nói: “Vạn lần không được nói vậy, ta không làm được, đó là bất hiếu.”
“Hiếu?” Mục Viễn Chi cười khổ, “Phụ thân ngươi đã bao giờ để ý cảm giác của ngươi đâu, ngươi chỉ cần có thể mang cho hắn thêm nhiều quyền lợi đã là tận hiếu rồi!”
Tiền Tiểu Phi thấy Cổ Niệm Tuyết run mạnh, xem ra Mục Viễn Chi không nói sai, bằng không Cổ Niệm Tuyết sẽ không yên lặng đau thương như thế. Tiền Tiểu Phi từ đầu đã không thích cái tên “hỗn hợp Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần”, hiện tại còn chán ghét cực điểm, cư nhiên ngay cả con gái mình cũng trở thành công cụ quyền lực, thật sự đúng là #¥%!#8226;#.
Lúc này, Mục Viễn Chi một lần nữa ôm lấy Cổ Niệm Tuyết, nói mấy câu làm Tiền Tiểu Phi da gà tóc gáy dựng cả lên.
“Người khắp thiên hạ có thể không có ngươi, ta không thể không có ngươi! Phụ thân ngươi cùng lắm là tiếc nuổi, biểu ca ngươi nhiều nhất là thương tâm, nhưng ta nếu không có ngươi, ta… ta cũng không sống nữa. Tuyết, ngươi là sinh mệnh của ta trái tim của ta linh hồn của ta tất cả của ta!”
Hàn ~~ Tiền Tiểu Phi nấp sau gốc cây vuốt mạnh tay, da gà nổi ầm ầm. Xem ra bộ phim này bắt đầu có xu hướng Quỳnh Dao hóa, hơn nữa Mục Viễn Chi so với Shakespreare còn sến hơn. Xem ra nếu mình không ra đi sớm, chỉ sợ mai Cổ Vận sơn trang sẽ diễn [Yên tỏa trọng lâu] (cũng là tác phẩm của Quỳnh Dao, sến không phải nói) không chừng.
“Khụ, khụ,” Tiền Tiểu Phi cố ý ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của đôi uyên ương, sau đó bước ra khỏi gốc cây, pose (tớ k dùng t.anh, mà là tác giả dùng) một kiểu hắn tự nhận đẹp trai nhất.
“Tặc?” Cổ Niệm Tuyết chớp chớp đôi mắt thiên chân vô tà, cho Tiền Tiểu Phi một kích trí mệnh.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…” Tiền Tiểu Phi lần này không phải cố ý, mà thực sự bị sặc. Cổ Niệm Tuyết tuyệt đối bị cận thị, nếu không thấy hắn ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái đẹp trai dễ nhìn đứng trước mặt, có cô gái nào lại phun ta một chữ “Tặc”? Thậm trí còn… đoán trúng luôn. (bạn ý đúng là tặc thật, trộm mà =)))
Bất quá, Tiền Tiểu Phi nhìn nhìn tư thế chuẩn bị nghênh chiến của Mục Viễn Chi, quyết định khoan hồng độ lượng tha thứ cho Cổ Niệm Tuyết lần này. (anh có mà éo dám đánh thằng kia thì có =)))
“Ta không phải tặc, chỉ là một kẻ qua đường, trùng hợp nghe được nhị vị nói chuyện thôi.” Tiền Tiểu Phi nói xong còn hất ống tay áo, làm ra vẻ văn nhân mặc khách “phất tay một cái mây bay” đạm nhiên tiêu sái, mặc kệ kiểu khí chất này rất không tương xứng với hành động nghe lén.
Mục Viễn Chi nghe vậy lập tức cảnh giác, quát: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào, nghe lén chúng ta nói chuyện có mục đích gì!”
Tiền Tiểu Phi bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là một cái…” khách qua đường ba chữ chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị ánh mắt âm u của Mục Viễn Chi bóp chết trong nôi, quả nhiên nam nhân nho nhã mấy đối mặt với chuyện có liên quan tới nữ nhân của mình cũng sẽ trở thành người khác mà.
“Được rồi, ta quả thật là nghe lén…” Tiền Tiểu Phi quyết định thành thật khai báo, “Bất quá cũng không có mục đích, chri là tò mò thôi.”
“Tò – mò – ?”
Tiền Tiểu Phi dường như nghe được cả tiếng mài đao trong lời nói của Mục Viễn Chi, vì tính mạng của mình hắn quyết định phải xuất đòn sát thủ.
“Ta có biện pháp giúp ngươi -” Để gia tặng hiệu quả còn nhấn mạnh tiếng cuối cùng.
Quả nhiên, nam nhân tỉnh táo lại: “Giúp thế nào?”
“Ân…” Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, sau đó kéo Mục Viễn Chi sang một bên, thấp giọng nói: “Ta giúp ngươi thuyết phục Cổ Niệm Tuyết bỏ trốn, thế nào?”
“Ngươi nắm chắc không?” Nam nhân không tin tưởng lắm, “Ta vừa rồi nói nhiều như vậy…”
“Yên tâm, cứ để ta.” Tiền Tiểu Phi vỗ ngực cam đoạn. Nói xong liền đến chỗ Cổ Niệm Tuyết.
Kỳ thực Tiền Tiểu Phi vừa rồi đã thấy Cổ Niệm Tuyết không phải thật kiên định, lời nói của Mục Viễn Chi đã làm cho nàng dao động, hiện tại chỉ cần có ngươi thúc đẩy một chút, mà tiện nghi lớn như vậy Tiền Tiểu Phi có thể nào không chiếm đâu, còn có thể khiến cho Mục Viễn Chi nợ một lần ân tình, sao lại không làm? Tiền Tiểu Phi càng nghĩ càng phục mình.
“Ngươi chuẩn bị giúp Viễn Chi thuyết phục ta sao?” Cổ Niệm Tuyết không đợi Tiền Tiểu Phi mở miệng, liền lớn tiếng nói trước.
“Không, ta tới khuyên ngươi đừng đi theo hắn.” Không ngờ, Tiền Tiểu Phi lại nói như vậy.
Cổ Niệm Tuyết cũng bất ngờ, hoang mang ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tiền Tiểu Phi.
“Ngươi nghĩ xem,” Tiền Tiểu Phi thản nhiên nói, “Ngươi lấy biểu ca ngươi [Tiền Tiểu Phi oán giận một chút, vì sao nữ chính toàn phải gả cho biểu ca chút, chẳng lẽ không biết họ hàng gần không thể kết hôn sao], Mục Viễn Chi đương nhiên phải theo sư phụ về Ngụ Hàn Phong, tuy rằng như thế, hắn chắc chắn không thể tiếp tục luyện võ, đến khi Điền Ngật Thư già đi, Ngự Hàn Phong sẽ trở thành rắn mất đầu, lâm vào hỗn loạn, khi ấy Cổ Vận sơn trang các ngươi không phải mất đi một đối thủ rồi sao? Sách, lòng nữ nhânh thật đúng là thâm sâu khó lường a!”
Rốt cuộc ai thâm sâu khó lường! Mặt Cổ Niệm Tuyết đầu hắc tuyến. Đây là hắn tự mình suy nghĩ vớ vẩn, sao lại ép lên người nàng, cái kiểu suy nghĩ này đúng là không theo kịp.
Cổ Niệm Tuyết không nói lời nào, Tiền Tiểu Phi lại càng cố gắng: “Vì gia tộc suy nghĩ là đúng, Mục Viễn Chi không hiểu được ngươi a, để khiến cho Cổ Vận sơn trang trở thành thiên hạ đệ nhất đại bang, ngươi đương nhiên phải…”
“Ba!”
Một bàn tay thẳng tiến mặt Tiền Tiểu Phi, Cổ Niệm Tuyết đã tức giận đến phát run.
“Căn bản không phải như ngươi nói! Ta không phải vì thế mà cự tuyệt Viễn Chi!”
Sách, nữ nhân lên cơn đúng là không thèm nể mặt nam tử mà, Tiền Tiểu Phi đứng yên thể nghiệm cảm giác nóng bỏng truyền đến từ má trái, lần đầu tiên trong đời bị tát, quả thật tư vị không tốt lắm. Quả nhiên làm người tốt khó mà. Bất quá đã đến bước này rồi, thì đương nhiên phải tới luôn thôi.
“Nếu không phải như ta nói, ngươi vì sao lại muốn cự tuyệt Mục Viễn Chi?” Tiền Tiểu Phi nhướn mày.
“Ta… Ta không thể bất hiếu a…”
Xem ra tư tưởng cổ đại vẫn thật là bế tắc. Tiền Tiểu Phi quyết định giúp mấy người này giải phóng tư tưởng, sau đó mới khiến cho nàng làm theo ý muốn của chính mình.
“Cái gì gọi là hiếu đạo? Nói cho ngươi biết, không phải là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mà là chính mình phải sống vui vẻ a.” Tiền Tiểu Phi bắt đầu tuyên truyền lý luận của mình.
“Ta không rõ…” Cổ Niệm Tuyết nói nhỏ.
“Con cái là máu thịt của cha mẹ, có cha mẹ nào không muốn tốt cho con mình đâu?” Tiền Tiểu Phi bắt đầu nói lý, “Nghĩ thử xem, nếu ngươi có con, ngươi hy vọng nó vĩnh viễn ở bên ngươi lấy nước mắt rửa mặt, hay hy vọng nó dù không ở cạnh ngơi cũng vĩnh viễn khoái hoạt?”
“Ta nghĩ… Ta sẽ lựa chọn cách sau đi…” Cổ Niệm Tuyết ngừng một chút, lại nhíu mày, “Nhưng phụ thân…”
“Yên tâm, cha mẹ thiên hạ đều giống nhau, cho dù hắn bây giờ không hiểu, tương lai sẽ hiểu ngươi, thậm chí còn vì có đứa con như ngươi mà kiêu ngạo,” thấy có cơ hội, Tiền Tiểu Phi ngay lập tức bắt lấy. Mặc dù trong lòng hắn đã nhận định cái đồ hỗn hợp kia trăm phần trăm không có khả năng tỉnh ngộ, nhưng bây giờ quan trọng nhất là làm cho Cổ Niệm Tuyết hạ quyết tâm, cho nên tạm thời cứ tô vẽ cho hắn một chút đi.
“Thật vậy chăng?” Cổ Niệm Tuyết càng ngày càng xiêu lòng, Tiền Tiểu Phi cũng vội vàng tiếp lời.
“Tình yêu chân chính, cả đời chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ không có lại, ngươi chẳng lẽ thật sự muốn buông tay? Còn Mục Viễn Chi thì sao, ngươi không thể tàn nhẫn với hắn như vậy a!”
Ngay cả Tiền Tiểu Phi cũng vì mấy lời mình nói mà trong lòng ói không biết bao nhiêu lần, hai người kia nghe được những lời này lại thấy cảm động, quả nhiên từ xưa tình yêu đã buồn nôn!
“Tuyết, theo ta đi được không?” Mục Viễn Chi không biết từ lúc nào đã đến gần, thâm tình nhìn Cổ Niệm Tuyết.
Tiền Tiểu Phi thức thời lùi về phía sau, chuẩn bị trả lại không gian tình ái cho đôi tiểu tình nhân, không ngờ bị lời nói tiếp theo của Cổ Niệm Tuyết giữ chân.
“Khi hoa mai rụng, ta sẽ theo ngươi.” Giọng nữ ôn nhu mà dị thường kiên định.
Hoa mai rụng? Tiền Tiểu Phi nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cây mai, chỉ thấy cành đầy nụ hoa, trong màu trắng có tia hồng, trắng trong thuần khiết. Đầu mùa đông, hoa còn chưa nở, đợi đến lúc rụng thì biết tới bao giờ!
Quả nhiên, Mục Viễn Chi cũng không chấp nhận: “Lúc hoa rụng? Vậy ngươi sớm đã là vợ người ta! Làm sao theo ta đi được nữa!”
Thế nhưng Cổ Niệm Tuyết vẫn kiên định không đổi: “Chuyện này không bàn nữa.”
Tiền Tiểu Phi hiểu. Cổ Niệm Tuyết không thể bỏ người nhà mình, nên mới nói những lời vô lý này. Nàng chờ mong kỳ tích, để nàng có thể quyết định.
Nhưng là… Tiền Tiểu Phi không khỏi cảm khái, tại sao cổ nhân lại mê tín như vậy, thế giới là vật chất, ý thức không thể quyết định vật chất, cái gì “tuyết tháng sáu” linh tinh chỉ là ảo tưởng thôi, làm sao có thể xuất hiện.
Vậy mà kỳ tích thực sự xảy ra. Chỉ thấy cây mai bắt đầu xôn xao trong gió, mà kỳ quái là vô số nụ hoa đều rụng xuống, mặc dù không thể so với hoa rụng, nhưng cũng có một phen phong tình.
Cổ Niệm Tuyết ngây ngẩn cả người, Mục Viễn chi ngây dại, Tiền Tiểu Phi… ngây ngốc.
Có nhầm không! Vừa mới nghĩ tới chủ nghĩa duy vật của Karl Marx, chuyện lạ xảy ra luôn, không phải là ông trời không vừa mắt hắn chứ!