Kim Tiền Bang

Chương 2: Chương 2




Tiền Tiểu Phi có một giấc mơ kì quái, trong mơ hắn đi tại một đường hầm tối đen, bốn phía đều là hắc ám, chỉ có một tia sáng ở phía xa xa. Hắn cố gắng đi về phía ánh sáng, nhưng mãi không đến gần được. Chính là, khi hắn kiệt sức muốn bỏ cuộc, không biết từ nơi nào mọc ra một bàn tay, hung hăng tát một phát, làm má trái của hắn rát bỏng.

“TMD! (Con-mẹ-nó) Đứa nào đánh tao!” Tiền Tiểu Phi phẫn nộ tỉnh mộng, lại bị cảnh tượng trước mắt làm đầu óc trống rỗng. Đây không có phải là phòng của hắn nha, cũng không phải là giường sắt của hắn, cũng không thấy đèn ngủ ở đầu giường. Hắn đang ở Minh triều, tại Dị hương khách ***, nằm trên giường gỗ của khách ***.

Đều tại cái giường cứng muốn chết, làm hại hắn mơ mấy thứ kỳ quái.

Tiền Tiểu Phi theo bản năng sờ sờ má trái, ai dè thực sự đau nha!

Chả lẽ không phải là mộng?

Tiền Tiểu Phi châm đèn, đi đến trước gương đồng.

Hình ảnh trong gương mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể thấy được má trái có một vệt sưng đỏ.

Tiền Tiểu Phi hắn tuy không dựa vào mặt mũi mà kiếm ăn, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là ngọc thụ lâm phong, thế mà vừa đến Minh triều dung nhan đã bị phá hủy!

Bất quá mê tín đến thế nào cũng không thể tin là mơ cũng có thể gây thương tổn thật đi, cho nên…

Hắn cầm ngọn đèn, sờ soạng trên giường một hồi lâu, rốt cuộc phát hiện một vật cưng cứng, chính là một mảnh ngói nhỏ, tuy mỏng manh nhưng sắc bén dị thường. Đầu sỏ đả thương người hẳn là nó đi.

Nhưng là thế nào trên giường lại có mảnh ngói được?

Tiền Tiểu Phi mới nghĩ tới đây, đột nhiên trên nóc nhà truyền đến một trận thanh âm kỳ quái, nghe kỹ lại hình như là tiếng người đánh nhau.

Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nhớ tới [Đại nội mật thám](chắc tên phim gì đó), Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành cùng tứ đại cao thủ quyết đấu trên nóc nhà, chẳng qua người ta là đánh trên nóc phòng của hoàng đế, hơn nữa mấy người kia diện mạo thật sự là…

Tiền Tiểu Phi vừa tự hỏi mấy thứ chả có tác dụng gì, vừa nhẹ nhàng chuồn, bởi vậy chỉ chớp mắt đã từ phòng bên trái té sang phòng bên phải, chẳng qua là việc này lại thành chuyện may mắn nhất cuộc đời hắn. Nguyên nhân là hắn vừa lò dò vào phòng bên phải, liền nghe được một tiếng nổ, một người thẳng tắp từ nóc nhà bay vào phòng hắn, vừa vặn rơi vào phòng trái.

Tiền Tiểu Phi lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi mà rơi lên người mình thì ngỏm luôn mất!

Hết thảy trở về yên tĩnh, trên nóc nhà cũng không còn tiếng động. Tựa như chưa có gì phát sinh quá. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là trong phòng có thêm một người nằm trên mặt đất. Nga, còn có nóc nhà thêm một cái lỗ to nữa.

Chính là, trong nháy mắt, Tiền Tiểu Phi rơi vào trạng thái hóa thạch. Người trước mặt sinh tử chẳng rõ làm cho hắn cảm thấy không ổn. Nói thật, Tiền Tiểu Phi là móc túi chứ không phải cường đạo, thân thể cũng khỏe như trâu, không đánh người càng chưa từng nằm viện, bởi vậy hắn chưa bao giờ gặp qua người chết. Thình lình một cái xác hiện ra trước mắt quả thực là một cái khảo nghiệm ác liệt.

“Khụ, khụ!” Người nằm trên mặt đất đột nhiên lên tiếng.

Cảm ơn trời đất, còn chưa có chết! Tiền Tiểu Phi cơ hồ là mừng phát điên luôn, chạy đến nâng nam nhân kia dậy, hận không thể ngay lập tức làm cho hắn cút xéo không bao giờ xuất hiện trước mắt mình nữa.

Bất quá nam nhân kia tựa hồ bị trọng thương, căn bản không thể động đậy, thanh âm cũng dị thường suy yếu: “Thiếu hiệp, đem cái này giao cho, giao cho Xuân Phong Môn… Khụ, khụ…”

“Xuân Phong Môn là cái gì a?” Tiền Tiểu Phi sốt ruột hỏi.

“Xuân Phong Môn…” Nam nhân không nói thêm gì nữa, bởi vì tử thần cũng không cho hắn thời gian nữa.

Nam nhân không nhúc nhích, đã chết.

Tiền Tiểu Phi có cảm giác như vừa bị lừa đảo. Chết đi chết xừ đi, làm gì lại sống lại làm hại ta cao hứng một hồi! Còn nữa, nói lại còn không nói hết, biết rõ chính mình không nói được thì đừng có nhắc lại hai lần “Xuân Phong Môn”, cứ nói thẳng vào đề đi cho rồi, bốn chữ cũng không nói nổi nữa!

Tiền Tiểu Phi nhìn bản quyển phổ nam nhân giao cho, cái này là gì mà khiến người ta không tiếc tính mạng bảo hộ? Chẳng lẽ là võ công bí tịch hay được nhắc trong tiểu thuyết võ hiệp?

Ý tưởng xẹt qua đầu làm Tiền Tiểu Phi hưng phấn không thôi, hắn vội vàng đem quyền phổ mở ra, trong là hình vẽ, dưới mỗi hình đều có mấy dòng giải thích. Bất quá Tiền Tiểu Phi cũng không hiểu cái gì là “Mạch hối nhân trung, khí thôn đan điền” (bạn cũng X hiểu, chắc là cái gì mà tụ khí ở đan điền xyz…), cho nên chỉ có thể xem hình ảnh.

Ba khắc sau, Tiền Tiểu Phi vẻ mặt đầy hắc tuyến. Đây là cái bí tịch gì nè, càng xem càng thấy giống trong đồ thư quán của bang tầng năm hàng ba bên trái cuốn thứ hai – video thể dục [Tam lộ trường quyền] (ba đường trường quyền) vậy nè? Chính là hiện tại trường đại học thể dục nào chả dạy cái này.

Kỳ thực cũng không phải, bản quyền phổ này chính là tổ sư gia của “Tam lộ trường quyền”, trải qua mấy trăm năm biến đổi mới biến thành loại thể dục kia.

Quên đi, miên man suy nghĩ cũng chẳng được gì, hiện tại quan trọng nhất là cái thi thể bên cạnh này.

Nói không sợ hãi là nói dối, Tiền Tiểu Phi thật sự rất khẩn trương. Hắn đã mắng thầm cũng không dưới mấy vạn câu, nhưng thế nào cũng không thay đổi được sự thật. Chủ nghĩa nhân đạo trong lòng đột nhiên phát huy tác dụng, dù sao cũng không thể để người ta tại đây, Tiền Tiểu Phi đành phải lôi chăn bông ta đem nam nhân gói lại, dùng màn buộc chặt, thừa dịp nguyệt hắc phong cao chuồn êm khỏi khách ***.

Tiền Tiểu Phi từ cửa sổ nhìn thấy phía sau khách sạn là một rừng cây. Hắn hiện tại đang ở trong rừng tìm chỗ chôn cái xác.

“Thi thể sẽ không tự nhiên sống lại đi?” Xung quanh tiếng gió thổi thê lương làm cho Tiền Tiểu Phi không tự chủ được lên tiếng phá vỡ sự yên lặng đến quỷ dị, bất quá thực rõ ràng là càng nói càng khủng bố.

“Ta, ta đây là, là đang tích đức làm việc thiện, ngươi biến thành quỷ cũng được, nhưng đừng tới tìm ta!” Tiền Tiểu Phi sợ hãi, răng va vào nhau lập cập, đồng thời dùng một cái tốc độ hoàn toàn tương phản với tốc độ nói mà đem người ta chôn kỹ.

Khi Tiền Tiểu Phi ra khỏi cánh rừng, trời đã bắt đầu sáng.

Khách *** chắc chắn là không thể trở về rồi, Tiền Tiểu Phi sờ sờ quyền phổ trong lòng, biết chính mình tiếp theo phải làm gì.

Không có chút do dự, nam nhân lâm chung phó thác làm cho hắn có cảm giác mình mang một sứ mệnh nặng nề.

“Vị đại gia này, Xuân Phong Môn đi như thế nào?”

“Đừng, đừng hỏi ta!”

“Vị bác gái này, ngươi có biết Xuân Phong Môn sao?”

“Không biết, không biết!”

“Vị này… Ai, ngươi đừng chạy a!”

Chính ngọ, Tiền Tiểu Phi miệng lưỡi đã khô khốc cả. Hắn không rõ một cái Xuân Phong Môn có bao nhiêu thần bí, cư nhiên không ai biết, hơn nữa không biết thì thôi, tất cả lại còn lẩn thật xa, hắn cũng không phải bệnh truyền nhiễm!

Tiền Tiểu Phi ngồi ở bên đường buồn bực, bỗng nhiên cảm giác chính mình bị một bóng đen bao phủ.

Ngẩng đầu, Tiền Tiểu Phi thấy rõ trước mặt xuất hiện một nam nhân. Một thân tử y, ước chừng hai ba hai tư tuổi, ngũ quan thực tuấn tú, pha chút vị nho nhã.

“Nghe nói huynh đài đang hỏi thăm về Xuân Phong Môn?” Thanh âm của nam nhân thực trong trẻo, nghe thực thoải mái.

“Ngươi có biết?” Tinh thần Tiền Tiểu Phi lập tức tỉnh táo. Cái gọi là hi vọng chính là loại cảm giác này đi.

“Trước tiên có thể nói cho ta tiết vì sao ngươi muốn đến Xuân Phong Môn được không?

Nam nhân vừa nói, vừa lộ ra một nụ cười mê người, Tiền Tiểu Phi thiếu chút đã ngất xỉu. Cũng rất may hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại, cũng bắt đầu cảnh giác hơn.

“Ta như thế nào cảm thấy ngươi đang dụ ta xưng tội?”

“Dụ ngươi xưng tội?” Nam nhân biểu tình mê mang, “Nghĩa là sao?”

Biểu tình của nam nhân làm cho Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh đại ngộ: “Nha, ta đã quên, ngươi là…”

“Ân?” Nam nhân càng thêm không hiểu.

“Không có gì.” Tiền Tiểu Phi không có ý định giải thích cho hắn mấy cái thuật ngữ chuyên nghiệp của thế kỉ hai mươi mốt, “Của ta ý tứ là, ta có thể không nói lý do đi Xuân Phong Môn được sao?”

Nam nhân nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Phi một lúc, sau đó lại lộ ra nụ cười sáng lạn: “Đương nhiên, nói hay không là tùy ngươi.”

Sau đó nam nhân bắt đầu hướng phố tây đi.

Tiền Tiểu Phi có cảm giác nam nhân là đánh giá hắn hẳn là vô hại, hoặc là nói chẳng làm được cái gì kinh thiên động địa mới lộ ra nụ cười sáng lạn như thế, hoặc cũng có thể nói là nụ cười yên tâm đi, mới có thể dẫn đường cho hắn.

Tuy rằng bị người khác xem thường cũng có chút không cam lòng, Tiền Tiểu Phi vẫn là bước nhanh theo.

Xuân Phong Môn đúng là phù hợp hết thảy đặc thù của tà giáo trong võ hiệp tiểu thuyết – địa điểm bí ẩn, kết cấu phức tạp, môn chủ kỳ quái.

Chính mình sẽ không bị cuốn vào cái gì giang hồ phân tranh đi, Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên thấy lo lắng. Hắn cảm thấy hiện tại mình rất là giống Trương Vô Kỵ lên Quang Minh Đỉnh, khác biệt duy nhất là Trương Vô Kỵ hắn không biết võ công. Cho nên Trương Vô Kỵ thật thì có thể lên làm giáo chủ mà chính hắn thì rất có khả năng sẽ chết thật sự thảm.

Trước tiên là nói về địa điểm bí ẩn, Tiền Tiểu Phi theo nam nhân quẹo trái lái đông chuyển tây gần hai giờ, hoàn toàn mất hết cảm giác về phương hướng, chỉ biết là Xuân Phong Môn ở ngoại thành.

Nói đến kết cấu phức tạ, từ khi vào cửa Tiền Tiểu Phi không ngừng gặp lỗi rẽ, ngã tư, thậm chí ngã tám! Trời ạ, hắn cảm thấy thân ảnh của nam nhân phía trước trong nháy mắt thật là to lớn nha, người này hẳn là trí nhớ kinh người, không thì ắt là trực giác cực kỳ chuẩn.

Cuối cùng nói về môn chủ. Hắn kỳ quái không phải là ở diện mạo, bộ dáng cũng coi như là anh tuấn đi, nhưng không thể so với nam nhân dẫn đường kia được; cũng không phải ở quần áo, đều là hắc y bình thường, không có u ám như tưởng tượng. Hắn kỳ quái ở chỗ thái độ với Tiền Tiểu Phi. Nhìn thấy Tiền Tiểu Phi, phản ứng đầu tiên của hắn là dại ra một thời gian dài [đương nhiên đây là Tiền Tiểu Phi thấy thế, chứ kỳ thực đối phương là sửng sốt thật lâu], sau đó bỗng nhiên cười ha hả.

“Sa Ngữ, ngươi lôi đâu ra cái thứ này vậy?”

Tiền Tiểu Phi chán ghét nhíu mày, không phải vì bị gọi là “thứ này”, mà vì nụ cười của tên kia.

Tiền Tiểu Phi chán ghét cách cười kia, trong ánh mắt hoàn toàn không có tiếu ý, làm cho người ta nhìn thấy không thoải mái.

Không muốn cười thì cười làm gì chứ!

“Ta lang thang trên đường thì thấy hắn chạy quanh hỏi về Xuân Phong Môn, nên mới đem hắn đến.” Tử y nam tử cười đến tự tại, “Bằng không hắn chỉ sợ cả đời tìm cũng không đến nơi này.”

Hắc y nam tử nghe vậy cũng cười theo: “Dễ dàng vậy, không sợ hắn là địch nhân sao?”

Hai người nói chuyện làm Tiền Tiểu Phi thập phần bất mãn, rõ ràng không coi mình ra gì mà.

“Hai người đủ chưa?” Tiền Tiểu Phi rốt cục nhịn không được lên tiếng, “Ngươi rõ ràng đoán chắc ta không có uy hiếp gì mới mang vào!” Tiền Tiểu Phi nói xong lại quay đầu về phía hắc y nam tử, “Còn có ngươi, căn bản cũng nghĩ vậy còn cùng với hắn kẻ xướng người họa, có ý tứ thật!”

“Hàn, người có thấy là hắn nói chuyện là lạ?” Tử y nam tử, cũng chính là Sa Ngữ, bởi vì Tiền Tiểu Phi cuối cùng một câu “có ý tứ thật” mà lại mơ hồ.

Nam nhân được gọi là Hàn không phản ứng giống Sa Ngữ, mà lại cảm thấy hứng thú nhíu mày.

“Sa Ngữ, có lẽ hắn không đơn giản như ngươi tưởng tượng.”

“Cũng có khả năng.” Sa Nhữ có chút đăm chiêu, “Bất quá khả nghi nhất là bối cảnh của hắn, ngươi nhìn tóc hắn coi, ta không nhớ có môn phái nào có cái dạng tóc này.”

“Bối cảnh…” nam nhân lại bắt đầu cười, “Có lẽ thực sự không bình thường đâu…”

Đương nhiên không bình thường! Tiền Tiểu Phi kinh thường thầm nghĩ, ta chính là người thế kỷ hai mươi mốt a!

“Ngươi từ đâu tới đây?”

Tiền tiểu phi cảm giác nam nhân hỏi thực kỳ quái, tựa như biết chính mình không phải người ở thế giới này.

Bất quá hắn rất nhanh liền quên ý niệm này, bắt đầu nổi hứng đùa dai: “Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa, chưa từng nghe qua đi?”

Sa Ngữ nghe vậy nhíu mày nhìn phía hắc y nam tử: “Đó là nơi nào? Hàn, ngươi nghe qua sao?”

Hắc y nam tử không trả lời, lại hỏi tiếp: “Ngươi tới Xuân Phong Môn làm cái gì?”

“Nha! Thiếu chút đem chính sự quên luôn!” Tiền Tiểu Phi giống như bỗng chợt nhớ ra cái gì, liền hỏi, “Các ngươi ở đây có ai cần quyền phổ không?”

Sa Ngữ nghe vậy ngã ngào ~ Lúc trước thần thần bí bí không thể nói lại là loại chuyện này, đi đến Xuân Phong Môn bán quyền phổ?!

Hắc y nam tử nghe vậy cũng ngã ~ Lúc nãy cho rằng hắn không đơn giản tựa hồ là mình đa lo chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.