Chật vật rời khỏi rừng trúc Cổ Vận [tạm gọi vậy đi], Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng biết mình đã hoàn toàn thoát khỏi sơn trang.
“Hô ~~ cuối cùng cũng có thể thở…” Tiền Tiểu Phi rất phô trương hít sâu, nói, “Cuối cùng cùng ra khỏi chỗ quái quỷ kia, cái gì mật thất, bí tịch, môn phái chứ, ta không cần!”
Kim Hàn nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng một đám chuyện là do hắn tự gây ra, bây giờ lại đổ hết tội lên sơn trang của người ta, đúng thật là…
“Uy, sao ngươi không nói gì?” Thấy Kim Hàn không động tĩnh, Tiền Tiểu Phi kỳ quái hỏi.
Không lưu tình lườm Tiền Tiểu Phi một cái, Kim Hàn mở miệng: “Ta khuyên ngươi nên nhớ kỹ hương vị Cổ Vận đi, về sau có muốn trở lại cũng khó.” Lời nói đầy mỉa mai.
“Uy, đừng có nói mấy cái này được không a.” Tiền Tiểu Phi hơi lúng túng, “Ta không cố ý mà.”
Kim Hàn nhướn mày: “Không cố ý mới là khủng bố, sau này ngươi cứ không cố ý thêm vài lần, chỉ sợ không có môn phái nào trên giang hồ không bị ngươi chọc tới, đến lúc đó đừng có trách ta không có nghĩa khí.”
“Là sao?” Tiền Tiểu Phi nhíu mày.
“Mặc kệ ngươi luôn chứ sao.” Kim Hàn trợn trắng mắt, “Ta không muốn bị phiền toái bám, suốt ngày bị đuổi giết.”
“…”
Tiền Tiểu Phi cúi đầu không nói gì, tuy việc bị Kim Hàn mặc kệ chưa xảy ra, nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến hắn thấy khó chịu.
Mình vướng chân Kim Hàn sao…
“Uy uy, ngươi làm sao vậy?” Kim Hàn nhíu mày, từ góc này không thấy rõ vẻ mặt Tiền Tiểu Phi, bởi vậy hắn càng thêm nóng vội. Mình còn chưa nói gì kinh thiên động địa đủ để thương tổn hệ thần kinh siêu cường của Tiền Tiểu Phi a.
Một lúc sau, Tiền Tiểu Phi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Ngươi… thấy ta vướng víu lắm sao?”
Ngất! Kim Hàn hoàn toàn bất lực với trường hợp này, từ bao giờ tên kia lại mẫn cảm tinh tế thế này, cư nhiên, cư nhiên ai oán buộc tội hắn!
Xong, Kim Hàn lập tức treo cờ trắng đầu hàng: “Ngươi sao có thể làm vướng bận được, ngươi thiên tư thông minh, ‘kỹ thuật’ hơn người, phản ứng linh hoạt, thân thủ mạnh mẽ, quả thật là nhân tài hiếm có!” Nói tới gần cuối, Kim Hàn còn rất trái với lương tâm bày ra một vẻ mặt đúng-rồi-đấy thuyết phục người kia [bạn Kim Hàn đáng thương ~~].
Tiền Tiểu Phi không đợi Kim Hàn nói hết, vẻ mặt đã quay một trăm tám mươi độ. Chỉ thấy hắn cười tươi như hoa, nhẹ giọng nói: “Việc này ngươi tự biết trong lòng là được rồi, tại sao lại nói ra…”
Rắc! Đồng chí Kim Hàn đã hoàn toàn sụp đổ. Người này chuẩn xác không sai chính là lưỡi không xương cái gì cũng nói a! Gì mà tự mình biết trong lòng chứ, coi như hôm nay hắn hoàn toàn lĩnh giáo!
Bất quá… Kim Hàn nghĩ nghĩ, về sau nếu mình lâu lâu cũng tỏ vẻ ai oán, không biết Tiền Tiểu Phi có thể hiểu được sức công phá tinh thần của cái loại hành động này không nữa?
Ý tưởng nói trên chết trong trứng sau khi Tiền Tiểu Phi phun ra một câu “ta đói.” – không thể trông cậy vào việc Trư Bát Giới hiểu được Hằng Nga.
Cứ như vậy, hai người hai suy nghĩ, cùng bước về phía Bắc.
Đương nhiên, họ thật ra không chọn đi về phía Bắc, mà là trong rừng trúc quay một hồi mất phương hướng, cho nên cứ thế đi bừa thôi [tất cả là tại vì thời Minh la bàn còn chưa thông dụng ~~]
Thập thôn *** là trấn lớn ở phía Bắc Cổ Vận sơn trang, nhưng không lớn bằng Tú Lam trấn, cũng bởi vì không nằm ở vị trí trọng yếu, vậy nên kinh tế cũng kém Tú Lam trấn một bậc.
Hai người vào trấn thì trời đã tối, thế nên họ nhanh chóng đi tìm một khách ***.
“Chúng ta làm gì bây giờ a,” Tiền Tiểu Phi ngồi trong phòng, vừa xem lại gói đồ vừa thì thào tự nói, “Hình như thiếu thiếu mấy thứ.”
Kim Hàn nghe vậy trợn trắng mắt, thiếu là thiếu cái gì, thiếu thế nào a, rõ ràng lại là nguy cơ ẩn dật sắp bùng nổ! Hắn có cảm giác, đám tai họa ngầm bao quanh bạn Tiền Tiểu Phi [vô cùng nhiều chủng loại và quá mức phức tạp để nói rõ ra] sớm hay muộn cũng từng cái tìm tới cửa.
Sau khi tự hỏi một lúc lâu, Tiền Tiểu Phi đưa ra kết luận: “Thay vì ở trong này lảm nhảm, không bằng xuống ăn cơm đi.”
Kim Hàn không trả lời, dùng hành động thực tế thể hiện sự đồng ý với đề nghị của Tiền Tiểu Phi.
Khách *** bình thường, lầu một là đại đường, dành cho khách nhân ăn cơm uống rượu, lầu hai mới là phòng trọ, khách *** này cũng không phải ngoại lệ. Lúc Kim Hàn và Tiền Tiểu Phi tới đại đường, đại đường đã chật ních toàn người là người, đương nhiên vô cùng ồn ào. Hai người chọn lấy một góc, ngồi xuống.
Tiểu nhị lập tức chạy lại, hỏi ngay: “Khách quan muốn ăn gì?”
“Một ít đồ ăn, đơn giản chút.” Kim Hàn thản nhiên nói.
Ai ngờ tiểu nhị nghe vậy lại ngẩn người: “Khách quan không cần rượu sao?” Phỏng chừng đây là lần đầu gặp “đại hiệp” không uống rượu.
“Không cần.” Kim Hàn từ chối.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy đi, Tiền Tiểu Phi liền mở miệng hỏi: “Sao vậy, ngươi không uống rượu?”
Kim Hàn lườm hắn một cái, cáu kỉnh gắt: “Ta không uống rượu trắng, nếu uống thì phải là trầm nhưỡng mấy trăm năm. Làm sao?”
“Không, không sao, hắc hắc…” Tiền Tiểu Phi đành cười gượng, vừa rồi hắn suýt nữa nói tiểu nhị “Lấy chén tới đây” rồi. Hãn ~~
Đồ ăn chưa tới, nhưng cuộc trò chuyện của thực khác bàn bên đã bay tới tai hai người.
“Đợi gần nửa tháng, cuối cùng cũng đến, thật sự kích động a!:
“Thế đã là gì, Vương huynh, người trong này có ai không đợi cả tháng rồi! Trịnh huynh, huynh nói có đúng không?”
“Đúng đúng. Bất quá có thể thấy mặt ‘Bích lạc tiên tử’ một lầm, chờ một trăm năm cũng đáng a.”
“Chư vị có điều không biết, ‘Bích lạc tiên tử’ không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, ngay cả cầm nghệ cũng là thiên hạ vô song a!”
“Nếu lấy được nữ tử thế này về nhà, ta có tan gia bại sản cũng nguyện ý a!”
“Ta khuyên Lý huynh tốt nhất đừng si tâm vọng tưởng, giai nhân bậc ấy sao có thể để phàm phu tục tử như chúng ta đoạt được, ai ~~”
“Nằm mơ cũng tốt a…”
“Không biết người như thế nào mới có thể may mắn như vậy a.”
Tiểu nhị cũng coi như tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lát đã mang đồ ăn tới, bất quá Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi không hẹn mà cùng đẩy thức ăn lùi ra xa – phòng ngừa bị nước miếng bắn vào a.
“Tiểu nhị, vị ‘Bích lạc tiên tử’ này đến tột cùng là người thế nào?” Tiểu nhị vừa chuẩn bị rời đi, liền bị Tiền Tiểu Phi gọi lại.
“Nhị vị hẳn là người vùng khác tới đi,” Tiểu nhị nói, ” ‘Bích lạc tiên tử’ chính là đương gia hoa đán tại ‘Điền Viên cư’ của bản trấn, nghe đồn dung mạo nàng khuynh quốc, cầm nghệ cũng vô song, vô số người không tiếc vung tiền như rác chỉ để gặp nàng một lần.”
“Di?” Tiền Tiểu Phi kỳ quái nói, “Ta vừa nghe mấy người bên kia nói, ngày mai có thể gặp ‘Bích lạc tiên tử’, không ai nói là mất tiền a?”
“Khách quan có điều không biết, đó là bởi vì ngày mai là mười sáu tháng mười một, là ngày ‘Bích lạc tiên tử’ biểu diễn cầm nghệ. ‘Bích lạc tiên tử’ một năm chỉ biểu diễn hai lần tại ‘Điền Viên cư’, những ngày khác không lộ diện, vô cùng thần bí. Nàng có khi ở tại ‘Điền Viên cư’, nhưng nghe nói phần lớn thời gian không ai biết nàng ở đâu. Bất quá cũng có lời đồn nàng là tiểu thư nhà giàu có, có tài lực hùng hậu đứng sau. Tóm lại đều là đồn đại, cũng không thể cho là đúng.”
“Điền Viên cư là…” Tiền Tiểu Phi nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nhị.
“Đó là trà lâu lớn nhất ở đây, là nơi hoàn toàn điển nhã tố tịnh.” Tiểu nhị lập tức trả lời, sau đó lui xuống, để lại Kim, Tiền hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
” ‘Điền Viên cư’ này xem là một nơi thú vị…” Tiền Tiểu Phi hơi đăm chiêu.
“Đừng làm ra vẻ nóng lòng muốn thử như thế,” Kim Hàn bất đắc dĩ nói, “Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, biết không?”
“Chẳng lẽ ngươi không tò mò?” Tiền Tiểu Phi nói, “Ngươi không thấy mấy việc này nghe rất hay ho sao? Dù gì chúng ta cũng không có việc gì đáng làm, không bằng ngày mai đi xem thôi!”
Kim Hàn không trả lời, trực giác nói cho hắn biết, những ngày tháng không có việc gì đáng làm đã một đi không trở lại.