Một trận tử đàn xạ hương phảng phất bay, Kim Hàn tỉnh lại. Mở mắt, thấy mình nằm trong một gian phòng đơn giản, suy nghĩ của hắn bị đình chỉ trong chớp mắt.
Bất quá không bao lâu sau, hắn liền nhớ ra mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Khách ***, đường, Diệu Không Không, thị vệ của công chúa… cùng với đệ tử Ngự Hàn Phong. Trí nhớ gián đoạn tại chỗ này, không biết từ lúc hắn ngất xỉu tới giờ đã bao lâu, hơn nữa… Tiền Tiểu Phi đâu?!
Kim Hàn rất nhanh phát hiện ra Tiền Tiểu Phi không còn ở cạnh mình, tim liền đập nhanh hơn. Cũng chưa kịp nghĩ gì, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng người nói chuyện.
“Thiếu hiệp ngủ ngon giấc chứ?” Ba người cùng vào cửa, đứng đầu là một nam nhân lớn tuổi, phong thái hay thần khí đều rất quen thuộc với Kim Hàn, người này chính là Ngự Hàn Phong chủ – Điền Ngật Thư.
“Ngủ ngon giấc?” Kim Hàn bất khả tư nghị cười, “Ngươi thử để cho người khác đánh ngất đi xem ngủ có ngon không.”
Điền Ngật Thư nghe vậy lập tức nói: “Đây quả thật là vì mấy tên đệ tử bất tài, ta vốn chỉ muốn mời nhị vị lên núi, không nghĩ tới bọn họ lại làm bị thương nhị vị, thật sự xin lỗi.”
Kim Hàn không nói gì, bên tai còn văng vẳng lời một tên đệ tử “Sư phụ nói bắt được có thưởng”, bất quá hắn biết bây giờ mình ở trong tay người ta, có phản ứng lại cũng vô dụng, “Người đi cùng ta đâu?” Đây mới là vấn đề Kim Hàn quan tâm.
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, hắn đang ở sương phòng nghỉ tạm” Điền Ngật Thư thản nhiên nói.
“Ta muốn gặp hắn.” Kim Hàn nói.
Điền Ngật Thư trả lời ngay: “Đương nhiên có thể, nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải ngoan ngoãn giao [bí sát phương] ra đây.”
“[bí sát phương]?” Một tia tinh quang lóe lên trong mắt Kim Hàn, nhựng ngay lập tức bị che dấu, “Ta đâu có thứ đó, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Điền Ngật Thư nghe vậy nhướn mày: “Chẳng lẽ còn bắt ta phải nói rõ ra? [bí sát phương] vốn là đồ của Cổ Vận sơn trang, nếu các ngươi chưa chiếm được, vì cớ gì lại tiêu diệt Cổ Vận?”
“Chúng ta tiêu diệt Cổ Vận?!” Kim Hàn kinh ngạc lên tiếng.
Điền Ngật Thư nói:” Hiện tại trong giang hồ ai mà không biết Kim Tiền Bang liên tục tiêu diệt Túng Vân Cổ Vận, còn muốn chối sao?”
Kháo! Kim Hàn bất giác nắm chặt tay, thầm đem Trịnh Ngân Tử mắng từ trong ra ngoài mấy trăm lần.
“Theo lý, Cổ Vận bị diệt, làm huynh đệ chúng ta nên báo thù, nhưng tục ngữ có câu, người không vì mình trời chu đất diệt, cho nên ngươi chỉ cần giao [bí sát phương] ra, ta có thể thả ngươi lần này. Làm thế là ta đã mạo hiểm mang danh bất nghĩa rồi nha.” Điền Ngật Thư lớn tiếng nói.
Nghe tới đay, Kim Hàn đã hiểu rõ, Điền Ngật Thư cho rằng Kim Tiền Bang có [bí sát phương], vậy bây giờ không nên nói sự thật, bằng không dù có đem phiếu gửi đồ cho hắn, hắn cũng không buông tha cho mình, huống hồ còn chưa biết Tiền Tiểu Phi bây giờ như thế nào… Nghĩ nghĩ, Kim Hàn quyết định đầu tiên phải gặp Tiền Tiểu Phi đã.
“Ngươi muốn có [bí sát phương] cũng không khó, nhưng có một điều kiện.”
“Gì?”
“Ta muốn gặp người kia.”
Điền Ngật Thư nghe vậy nhíu mày: “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi giao bí tịch ra, tự nhiên có thể gặp hắn.”
Kim Hàn kiên định lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ta chưa thấy hắn, ngươi đừng mong có bí tịch.”
“… Vậy được.” Điền Ngật Thư bó tay với sự cố chấp của Kim Hàn, đành phải phân phó vài câu với mấy đệ tử đứng sau, mấy kẻ này liền đi ra ngoài.
“Thật không rõ bang chủ vì sao lại dụng tâm với một hạ nhân như vậy!” Điền Ngật Thư tự cảm khái.
Kim Hàn lúc này mới biết, xem ra Điền Ngật Thư không hề coi Tiền Tiểu Phi ra gì, chỉ nghĩ cách đối phó với mình. Tuy rằng Tiền Tiểu Phi thoạt nhìn [từ quần áo, tướng mạo, tư duy mà suy] có chút… ân… thiếu phong cách đại hiệp, nhưng nghe người khác nói vậy thật khiến cho Kim Hàn khó chịu [dù sao tình nhân trong mắt ra Tây Thi, đương nhiên không thích nghe người khác nói xấu Tiền Tiểu Phi], huống hồ nếu hắn nghĩ Tiền Tiểu Phi không có giá trị gì, vậy khó bảo đảm an toàn cho y.
Dần dần, một ý tưởng hình thành trong đầu Kim Hàn.
“Sương phòng của các ngươi là địa lao sao!”
Người chưa tới tiếng đã tới, Kim Hàn khẽ gợn gợn khóe miệng lên – tên kia tựa hồ cũng không tệ lắm. Nhưng cảm giác khó chịu cũng đến theo – địa lao? Dám nhốt Tiền Tiểu Phi vào địa lao? Hơn nữa là bị Điền Ngật Thư lừa vào “sương phòng”.
Liếc mắt nhìn Điền Ngật Thư, ánh mắt tên kia lóe sáng. Tiền Tiểu Phi vừa bước vào phòng, lão gia hỏa lập tức cao giọng răn dạy mấy tên đệ tử.
“Ta không phải nói để cho thiếu hiệp ở trong sương phòng sao?”
Làm bộ làm tịch, Kim Hàn nghĩ, cũng không thèm để ý thêm nhiều, bắt đầu thực hiện kế hoạch trong đầu – “Bang chủ! Bang chủ1 Ngươi thế nào? Có bị thương không?”
Cả phòng cứng đơ, mọi ánh mắt đều dồn lên người Kim Hàn. Chỉ thấy nam nhân vội vàng chạy về phía Tiền Tiểu Phi, sau đó vạn phần lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới mấy lần, không khác gì bà mẹ trẻ mới tìm được đứa con nhỏ đi lạc, cần bao nhiêu thân thiết có bấy nhiêu thân thiết, cần bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu thâm tình… Cần bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Bang, bang chủ?! Điền Ngật Thư trợn mắt há mỏ, Tiền Tiểu Phi cũng choáng váng hóa đá, từ lúc nào mình thành bang chủ rồi?! Mà không sao, Kim Tiền Kim Tiền, trước Tiền sau Kim, đằng nào mình cũng là nhị bang chủ thôi! [hãn ~], bất quá Kim Hàn nói vật hẳn có lý của hắn, cho nên Tiền Tiểu Phi ngây ra một lúc sau liền phối hợp nói hùa theo.
Chỉ thấy hắn cảm khái nâng Kim Hàn dậy, trầm giọng nói: “Làm phiền Kim huynh đệ quan tâm, huynh trưởng không sao.”
Tiền Tiểu Phi nói một câu này mặt không đổi sắc, không cắn phải lưỡi, mà Kim Hàn nghe xong choáng váng, đến lúc thấy Tiền Tiểu Phi tự xưng “huynh trưởng” thì mặt đầy hắc tuyến.
Bất quá đây là kế của hắn nên phải chịu, hắn muốn Điền Ngật Thư tin Tiền Tiểu Phi là bang chủ, vậy [bí sát phương] chắc chắn ở trong tay Tiền Tiểu Phi, tay cầm hoàng bài, Tiền Tiểu Phi tạm thời không lo tính mạng.
“Đúng là bang phái kỳ lạ có bang chủ kỳ lạ…” Điền Ngật Thư run run khóe miệng. Xem ra mình không đuổi kịp thời đại rồi.
Mà lời Điền Ngật Thư nói, Tiền Tiểu Phi nghe vào rất không xuôi tai – chẳng lẽ mình không giống bang chủ vậy sao?
Lão gia hỏa mở miệng lần nữa: “Ngươi đã là bang chủ, vậy bí tịch chắc chắn ở trong tay ngươi.”
Điền Ngật Thư vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi lập tức suy luận, trong chớp mắt đã hiểu được tình thế trước mắt. [Đúng là “có khi” bạn vẫn thông minh.]
“Bí tịch không ở chỗ ta.” Không ngờ, Tiền Tiểu Phi cư nhiên phủ nhận.
Kim Hàn bất ngờ, Điền Ngật Thư càng bất ngờ hơn. Chỉ thấy hắn nhíu mày nói: “Không ở chỗ ngươi? Hừ, chẳng lẽ ngươi lại cho nó táng thân tại Cổ Vận sao? Ngươi tưởng ta là trẻ con ba tuổi a!”
Tiền Tiểu Phi không nhanh không chậm nói: “Phong chủ đúng thật là thông minh, vừa đoán đã trúng, quả thật bí tịch đã bị đại thủy hủy mất. Mà, ngươi cũng đã kiểm tra quần áo hai người chúng ta, có phát hiện bí tịch không?” Khi tỉnh lại, gói đồ đã biến mất, hẳn là đang ở chỗ Điền Ngật Thư rồi.
“Ngươi không nói thì ra cũng quên mất, quý bang thật đúng là giao hữu rộng rãi a, ngay cả Thiên Ý Cốc, Tuyệt Hạc Phong ẩn cư đã lâu cũng có thể kết làm bằng hữu, nghiệt đồ của ta cũng đem lệnh bài cho các ngươi, đúng là hậu sinh khả úy a.”
Tiền Tiểu Phi biết hắn đang nói tới Mục Viễn Chi, cũng không đáp lại, xem ra hai người kia bỏ trốn không chỉ khiến Cổ Bạch bệnh liệt giường, còn đả kích khá lớn với Điền Ngật Thư nữa.
Thấy Tiền Tiểu Phi không nói gì, Điền Ngật Thư lại tiếp tục: “Bí tịch thật sự đã bị hủy?”
Biết hắn đã tin tới bảy phần mười, Tiền Tiểu Phi liền nói như thật: “Đương nhiên là thật.”
“Nghe khẩu khí của ngươi, hẳn đã thấy qua bí tịch?”
“Không chỉ thấy qua, ta còn đọc rồi.” Hư hư thật thật mới có thể khiến cho người ta tin, bởi vậy Tiền Tiểu Phi lại dội thêm một tràng bom nữa.
“Thật sao?” Điền Ngật Thư kích động nói, “Ngươi đọc được gì?”
“Cái này… khó nói…” Tiền Tiểu Phi cố ý thừa nước đục thả câu.
“Ngươi không muốn nói sao?” Lời nói mang theo sát khí.
“Phong chủ đừng hiểu lầm, thật sự là nội dung bí tịch kia quá mức quỷ dị, tại hạ chỉ có xem chứ không có hiểu a.”
“Xem không hiểu?” Điền Ngật Thư kỳ quái.
Kim Hàn cũng cau mày, không rõ hồ lô Tiền Tiểu Phi rốt cuộc bán thuốc gì.
“Quả thật xem không hiểu, bí tịch kia tựa hồ dùng văn tự Tây Vực ghi lại, cho nên tại hạ nhìn vào chỉ thấy một đám giun với rắn.” Tiền Tiểu Phi nói như đúng rồi, Kim Hàn nghe được ngẩn người luôn.
“Vậy người dùng bút viết ra, ta nhận thử xem.” Bí tịch ngay trước mắt, Điền Ngật Thư sao có thể không kích động.
“Có thể.” Tiền Tiểu Phi rất thoải mái nói.
“Tốt, vậy tại hạ đi lấy bút mực.” Nói xong, Điền Ngật Thư liền xoay người bước đi.
Hai người đang kỳ quái tại sao Điền Ngật Thư không phân phó đệ tử đi lấy, không ngờ Điền Ngật Thư thừa dịp ba đệ tử không hề phòng bị, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, lăng không xẹt qua!
Ba tên đệ tử không kịp lên tiếng đã ngã xuống đất, nhất kiếm phong hầu.
Kim, Tiền choáng váng nhìn một màn trước mắt, nói không ra lời. Điền Ngật Thư nhân cơ hội điểm huyệt đạo hai người, không cho họ nhúc nhích, rồi mới chậm rãi thu hồi nhuyễn kiếm, vẻ mặt vẫn như bình thường.
“Như vậy sẽ không ai biết nhị vị làm khách ở đây.” Điền Ngật Thư thản nhiên mở miệng.
“Bọn họ là đồ đệ của ngươi a!” Tiền Tiểu Phi không kìm chế được lớn tiếng nói.
“Phụng hiến sư phụ là bổn phận của đệ tử.” Điền Ngật Thư trả lời.
Tình cảnh trước mắt không hề xa lạ với Kim Hàn, nhưng lâu rồi không gặp lại, khiến cho hắn nhớ tới đoạn ký ức trước đây, bất giác nhăn mày. “Nhóm người bắt ta lên núi lúc trước, xem ra cũng là kết cục này đi.”
“Ngươi thực thông minh.”
“Nhưng cứ như vậy, cả Phong chỉ có ngươi biết sự tồn tại của chúng ta, vậy ai sẽ giám thị chúng ta giờ?”
“Hai kẻ phàm phu tục tử không võ công các ngươi, một mình ta là đủ.” Điền Ngật Thư cười gian xảo, “Khi các ngươi còn đang hôn mê, ta đã xem rõ, hai người không có nội lực, võ công cũng không, có thể gây dựng nên Kim Tiền Bang như hôm nay quả thật là bất khả tư nghị.”
“Ngươi…” Tiền Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi , cảm thấy người này không thể chỉ dùng từ “Đáng giận” để hình dung.
Điền Ngật Thư thấy thế cười nói: “Thiếu hiệp đừng nóng giận, ta biết các ngươi thiện dùng ám khí, nhưng nếu bên người cái gì cũng không có, hẳn là không khí không thể dùng làm ám khí đi. Ha ha…”
Điền Ngật Thư nói xong liền vội vội vàng vàng đi lấy bút mực.
“Người này không chỉ âm hiểm, mà còn ác độc nữa.” Tiền Tiểu Phi oán hận nói.
“Ai bảo chúng ta kĩ không bằng người.” Kim Hàn cảm khái, võ công quả nhiên trọng yếu, “Bất quá tạm thời hắn sẽ không động tới chúng ta.”
“Bởi vì hắn muốn bí tịch thôi!” Tiền Tiểu Phi tiếp lời.
“Vậy bây giờ, ngươi chuẩn bị viết cho hắn cái gì?” Kim Hàn tò mò. Bí tịch kia còn ở tiêu cục Đại Dũng, Tiền Tiểu Phi làm sao biết nội dung bên trong được.
“Nhớ Đoàn Dự trong [Thiên Long Bát Bộ] đối phó với Cưu Ma Trí như thế nào không?”
“Ngươi muốn…”
“Ta không được như Đoàn Dự, có thể khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, nhưng viết mấy thứ khác lừa lừa hắn cũng không phải không thể.”
“Ngươi cho là hắn dễ lừa sao?” Kim Hàn nhíu mày.
“Thử mới biết được.” Tiền Tiểu Phi giảo hoạt cười, vẻ mặt gian trá.
Kim Hàn cảm thấy mình đúng là bệnh không chữa được rồi, những lúc như thế này rồi mà còn bị vẻ mặt cười của Tiền Tiểu Phi làm động tâm.
Mười phút sau, Điền Ngật Thư cầm bút mực trở lại. Chỉ thấy hắn đem đồ đặt cả lên bàn, sau đó giải huyệt cho Tiền Tiểu Phi.
Nam nhân xắn tay áo, vô cùng khí thế bước tới trước bàn, chặn giấy, mài mực, thêm nước, đề bút, động tác liền mạch lưu loát.
“Nói trước luôn, ta cũng không biết thứ tiếng này, chỉ có thể theo trí nhớ mà vẽ ra…”
Điền Ngật Thư liên tục gật đầu.
Vì thế dưới ánh mắt chăm chú của Kim Hàn và sự hy vọng dâng tràn của Điền Ngật Thư, Tiền Tiểu Phi rất tao nhã viết trên giấy: “Long long ago, there are three pigs…”