Kim Tiền Bang

Chương 48: Chương 48




“Sách, càng ngày càng phiền toái nha.”

Nhìn nhìn thi thể nam nhân, Trịnh Ngân Tử thốt lên, bất giác nhíu mày. Mọi chuyện đã vượt xa ngoài dự kiến của hắn.

“Ngươi không phải thích nhất loại bí văn giật gân này sao?” Tiền Tiểu Phi bực mình nói.

“Nhưng mà ta không muốn thành nhân vật chính a!” Trịnh Ngân Tử hiển nhiên biết rõ nỗi bi ai của “kẻ tình nghi số một”, “Tọa sơn quan hổ đấu với tự nhảy vào vũng bùn là hoàn toàn khác nhau nha.”

“Bây giờ phải làm sao?” Kim Hàn bình tĩnh nói. Dù sao bây giờ việc quan trọng nhất là tìm các giải quyết vấn đề.

Không đợi hai người còn lại trả lời, ngoài cửa truyền tới một tiếng quát lớn.

“Các ngươi là ai!”

Thanh âm bất chợt vang lên, ba người Kim Tiền Trịnh đồng loạt giật mình, xoay người quay lại.

Thanh sam trường kiếm, đạm dật nho nhã – Người tới chính là Mục Viễn Chi.

Nam nhân nhìn thấy một loạt gương mặt quen thuộc, cũng thả lỏng xuống.

“Các ngươi…”

“Nói rõ trước nha, người không phải bọn ta giết!” Mục Viễn Chi chưa kịp dứt câu, Tiền Tiểu Phi đã nhanh nhảu ngắt lời.

Không ngờ Mục Viễn Chi không những không giận, còn cười nhạt: “Vừa gặp mặt, câu đầu tiên Tiền huynh nói lại là câu này, quả thật khiến ta không biết trả lời sao.”

Kim Hàn nghi hoặc nhìn phản ứng của nam nhân, có tên nào sư phụ vừa chết lại có thể thích ý trò chuyện vui vẻ như thế này không?

Tiền Tiểu Phi cũng kỳ quái: “Ngươi tin bọn ta?”

Mục Viễn Chi không trả lời, quay đầu về phía Trịnh Ngân Tử: “Trịnh đại hiệp, tại hạ có lễ.”

Quen nhau? Kim Tiền hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc. Mà thứ khiến cho bọn họ không thể hiểu nổi hơn nữa là Trịnh Ngân Tử lại còn được kêu là ‘đại hiệp’?! Tên kia làm sao xứng với cách xưng hô này a!

Càng ngoài dự kiến chính là, Trịnh Ngân Tử cư nhiên cũng bắt đầu giả làm đại hiệp thật.

“Mục huynh không cần đa lễ như vậy, tại hạ khi đó vốn chỉ là nhấc tay chi lao. Người trong giang hồ, khắp nơi đều là bằng hữu thôi.”

Gì! Hắn nghĩ hắn là đại hiệp thật a!

Xem ra Mục Viễn Chi không phải không thấy phản ứng của hai người, vội vàng mở miệng nói: “Trịnh đại hiệp từng có ân cứu mạng với ta, tại hạ đến giờ vẫn chưa có gì hồi báo.”

Ân cứu mạng? Bốn đạo hàn quang sắc bén bắn về phía Trịnh Ngân Tử, mang một thâm ý không khó lĩnh hội – vậy vì sao toàn gây tai nạn cho chúng ta a!

Không nhìn mấy “ánh mắt giết người” kia, Trịnh Ngân Tử chỉnh lại y phục, mở miệng: “Xem bộ dáng Mục huynh, hẳn đã biết chân tướng sự việc rồi?”

“Đúng vậy.” Mục Viễn Chi nói, “Đêm nay ta bồi Niệm Tuyết tới đón phụ thân nàng, vì thế liền tiện đường tìm Điền Ngật Thư hỏi rõ một việc, liền gặp Điền Ngật Thư nằm trên mặt đất, trong phòng còn có một hắc y nhân đang tìm kiếm gì đó.”

“Hắc y nhân?” Trịnh Ngân Tử nhíu mày.

“Đúng, vóc dáng không cao, nhưng võ công tốt lắm. Vừa phát hiện ra ta, hắn liền lao ra ngoài cửa sổ…”

“Vậy ngươi vừa rồi…”

“Đúng, chính là đuổi theo hắn. Đáng tiếc kỹ không bằng người, cuối cùng mất dấu, quay lại liền thấy các ngươi.”

“Điền Ngật Thư đã chết, ngươi tựa hồ không hề bi thương?” Kim Hàn nói.

“Cừu nhân sát phụ chết, sao ta phải bi thương?” Mục Viễn Chi nói ra một câu không khác gì sét đánh ngang tai, nhưng thần thái lại dị thường lạnh nhạt. Nam nhân dừng lại ở đay, cũng không muốn nói nhiều hơn.

Lời này Kim Tiền nghe thấy, cũng chỉ có thể cảm khái thế sự vô thường, mà vào tai Trịnh Ngân Tử được tự động phiên dịch thành “Cô tinh huyết lệ sử của đại đệ tử Ngự Hàn”, nhưng để giữ hình tượng đại hiệp, hắn vẫn cố gắng áp chế ý muốn đi tìm bút giấy.

“Nói cách khác, một kẻ võ công cao cường vì tìm một thứ gì đó mà giết chết Điền Ngật Thư.” Kim Hàn thản nhiên tổng kết.

“Ngày mai Ngự Hàn thay đổi rồi.” Trịnh Ngân Tử lắc đầu thở dài, bang phái tất phải có hưng suy.

Ai ngờ Mục Viễn Chi nghiêm mặt nói: “Ngự Hàn tuyệt đối không thể loạn, nơi này đều là huynh đệ của ta, ta không thể để bọn họ vì loại người như Điền Ngật Thư mà gặp họa.”

“Ý ngươi là…” Kim Hàn nhìn nam nhân.

Mục Viễn Chi hít sâu, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngụy trang thành tự sát.”

“Tự sát?”

“Đúng vậy. Ta không hy vọng các huynh đệ rõ ràng không muốn nhưng vẫn phải vì giang hồ đạo nghĩa mà đi báo thù.”

“Như vậy Ngự Hàn sẽ không rối loạn sao?” Tiền Tiểu Phi không tin lắm.

“Ngự Hàn có được như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào các huynh đệ đoàn kết, chỉ cần mọi người đồng tâm, vậy Ngự Hàn chắc chắn không đổ.” Nói tới đây, Mục Viễn Chi cười khổ, “Không dối gạt các vị, Điền Ngật Thư chiếm lấy vị trí phong chủ cũng chỉ biết tư lợi riêng mình, hắn đã chết cũng chẳng có mấy ai thương tâm. Hơn nữa các huynh đệ còn có thể cao hứng từ nay về sau rốt cuộc có thể sống qua những ngày yên ổn.”

Sách, Kim Tiền cứng lưỡi, làm phong chủ như vậy quả thật là thất bại đi!

Kế tiếp, bốn người phát huy tinh thần đồng tâm hiệp lực của giai cấp vô sản cách mạng “lao động là quang vinh”, đem hiện trường vụ án giả thành tự sát, một giọt nước cũng không lộ ra, phỏng chừng cho dù có Sherlock Holmes ở đây cũng không tìm ra sơ hở.

Xong xuôi hết thảy, vấn đề mới lại nối gót tới.

Nước không thể một ngày vô chủ, Ngự Hàn cũng như thế. Điền Ngật Thư đã chết hẳn phải có người tiếp quản. Nhưng người này là ai…

“Tùy tiện chọn một người trong số huynh đệ là được rồi.” Tiền Tiểu Phi đơn giản nói.

Mục Viễn Chi lập tức phủ quyết: “Không được. Mọi người đều là huynh đệ, nếu một người trở thành phong chủ, sẽ khó lòng giữ được tình huynh đệ. Huống hồ ta hy vọng có thể để cho Ngự Hàn rời xa khỏi giang hồ phân tranh, cho các huynh đệ sống những ngày nhàn vân dã hạc.”

“Sách, cũng lý tưởng nhỉ.” Kim Hàn không cho là đúng.

“Vậy thì khác gì giải tán?” Tiền Tiểu Phi hỏi lại.

“Đây cũng là chỗ ta băn khoăn. Ngự Hàn phải rời khỏi giang hồ phân tranh, nhưng không thể giải tán.” Mục Viễn Chi trả lời.

“Vừa muốn giữ lại Ngự Hàn, vừa muốn rời khỏi giang hồ phân tranh, vậy cứ tìm một ngoại nhân tới làm phong chủ hữu danh vô thực, để cho mọi người có cơ mà tụ lại một chỗ, không tham dự giang hồ sự, chỉ lưu lại cái danh trên gianh hồ là được rồi.” Trịnh Ngân Tử suy nghĩ một lúc, nói ra ý tưởng của mình.

“Không hổ là Trịnh đại hiệp, tại hạ cũng là ý này! Nhưng Niệm Tuyết hy vọng có thể ẩn cư, cho nên ta không thể đảm đương trọng trách này.” Nam nhân vừa nói vừa nhìn về phía Trịnh Ngân Tử, ánh mắt long lanh long lanh.

Mà người kia bị nhìn tới mồ hôi ướt đẫm: “Đừng nhìn ta! Ta còn muốn tiêu diêu giang hồ du nha!” Nói xong liều mạng xua tay lắc đầu, lấy hành động để biểu hiện quyết tâm của mình.

Một kế không thành còn kế thứ hai, một kẻ không nhận còn kẻ khác, ánh mắt nam nhân chuyển một góc mười lăm độ, kết quả…

“Không bao giờ.” Kim Hàn lời ít ý nhiều.

Lại chuyển mười lăm độ nữa…

“Ta cùng Kim Hàn như nhau, hắn không thì ta cũng không!” Tiền Tiểu Phi nhanh chóng lui ra phía sau lưng Kim Hàn.

Bất quá sự thật hiển nhiên là, trong cả đám ở đây, Tiền Tiểu Phi là người dễ bắt nạt nhất [bi ai ~], vì thế Mục Viễn Chi cũng rất là không thèm nể tình.

“Nếu Ngự Hàn Phong nhập vào Kim Tiền Bang, vậy Kim Tiền Bang bang chủ cũng đứng đầu Ngự Hàn Phong luôn! Chỉ cần ngươi không lên tiếng, bọn họ tự nhiên được sống những ngày thoải mái, hơn nữa lấy danh vọng hiện tại của Kim Tiền Bang, tin tưởng từ nay về sau không có ai dám động vào Ngự Hàn.”

“Ngươi tính toán cũng kỹ càng thật…” Tiền Tiểu Phi nghe được kinh hoàng nói, “Nhưng ta cũng muốn một đám chỉ biết an ổn sống làm gì? Chẳng qua cũng chỉ là một bang phái bù nhìn!”

“Bọn họ có thể giúp ngươi a, loại bang phái như Kim Tiền Bang vốn càng nhiều người càng tốt, cái này gọi là người đông thế mạnh!” Mục Viễn Chi bây giờ không khác gì nhân viên tiếp thị, hận không thể đem đủ loại ưu việt của Ngự Hàn bày ra cho Tiền Tiểu Phi dùng thử.

“Nhưng…”

“Ta tin tưởng Tiền Tiểu Phi huynh vốn hoan hậu nhân từ, Kim Tiền Bang lại như mặt trời ban trưa, nhất định sẽ đem đến cuộc sống an nhàn tương lai sáng lạn cho huynh đệ Ngự Hàn!”

“Đừng, đừng nói nữa, tiếp nữa ta thành Bồ Tát luôn rồi!” Tiền Tiểu Phi bị Mục Viễn Chi không thèm nuốt nước miếng xả cho một tràng.

“Ngươi đồng ý?” Mục Viễn Chi đại hỉ.

“Ai, ai nói ta đồng ý!” Tiền Tiểu Phi vội vàng phủ định, “Kim Tiền Bang không phải chỉ có mình ta.” Dứt lời hắn nhìn Kim Hàn cầu cứu.

Ai ngờ nam nhân cư nhiên bình thản nói: “Ta chỉ là nhị đương gia, đại sự cứ để cho đại bang chủ định đoạt đi.”

Dưới tay có một bang phái thật sự cũng không phải chuyện gì xấu – Kim Hàn nghĩ.

Ô ô ô ~~ Không nghĩa khí ~~ Tiền Tiểu Phi dùng ánh mắt lên án sự vô tình của nam nhân, nhưng nam nhân căn bản không thèm quan tâm.

“Huynh đệ trong bang sẽ không phục ta đâu…” Tiền Tiểu Phi vẫn tiếp tục cố gắng.

“Chuyện này ngươi không phải lo, ta đã có cách.” Mục Viễn Chi tự tin tươi cười, cắt đức đường lui cuối cùng của Tiền Tiểu Phi.

Chỉ thấy nam nhân lục tung ngăn tủ phía sau lên, nói: “Cách ở ngay đây.”

Thứ được lấy ra làm cho Tiền Tiểu Phi kinh ngạc ra tiếng.

“Bao quần áo của ta?!”

Sáng sớm hôm sau, Ngự Hàn đệ tử đều tập trung tại luyện võ trường Ngự Hàn phong.

Trên đài chỉ có một người – Tiền Tiểu Phi.

Hắn không nghĩ ra, vì sao bi thảm lúc nào cũng đổ lên đầu mình nha! Tối hôm qua thật không nên bị Mục Viễn Chi “hoa ngôn xảo ngữ” mê hoặc đáp ứng chuyện này mà! Đáng giận nhất là đám không có nghĩa khí kia đều tránh ở một bên xem kịch, mặc kệ hắn đối phó một mình!

Ai ~ Tuy rằng tức giận, nhưng việc đã tới nước này, Tiền Tiểu Phi cũng chỉ đành bất đắc dĩ theo lao. Chỉ thấy hắn ho nhẹ mấy tiếng, thu hút chú ý của mọi người, chờ tới khi toàn trường yên lặng mới cao giọng nói: “Chắc mọi người đều đã biết, Điền phong chủ tự sát.”

Dưới đài một mảnh im lặng, nhưng không tìm ra nổi một tia bi thương nào trên gương mặt chúng đệ tử. Điền Ngật Thư quả nhiên bị ghét tới tận xương mà.

Tiền Tiểu Phi cũng không kéo dài, lấy ra Ngự Hàn phong chủ lệnh tối qua Mục Viễn Chi đưa cho, nói: ” ‘Ngự Hàn chí quyết’ ở đây, các ngươi còn không nghe lệnh!”

Ngự Hàn chí quyết, theo lý chỉ truyền cho Ngự Hàn phong chủ – đây là tối qua Mục Viễn Chi tìm được dưới gối Điền Ngật Thư, là lệnh bài tối cao của Ngự Hàn Phong.

Đáng tiếc… Chúng đệ tử tựa hồ không thèm quan tâm.

“Có cái lệnh bài rởm cũng tưởng mình là môn chủ? Phi!”

“Ngươi chôm từ đâu ra vậy?”

“Chúng ta không nghe thì làm sao nào!”

“Có khi chính ngươi giết môn chủ!”

“…”

Tiền Tiểu Phi không thể nào không bội phục khả năng dự đoán của Mục Viễn Chi. Nam nhân đêm qua có nói, ‘Ngự Hàn chí quyết’ sẽ chẳng có tác dụng gì, ngược lại ‘Ngự Hàn quyết’ trước đây hắn đưa cho Tiền Tiểu Phi nhất định có chỗ dụng võ. Cũng vì thế nên hắn mới bảo “Cách giải quyết ở trong bao quần áo.”

“Các vị đừng vội, tại hạ còn có thứ khác.” Dứt lời, Tiền Tiểu Phi lấy ‘Ngự Hàn quyết’ ra, “Thứ này các ngươi cũng nhận ra được đi.”

“Đại sư huynh! Đó là lệnh bài của đại sư huynh!”

Không biết ai hô lên câu này, dưới đài liền lập tức yên lặng.

Tình cảnh trước mắt thực rất rõ ràng, địa vị của Mục Viễn Chi kia quả thật không thể nghi ngờ, mà lệnh bài của hắn mới được coi là chỉ lệnh tối cao. Tiền Tiểu Phi giờ mới biết cảm kích nha, nam nhân cư nhiên đem lệnh bài tốt như vậy tặng cho mình, mà mình chỉ đơn giản giúp hắn một ít chuyện tình cảm!

Có lẽ tình yêu trong lòng nam nhân còn quan trọng hơn những thứ này rất nhiều. Tiền Tiểu Phi cảm động vì… chính kết luận của mình.

Bất quá tình huống trước mắt không cho hắn nghĩ nhiều, bây giờ cần phải phân lại công việc – mấy thứ này Mục Viễn Chi đều đã tính toán tốt.

“Triệu Ngọc Phong tiến lên tiếp tín!”

Tiền Tiểu Phi hét lớn, dưới đài lặng ngắt như tờ.

Không lâu sau, một nam tử trẻ tuổi thân hình gầy gò nhưng không đơn bạc bước lên.

“Tại hạ Triệu Ngọc Phong.” Giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất đúng lễ phép.

Theo lời Mục Viễn Chi, người này chính là kẻ đứng thứ hai của Ngự Hàn Phong. Cũng mà người Mục Viễn Chi chân chính muốn phó thác Ngự Hàn cho.

“Đây là thư của đại sư huynh các ngươi, xem xong ngươi sẽ biết phải làm gì.” Tiền Tiểu Phi nói xong, giao thư cho nam nhân.

Nam nhân mở thư, vẻ mặt trang trọng, giống như nhận được không phải là thư mà là thánh chỉ.

Ánh mắt chúng đệ tử đều tập trung lại, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.

Sau khoảng nửa nén hương, Triệu Ngọc Phong chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Đại sư huynh… Không tới sao?”

Mặc dù không đành lòng, Tiền Tiểu Phi vẫn lắc đầu.

Nam nhân cũng không nhiều lời, xoay người nhìn xuống đài, cao giọng nói: “Từ nay về sau, người này là chủ nhân Ngự Hàn!”

Tuy rằng nam nhân cố ý che giấu, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn có thể nghe được thanh âm hắn có chút run rẩy. Nhớ rõ đêm qua y từng hỏi qua Mục Viễn Chi vì sao không trực tiếp ra mặt mà dùng thư thay thế, hiện tại nhớ lại, chỉ sợ cũng là không chịu nổi cảnh ly biệt này đi.

Huynh đệ, cũng giống như tay chân.

Nam nhân vừa dứt lời, Ngự Hàn đệ tử đều chỉnh tề quỳ xuống.

“Kiến quá phong chủ -“

Triệu Ngọc Phong nói một câu, tình cảnh hoàn toàn thay đổi, Tiền Tiểu Phi bội phục, mà cũng không dám chậm trễ, vội vàng giơ ‘Ngự Hàn chí quyết’ lên, cao giọng nói: “Từ hôm nay, Ngự Hàn quy về Kim Tiền, chính thức đổi tên Kim Tiền Phong!”

“Cẩn tuân thủ dụ -” Thanh âm chỉnh tề, không lẫn một tạp âm.

“Triệu Ngọc Phong tiếp lệnh!”

“Có đệ tử!”

“Từ nay về sau ngươi chủ sự Kim Tiền Phong, nếu không có lệnh của tổng banh, cuộc sống cứ tiếp tục bình thường.”

Triệu Ngọc Phong tiếp nhận “Ngự Hàn quyết” của Mục Viễn Chi, hết thảy bụi trần đều lắng đọng.

Sau đó, dưới đài lại ồn ào lên.

“Kim Tiền Phong, cũng hay…”

“Di? Đó không phải bang phái mới nổi sao!”

“Đúng đúng, là Kim Tiền Bang gây đủ loại sóng gió trên giang hồ, trước đây chúng ta còn muốn liên thủ nha!”

“Vậy bọn ta chẳng phải càng thêm lợi hại sao?”

“Ha ha, sau này ra ngoài càng uy phong!”

“Triệu sư huynh là chủ sự, nhất định cuộc sống tốt hơn trước đây nhiều!”

“Lão gia hỏa kia thăng rồi!”

“Chỉ tiếc không gặp đại sư huynh…”

“…”

Mấy câu tán gẫu liên tục truyền vào trong tai Tiền Tiểu Phi, khiến hắn câm nín luôn. Quả thật năng lực thích ứng với hoàn cảnh của đệ tử Ngự Hàn thật đáng sợ.

Có được những người này, đối với Kim Tiền Bang mà nói, cũng không phải là chuyện xấu!

Gió thổi. Khóe miệng Tiền Tiểu Phi khẽ cong lên.

Mồng chính tháng giêng, chưởng môn Ngự Hàn Phong Điền Ngật Thư tự sát, bang chủ Kim Tiền Bang Tiền Tiểu Phi tiếp nhận chức vị chưởng môn, đổi tên là “Kim Tiền Phong”, nhập vào Kim Tiền Bang. Đến đây, một trong tứ đại môn phái – Ngự Hàn, không còn tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.